XtGem Forum catalog
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 66

↓↓
Sáng hôm sau...Mọi người trong côngty Hàn thị lẫn các côngty khác đều sững sờ trước một tin cực sốc...


Doanh nhân trẻ Hàn- Tuyết- Y đã khai nhận mình giết cô người mẫu Mĩ Chi và đã lên tiếng xin lỗi hành động làm mất danh dự của cô Lý – Nhã – Kỳ trong buổi lễ đính hôn....


Hàng loạt người xôn xao xì xầm với nhau trong côngty...Họ không thể tin một người ngời ngời khí chất cao quý như Tuyết Y lại có thể làm ra các việc kinh khủng như giết người ấy được...


- Thật là sốc quá đi...

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Huyết áp của tôi...


- Sao Hàn thiếu lại như vậy...


- Sự thật...không thể tin...ôi mẹ ơi, đau tim quá


Một loạt các câu hỏi lẫn sự kích động của các chị em phụ nữ trong côngty mà không chỉ phụ nữa, đàn ông cũng cực sốc khi nghe tin đó, mà còn là chính miệng Tuyết Y thừ nhận...


Nhìn lên màn hình rộng mọi người thấy hình ảnh Tuyết Y bị các chú cảnh sát giải đi trên tay với hai cái còng...


Ai cũng không thể hiểu nổi lý do vì sao cậu phải như vậy...Tiền không thiếu gái không thiếu...đẹp trai tài giỏi dù hơi độc tài nhưng vẫn không thể có nguy cơ giết người như vậy được...


....


Ông Đình lẫn Tử Di vừa gặp nhau nói được vài câu đã nghe được tin này, cả hai ngồi sững người...mặt ông Đình choáng đến nỗi trắng bệch ra....


- Nó...


Tử Di vội lại vuốt ngực ông Đình cho xuôi, mắt cô vẫn liếc lên tivi nhìn Tuyết Y hai tay đeo còng đi giữa đám phóng viên đông nghịt cứ chụp lia lia...Hàng mày cậu hơi nhíu lại khó chịu nhìn lại họ...


Nhớ lại những lời hôm qua Tuyết Y nói với mình, Tử Di ngờ ngợ hai chuyện này như có liên quan đến nhau


....


Ông Đổng được thả về trong tình trạng dở sống dở chết...chỉ qua một ngày mà đã tiều tuỵ trông thấy, người đầy thương tích...nhơ nhuốc bẩn thỉu hôi hám...


Lão nói không ra hơi khi nhìn thấy con gái mình :


- Co...n mau gọi...bác sĩ ...đến...đây...


- Bà vào phòng nằm nghỉ đi con sẽ gọi...


- Ừm..


Hai tên nhanh chóng đỡ ông Đổng về phòng, giờ này không còn hơi sức để mừng vì Tuyết Y đã bị bắt nữa rồi...


,,,,


- Nhìn thấy chưa cháu trai – Nhã Kỳ nhếch môi cười nhạt nhìn lên tivi ...


Ren cau mày, khó chịu với bà thím này vì đã đưa mình đến nơi khỉ gió gì đâu ấy. Nhìn lên màn hình, nó thấy Tuyết Y đi cùng một đống cảnh sát, lại còn bị còng tay nữa...không kìm được Ren bật thốt thành tiếng :


- Chú Tuyết...


- Chú – Nhã Kỳ bật cười nhìn xang đứa trẻ - Chú à...cháu không biết đấy là ba cháu hay sao vậy...hôho...


Gương mặt đứa bé trở nên thẫn thờ, Nhã Kỳ càng thêm vào :


- Ôi, không ai nói cho cháu biết điều đấy à...Tội nghiệp quá, bị bỏ rơi đến khi gặp lại vẫn chưa chịu nhận à...hoho- Mà có một thằng bố ******** như vậy thì...haizz tốt nhất là không cần nhận cháu trai nhỉ...-Nhã Kỳ cười tỏ vẻ thoả mãn, gương mặt kênh kiệu hất lên trời...


Mặt Ren như không tin, do kích động quá, đứa trẻ không ý thức được lao đến đẩy người Nhã Kỳ ra bất ngờ quá, cô bị ngã nhào về sau...


- Ai cho cô nói về ba cháu như vậy...Im đi


Nhã Kỳ quắc mắt lên nhìn Ren mặt gườm gườm, mắt hơi đỏ trừng lên với cô...


Nhã Kỳ đứng dậy, dơ tay tát thẳng vào mặt Ren, cô chỉ tay vào mặt nó quát :


- Mày cũng chỉ là loại nghiệt chủng không ai chào đón thôi...dám to tiếng với tao à, để tao dạt mày cách lễ phép với người lớn nhé thằng ranh...


Nhã Kỳ nhìn quanh, thấy chiếc gậy gỗ khá to gần đấy, cô liền chạy lại lấy nó rồi quay lại đánh thẳng vào người Ren...


Đứa trẻ không chống cự nổi vì có 1 tên to xác đang giữ không cho nó chạy đằng sau...


Nhã KỲ như một con thú hoang liên tục đánh vào người Ren làm nó đau muốn chết đi ... Nhìn vẻ mặt không có giọt nước mắt hay tiếng gào thét nào của Ren càng làm Nhã Kỳ tức điên, cô vừa đánh vừa hét :


- Mày cũng lỳ như con ****** nhỉ...Để tao xem mặt mày con nhơn nhơn được nữa không...


Một đứa trẻ được mấy tuổi, bị đánh một chút đã la lối om xòm rồi nước mắt ngắn nước mắt dài là chuyện thường nhưng đây, đứa trẻ này lại khác...Dù đã bị đánh đến lằn cả những vết thâm, cái tát mạnh làm khoé môi đứa trẻ rỉ máu...Ren cố cắn răng chịu đựng, miệng không hé một lời ánh mắt đầy thù hằn nhìn về người phụ nữ điên đang đánh mình...Trong tiềm thức đứa trẻ chỉ thấy sự khinh bỉ người đó mà không hề sợ chút nào...


Nhã Kỳ dừng tay, đánh nhiều cũng mệt mà còn thằng bé này lại quá lỳ...Cô ném cây gậy xang một bên, dựt ngược tóc đứa bé ra sau, miệng nghiến lại, mắt trừng lên hăm dọa :


- Mày nên biết điều với tao. Không thì đừng trách, thằng nghiệt chủng.


Ren cố gắng tiết chút nước bọt trong cổ họng khô rát của mình cố gắng phun thật mạnh ra khỏi miệng vào người phụ nữ đó, cậu bé hất mặt xang chỗ khác, trong ánh mắt nó dù có rưng rưng nước nó nhưng có lẽ do kiềm chế đuợc nên đã không thành dòng...


Nhã Kỳ trợn ngược mắt lên, tát liên tục mấy phát vào mặt Ren, miệng liên tục chử.i:


- Thằng chó này mày thích nhỏ nước bọt không...


Bốp...


- Loại nghiệt chủng như mày mà có tư cách đấy à...


Bốp...


- Thằng chó này không dạy được mày tao không làm người...


Bốp...bốp...


Gương mặt trắng xinh của Ren chở nên rát buốt, hai má đỏ phừng in hằn những vết tay, miệng bật máu loe loét ra ngoài...Dù đã cố kìm nhưng nước mắt đứa trẻ không hiểu từ đâu cứ tuôn ra như suối trên khuôn mặt đầy vết thương...


Như đã hả dạ phần nào, Nhã Kỳ mới dừng tay nhếch môi cười nhìn gương mặt ướt nước của Ren :


- Cuối cùng cũng khóc rồi à, nghiệt chủng...- Cô cười khẩy rồi qua ghế ngồi nghỉ ngơi.


Tâm trí Ren trở nên hôn loạn...mới mấy tuổi đã bị người đã đánh đập dã man thế này, đúng là một kí ức kinh khủng với 1 đứa bé. Cả việc đã biết ai là cha mình càng làm Ren thêm tủi thân...nước mắt đứa bé cứ ròng ròng, lã chã rơi ....


...


- Ba...Tử Di cũng ở đây à – Đan Băng cười cười bước vào, cậu hơi sựng lại khi thấy nét mặt sững sờ của Tử Di và vẻ mặt mệt mỏi của ba mình/


Đan Băng đưa mắt nhìn lên màn hình tivi, miệng vẫn đóng băng nét cười, mắt mở lớn đầy cả kinh...


- Tuyết Y....


Cậu quay xang nhìn hai người đang ngồi thẫn thờ, Tử Di nhìn lại Đan Băng, hai hàng mày cô khẽ chau lại...


- Ren..., nó đâu rồi.


- Hỏi ai vậy? – Thấy Tử Di nhìn mình, Đan Băng cũng ngỡ ngàng không kém hỏi lại.


- Cậu với Ren...chẳng phải đi...


Ông Đình chau mày :


- Tuyết Y lại nói với ba là nó đưa Ren về với con..?


Cả 3 cùng nhìn nhau rồi chợt nghĩ đến cùng một điều.......


- Chẳng nhẽ...


Đan Băng hỏi :


- Vậy hôm đấy ba không có nhà sao?


- Ừm, ba phải đến côngty giải quyết một số việc...


- Vậy còn mấy tên bảo vệ đâu?


Ông Đình như chợt hiểu ra chuyện gì đó, mắt ông sáng rực lên :


- Hôm đó, 4 đứa nó xin nghỉ phép hết..., chẳng nhẽ có liên quan gì đến việc này.


Ông Ddình vội lại bàn quay số gọi về nhà hỏi bà Thái :


- Hôm trước có ai đến đón đứa bé không?


- ....


- Sao...- Ông Đình thẫn thờ, mọi dự đoán của ông đều đúng,


Ông Đình dập máy , mịêng nói với Tử Di:


- Ba bất cẩn quá rồi, mấy thằng khốn đấy dám phản ta...


Đan Băng cũng chau mày suy ngẫm..:


- Không lẽ có chuyện gì với đứa bé nên Tuyết Y mới phải làm vậy...


Ông Đình không nhịn được nữa, hàm răng ông cắn chặt lại, nói qua kẽ răng:


- Nhà họ Lý quá lắm rồi...hừm...đã nhịn 1 nước rồi mà vẫn cố gây giông...Được rồi, muốn chơi, ta sẽ chơi với họ.


Ông đứng dậy, mặt mày hầm hầm sát khí...Tử Di cùng Đan Băng vội vã đi theo sau ông Đình...


....


- Cho tôi xin cuộc điện thoại.


- Ồ vâng, Hàn thiếu cứ việc...- Tên tạm gác nhìn quanh rồi rút điên thoại đưa cho Tuyết Y.


Cậu hơi cười, nhận lấy điện thoại, ra một góc gọi điện về nhà...


- Đứa bé đã về nhà chưa?


- ...


- Vậy à...- Tuyết Y tắt máy cố nhớ lại số của Nhã Kỳ.


Chờ mãi mới có người bắt máy, Tuyết Y cố gắng kìm giọng không quát to :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh

24-06-2016
Bản năng diệu kỳ

Bản năng diệu kỳ

Bố mẹ của tôi gặp nhau tại Úc khi cả hai đang du học. Cả hai đã quyết định kết

25-06-2016
Ba và anh trai

Ba và anh trai

Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút

01-07-2016
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016