- Tôi vốn nhỏ nhen lắm!
bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Làm gì có, tôi thấy anh rất phóng khoáng!
Quả là nàng giỏi nịnh bợ, hắn nghe sướng cả lỗ tai. Môi hắn cười vui vẻ khi hỏi tới…
- Thế tôi có đẹp trai không?
- Có chứ! Tôi chưa từng thấy ai đẹp trai như anh. Nét cuống hút của anh không ai sánh kịp! – Nói ra những lời ớn lạnh này nàng cảm thấy mình quả là fan cuồng của J.K mới hi sinh như vậy. Dù biết nàng cũng không tự nguyện nói nhưng hắn cũng khoái lắm.
- Vậy cô có thích mẫu đàn ông như tui không?
- Có chứ… – Nói rồi nhìn mặt hắn, nàng nghĩ lại rồi lắc đầu. – … cũng không thích lắm!
May là nàng tỉnh táo kịp thời nếu không bị hắn dụ rồi. Nhật Thiên chau mày mất hứng ngay, ngồi trên ghế nói ra vẻ giận hờn…
- Vậy tui sẽ đuổi J.K khỏi công ty!
- Đừng! Cái này tại anh mà! Hôm trước chúng ta đã nói rõ ràng, anh đừng mang tui ra đùa nữa. Tui năn nỉ anh thật lòng đó!
- Tôi cũng hỏi cô thật lòng chứ có giỡn gì đâu!?
Hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó khiến nàng hơi run. Nàng cố làm ngơ nhưng cũng cảm thấy rõ hắn ta thật muốn tán tỉnh mình.
Vừa hay cũng tới lúc họp báo. Nhật Thiên đã mở máy chờ sẵn xem J.K giải quyết ra sao. Nói đuổi việc thế thôi chứ công ty mảng giải trí là J.K điều hành, dù Nhật Thiên quản lí tập đoàn cũng không dễ cho ai nghỉ thì nghỉ, huống chi đó là ông anh của mình.
Nhưng dù sao dụ nàng năn nỉ cũng sướng tai nảy giờ. Thục Uyên ngồi dưới sàn cạnh ghế salong của hắn, lòng cũng hồi hộp không biết J.K sẽ làm sao.
Quả nhiên J.K có khác, tự tin giải thích trơn tru về cô bạn của em trai, cả hai đi mua đồ về nấu lẩu ăn như bạn bè. Hình như “em trai” là ám chỉ Nhật Thiên vào trong chuyện này luôn. Nhật Thiên nằm xem bực mình nói…
- Nói cô là bạn của tui thật là sỉ nhục, phải đuổi anh ta!
- Nè! Anh là đồ xấu xa!
- Xấu cái gì chứ! Anh ấy lôi tui vào chuyện của hai người mà!
Hai đứa cải lộn khi cuộc họp báo nhiều người không mấy tin tưởng lời J.K nói. Một phóng viên đứng lên hỏi…
- Em trai của anh J.K nghe nói chỉ có em họ là doanh nhân ở Mỹ, chẳng lẽ lại kết bạn với một cô gái không lấy được bằng tốt nghiệp đại học vì thiếu tiền học phí hai năm và tín chỉ ngoại ngữ sao? Hay anh chỉ dùng đó là lí do che giấu chuyện tình cảm với cô gái này?
Nhật Thiên sững ra nhìn nàng ngay. Chưa gì hắn đã ngoát miệng ra cười khiến nàng mất mặt chỉ biết úp mặt xuống bàn. Chuyện xấu hổ này không hiểu sao người ta cũng moi được ra hết, quả là lợi hại. Giờ Nhật Thiên có nằm vỗ đùi cười ra sao nàng cũng không làm gì được hắn.
Nhật Thiên sững ra nhìn nàng ngay. Chưa gì hắn đã ngoát miệng ra cười khiến nàng mất mặt chỉ biết úp mặt xuống bàn. Chuyện xấu hổ này không hiểu sao người ta cũng moi được ra hết, quả là lợi hại. Giờ Nhật Thiên có nằm vỗ đùi cười ra sao nàng cũng không làm gì được hắn.
J.K nghe ra cũng hết hồn. Thật ra anh ấy cũng chỉ biết nàng là fan của mình và Nhật Thiên có vẻ muốn tán tỉnh nàng thôi. Nhưng J.K vẫn rất tinh tế trả lời.
- Thế mọi người nghĩ tôi chỉ được phép giao tiếp với người có tiền và địa vị thôi sao? Em tôi và tôi xem cô gái ấy là bạn không có gì phải phân biệt. Tôi biết có vài tên ngốc giàu cứ tự cho mình thông minh luôn mang tầng lớp cao thấp gì đó ra nói cuối cùng vẫn tệ hại như ai…
Mặt Nhật Thiên cáu lại khi nghe vì chỉ hắn biết J.K đang chửi mình thôi. Để xem lần này anh ấy về, hắn sẽ xử cái tội rêu rao nhục mạ hắn trên mạng sẽ ra sao? Khi đó mắt nàng vẫn nhìn J.K trả lời không rời.
- …nhưng tôi tin cuối cùng khi ta trắng tay mất hết tất cả thì ai cũng như ai, chưa chắc còn được một người bạn lúc giàu có. Cô bé đó có khó khăn ra sao cũng chỉ là một cô gái bình thường đáng mến, xin đừng làm cuộc sống của cô bé bị xáo trộn. Mọi chuyện vốn không có gì rồi cũng trở lại đứng trật tự, tôi tin là như thế!
J.K trả lời thật là thâm thúy quả không hổ danh ngôi sao đẳng cấp. Mắt Thục Uyên rưng rưng cảm động, nàng chưa từng được ai bao che bênh vực như vậy huống chi là thần tượng của mình.
Nhìn vào máy tính dù biết J.K cũng không nghe nhưng nàng thốt lên…
- J.K muôn năm. Em yêu anh.
J.K thì không nghe nhưng Nhật Thiên ngồi cạnh nghe rất rõ nha. Nàng dám nói yêu gã khác ngay trước mặt hắn thật là chọc tức hắn. Gân trán của hắn nổi cọm gằng giọng với nàng.
- Cô cố tình nói cho tui nghe đó hả?
- Anh ấy tuyệt quá! Chờ anh ấy về tui phải cám ơn mới được! – Giờ trong mắt nàng chỉ có J.K thôi. Lòng hạnh phúc tràn trề không ai hơn được.
Nhật Thiên lại mặc kệ vẻ mặt mê trai của nàng. Hắn ngồi run đùi quay trở lại chuyện ban nảy người ta nói.
- Cô nghèo dữ vậy hả?
Gã đó lại muốn chọc nàng điên lên thì phải. Thục Uyên liếc mắt thì hắn nằm lăn tròn ra cười thiếu điều vỡ bụng chết ngắt…
- Haha… không tốt nghiệp đại học vì thiếu tiền học phí hai năm. Thật không tin nổi, nghèo thế là cùng. Vậy mà tui tưởng cô chưa tốt nghiệp cấp III đã theo trai bỏ nhà đi rồi chứ.
- Anh vui quá nhỉ? Cười đến chết luôn đi đồ khốn!
Nàng không thể ở lại trong nhà cùng với hắn ta thêm giây phút nào nữa. Dù giờ về nhà còn phải tính chuyện dọn đi nơi khác khá nhứt đầu nhưng còn đỡ hơn trông thấy bản mặt của Nhật Thiên. Người ta moi móc chuyện cũ của nàng ra nói nàng cũng ngẫm lại mình cũng thê thảm thật. Tuy giờ không khố rách áo ôn nhưng cũng sắp phải ngủ ngoài đường chứ ít gì.
Nhật Thiên vẫn nằm đó, không vội khi thấy nàng lại xách giỏ ra đi. Hắn biết mình chỉ cần mở miệng, cái tính hung dữ của nàng cũng ở lại gây sự tiếp với mình.
- Không có tín chỉ ngoại ngữ vì cũng không có tiền học đúng không? Hay là yếu cả ngoại ngữ?
- Giờ anh muốn gì hả? Tui không có tiền đi học lấy bằng tiếng Pháp đó vừa ý anh chưa? – Quả nhiên nàng không thể nhịn nổi hắn. Nhật Thiên bĩu môi nói ra vẻ uyên thâm.
- Nền tảng cũng không tệ chỉ là nghèo quá thôi. Sao không cố học cho xong rồi làm việc đúng chuyên ngành sẽ khá hơn làm những công việc “vô bổ” kia!?
Hắn làm như nàng không muốn vậy nhưng thật sự nàng mồ côi không ai nuôi. Cả một người cổ vũ tinh thần lúc đói khát tệ hại cũng không có. Đâu phải nàng không muốn khá hơn chỉ vì cuộc sống không cho phép.
Nhật Thiên nhìn nàng mím môi không hung hăng trả lời cũng biết nàng khổ tâm thế nào rồi. Hắn thấy nàng như vậy không buồn lại càng vui vẻ. Người ta nói lúc mình khốn khó mới dễ tìm thấy chân tình.
Hắn cười ngồi dậy nói gợi cho nàng mình chính là “chân tình” khó kiếm…
- Học phí và tiền thi tín chỉ ngoại ngữ tui sẽ lấy rẻ hơn bên ngoài 50%, trừ cả vào lương của cô. Gia hạn thêm hai tuần, vậy là cô còn 29 ngày trả nợ. Với trình độ của tôi truyền đạt chắc chắn cô sẽ đậu cao!
Nghe hắn lên mặt nói nàng còn ngơ ngác chưa hiểu kịp.
- Anh không lẽ định dạy tui tiếng Pháp?
- Chứ giờ cô có tiền đi học không? Dù sao giờ chân tui thế này cũng rất rãnh rang, môn nào cô còn chưa am hiểu tui sẽ dạy tận tình suốt đêm cũng được! – Vẻ mặt dâm tặc của hắn làm nàng ớn lạnh, trông không nên tin hắn ta tí nào.
- Không thèm! Học với anh tui thấy mình không đủ dẳng cấp đâu!
Nàng nói vì sợ mình lại quên cả hai thuộc hai tầng lớp khác nhau. Quên đi một chút lại bị hắn mang ra sỉ nhục thôi. Nhưng Nhật Thiên vẫn cứng đầu nói…
- Cô không học với tui thì trả nợ ngay. Nếu không mai tính lãi 10% nhân lên!
- Anh dám ép tui? Chơi thế xấu xa!
- Nếu cô học và thi đậu tui sẽ không tính lãi suất có chịu không?
Mặt hắn chẳng có chổ nào đáng tin cậy cả. Thậm chí còn cười cười trông gian xảo gần chết. Nàng đắn đo thật không muốn dính líu nhiều với hắn. Nhật Thiên nằm ra ghế thật lười biếng nói tự tin…
- Không có gia sư nào đẹp trai, giàu có như tui đâu!
- Anh bớt khen anh đi, nghe thật xấu hổ? – Nàng không biết ở đâu hắn lại tự tin vào bản thân mình như vậy. Nhật Thiên lại ra lời thuyết phục.
- Cứ đồng ý đi có lỗ gì đâu! Có tín chỉ ngoại ngữ mới lấy được bằng, sau này bớt nghèo một chút!
Mắt nàng liếc hắn vì bị chửi nghèo nữa. Nếu không phải nàng thật nghèo cũng đã xử hắn ta rồi. Thục Uyên mím môi hỏi…
- … anh dạy được không đó!?
- Chắc đánh cô quá! Dám nghi ngờ người tuyệt vời như tui sao?
- Thôi được rồi!
Thục Uyên cũng cùn đường rồi, học phí Pháp văn bên ngoài rất cao. Trường nàng đòi hỏi điềm thi phải khá mới được. Tự học nàng không hiểu gì cả vì không dễ như Anh văn. Nhật Thiên cười toe toét vô cùng vui vẻ nói ngay.
- Tui sẽ dạy 2 tiếng sáng và 2 tiếng chiều. Còn 4 tiếng còn lại cô nấu cơm, dọn dẹp nhà cho tui! – Vì nàng hắn đã sẳn sàng đuổi người giúp việc riêng của mình luôn.
- Gì kì vậy? Thế là người hầu rồi!? – Mặt nàng nhăn nhó không muốn hầu hạ hắn nhưng Nhật Thiên thờ ơ nói.
- Nếu chịu mỗi ngày trừ vào nợ 10% chịu không?
- Chịu! Tui làm…
Người ta nói bần cùn hóa điên khùng mà. Dù có thành con nợ cho hắn sai bảo nàng cũng phải cố nhẫn nhịn thôi ai biểu nghèo làm chi.
Nhật Thiên thì vô cùng vui vẻ vì nàng sẽ lại xuất hiện mỗi ngày. Suy cho cùng nàng có không thuộc tầng lớp sang trọng của hắn thì hắn thấy vui là được.
——— ———-
Diệu Minh hơi run nhìn nàng thu gom quần áo vào giỏ.
- Dọn đi đâu mới được?
- Đi khỏi rồi tính tiếp! – Sáng ra nàng bị Ngọc Hân nói như vậy, có ngủ dưới gầm cầu cũng không thể ở lại. Diệu Minh lo lắng.
- Pà còn tiền đâu mà đi!? Bình tĩnh xíu đi Thục Uyên!
Con bạn bấn loạn theo nàng nhưng nàng đang rất tỉnh táo đó chứ. Chính nàng cũng biết ra đi chỉ có thê thảm nhưng vẫn quyết đi. Và Tấn Phong vừa đi làm về đã chạy vào phòng nàng…
- Anh đọc báo thấy… Em định đi đâu vậy Uyên?
Nàng nhìn Phong rồi lại đi gôm đồ tiếp. Diệu Minh chán nản nói với Tấn Phong…
- Anh khuyên nó cái đi. Chuyện scandal với J.K êm rồi nhưng vẫn đòi đi chổ khác ở kìa!
Phong nhìn nàng, lòng tuy lo lắng muốn quan tâm nhưng không biết nói gì. Vốn Phong là người ít nói nên không biết dùng lời gì khuyên nhủ. Dù sao Thục Uyên biết Diệu Minh và Tấn Phong điều muốn giữ mình lại vì lo nhưng nàng không thể chọn ở lại nữa. Bản thân có muốn ở lại thế nào vẫn phải ra đi.
- Anh và Minh đừng lo. Khi nào tìm được chổ ổn định em sẽ gọi.
- Em đi đâu được chứ Uyên? Đừng đi…
- Cám ơn anh Phong!
Nói rồi không hiểu sao mắt nàng hơi cay cay. Nàng vốn ít khóc nhưng lúc này thật là khó khăn. Tấn Phong bất lục không thể giúp nàng. Cả hai người bạn đều muốn giữ nàng thì có người mở cửa. Ba đứa nhìn ra cậu của nàng lên tìm nàng.
…
Thục Uyên cố bình tĩnh khi còn hai cậu cháu ngồi nói chuyện. Cậu nhìn giỏ đồ nàng dọn ra, ánh mắt không vui rồi nói…
- Dù cậu không phải là cậu ruột thịt của con, cũng không nuôi nấng con suốt từ bé đến lớn nhưng cậu vẫn xem con là con cái trong nhà. Cậu không muốn con dọn đi!
- Cậu ơi con…
- Cậu để con thuê phòng của cậu nên giờ con muốn làm thế để trách cậu đúng không?
Giọng cậu cứng rắn khiến nàng bối rối lắc đầu.
- Không có, cậu mợ rất tốt với con… Con chỉ vì cảm thấy nên đi…
Chương trước | Chương sau