- Thôi được rồi – Tuyết Y ngăn ngay lại, Ren nói đến đâu như tát nước vào mặt cậu đến đó.
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Toàn chỉ có nói cái xấu của mình với con thôi...Tuyết Y mím môi, tập trung vào làm việc không muốn nghe nữa...
- Chú để cháu nói nốt, mẹ cháu dạy không được gạt chuyện người ta đang nói xang một bên như vậy gọi là bất lịch sự.
Tuyết Y hơi trề môi :
- Vậy cháu tiếp đi.
Mặt Tuyết Y nhơn nhơn không thèm nhìn Ren chờ đợi như ban nãy nữa...cậu biết chắc lại là nói xấu mình tiếp rồi. Dạy trẻ con kiểu gì mà toàn nói xấu ba nó... Khi nào nhận con chắc mất mặt lắm đây...
- Có lần cháu hỏi, ba cháu như thế sao mẹ còn đẻ con cho ba...tức là đẻ cháu đấy.
Tuyết Y khựng người, lập tức dừng tay nhìn Ren...:
- Mẹ cháu nói gì?
- Mẹ cháu không nói lý do mà chỉ kể là mẹ không hiểu sao khi nhìn ba lại thấy vừa hận vừa yêu, ba rất ít khi cười với mẹ chắc là do ba không thích mẹ nên khi biết mình mang bầu với ba mẹ cũng nửa vui nửa buồn, nói với ba sợ ba không thích nên không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đẻ cháu bên nước ngoài thôi. – Ren buồn buồn nói – Chắc ba cháu chẳng biết sự có mặt của cháu trên đời đâu.
Nét tủi thân trên mặt đứa trẻ làm Tuyết y thấy nhói lòng...chỉ muốn ôm nó thật chặt dể xua tan cái ý nghĩ của nó về ba mình thôi
- Nếu ba cháu rất vui vì biết có cháu thì sao?
Ren cười cười, tâm sự của đứa bé mà như người lớn :
- Cháu nghĩ ba không thích mẹ chắc cũng chẳng ưa gì cháu đâu. Chú đừng nói cháu kể cho chú về ba cháu với mẹ cháu nhé. Lần cháu hỏi mẹ về ba đấy mặt mẹ buồn lắm nên cháu cũng chẳng muốn nhắc tới.
- Ừm. – Tuyết Y gật đầu, miệng cười mà lòng chứa đầy ưu thương.
....
- Nước của em đây.
Tử Di ngồi dậy nhìn Tuyết Y :
- Để đấy đi, chờ anh làm tôi uống hết cả chai nước lọc rồi.
- Ừm.- Tuyết Y lẳng lặng để bình nước ép mình làm xuống bàn.
- Đầu em còn đau không.
- Cũng đỡ rồi. Tôi cũng đang định hỏi anh hôm nay về được không, con tôi ở nhà chắc lo lắm.
Tuyết Y cười nhẹ :
- Anh vừa qua thăm con rồi. Nó đang ở nhà ông chủ tịch ấy. Em muốn về rồi à.
- Ừ.
- Ừ, vậy để chiều anh làm thủ tục xuất viện cho em.
- Cảm ơn – Tử Di gật đầu rồi nằm xuống không nói gì thêm nữa, cô quay lưng ra ngoài nhắm mắt lại.
Tuyết Y tự nhiên hỏi :
- Em còn nhớ chuyện anh nói chỉ cần làm một việc rồi anh sẽ để em đi không.
Tử Di nằm im không nói gì, nhưng tai thì vẫn muốn nghe chuyện cậu muốn mấy năm về trước đó.
Tuyết Y hơi cười cúi đầu nói :
- Là đứa con đấy...
Mắt Tử Di mở ra, nhìn về góc tường, miệng khẽ mím lại rồi nói :
- Anh nói gì tôi không hiểu, tôi buồn ngủ rồi.
Tuyết Y gật đầu đứng dậy, :
- Ừm. Vậy chiều anh quay lại.
Tử Di nhắm nghiền mắt lại che đi cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình...Vậy là Tuyết Y muốn có đứa con chứ không phải như những gì cô nghĩ...
Tử Di che mặt vào gối, lòng bối rồi không biết nên đối xử với Tuyết Y ra sao nữa...
....
Nhã Kỳ vội vàng tránh đi chỗ khác khi thấy Tuyết Y chuẩn bị bước ra ngoài.
Mặt cô thoáng ngỡ ngàng khi thấy Tuyết Y có những lúc như vậy...gương mặt đẹp buồn bã, giọng nói nhẹ nhàng như gió...đôi mắt chất đầy ưu thương...
Khoé môi Nhã ỳ nhếch lên nụ cười bạc bẽo "Hàn- Tuyết –Y ...những gì anh muốn có tôi sẽ phá..phá tất...".
....
Tên Một nhìn ông Đổng, hắn vẫn còn nhớ lại vụ "tè" ra quần đấy, không dấu nổi miệng hắn cứ tủm tủm cười suốt.
Ông Đổng cố ngồi tịnh tâm nghĩ cách trước khi Tuyết Y đến phải thoát ra được chỗ này...
Người ta có câu.."Tiền không mua được tất cả nhưng...nhiều tiền sẽ mua được tất cả...".
- Nếu các cậu chịu thả tôi ra, tôi sẽ cho các cậu gấp 3 lần số tiền Hàn thiếu thuê các cậu.
Tên Hai, cười nhạt nói :
- Chúng tôi học được chữ tín ngay khi làm nghề này đấy thưa ngài.
Ông Đổng cười nhạt :
- Vậy thì gấp 5 được chưa?
- Kể cả là gáp 10.
Ông Đổng tái mặt nhìn hai tên...Ông không ngờ Tuyết Y kiếm ở đâu được toà những người trung thành với mình được như vậy, bù lại cho những đứa xung quanh ông, toàn đứa ăn hại vô tích sự...
- Sao không nhượng luôn cả tài sản của mình để thoát thân đi ngài Đổng – Tuyết Y xuất hiện, vừa bước vào trong vừa nói giọng chế giễu.
Nhìn thấy Tuyết Y, ông Đổng lại thấy run...ông không ngờ cậu lại xuất hiện lại sớm thế này.
Lão Đổng cười vẻ nịnh nọt để xoa bớt cơn giận của Tuyết Y đối với mình :
- Hàn thiếu, tôi chỉ...xem mấy người bên cậu cớ trung thành không thôi.....
Tuyết Y bật cười :
- Vậy à. Vất vả cho xự trưởng quá.
- À – Tuyết Y chợt nhớ đến vụ lúc nãy, cậu quay xang hai tên kia nói – Sáng giờ đã cho "thú cưng" của tôi ăn chưa?
- Dạ...chưa – Hai tên đồng thanh.
Tuyết Y tia mắt xang ông Đổng làm ông ta bạc mặt, da gà nổi hết lên sống lưng lạnh toát, miệng lắp bắp :
- Cậu..c..ậu...
- Bình tĩnh nào – Tuyết Y cười cười gian xảo... - "Thú cưng" của tôi lành tính lắm được huấn luyện rồi, chỉ ăn thức ăn người cho chứ không có ăn thịt người đâu mà ngài phải sợ đến nỗi... - Tuyết Y bỏ lửng câu, mịêng cười cười gian tà.
Ông Đổng tức xanh mặt, miệng lập cập đến nỗi không nói thành lời...Thì ra...là Tuyết Y đang doạ mình...vậy mà ông đã làm một thứ mang nhục rồi....hừm...
- Thần kinh của xự trưởng có vẻ yếu quá nhỉ. Vậy chúng ta thử chơi trò nhẹ nhàng hơn nhé.
Tuyết Y quay xang hai tên kia :
- Chuẩn bị đi...- Cậu lại điềm nhiên về ghế ngồi.
Ông Đổng sợ hãi kêu lên :
- Các người...các...người...định làm gì tôi...
- Thư giãn đi, không gì phải căng thẳng như vậy.
- Đừng...cậu...cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm...- Ông Đổng thảng thốt van xin...
Tuyết Y im lặg không nói gì thêm, chờ đợi trò mới của mình...Lâu lâu mới có người giúp mình xả stress tốt như ông Đổng, phải nắm bắt thú vui thôi...
Hai tên kia ra bên ngoài chuẩn bị dựng cảnh gì đó...
....
Lúc sau hai tên đó vào lôi ông Đổng ra ngoài, Tuyết Y cũng bước ra theo.
Cậu khoanh tay nheo mắt nhìn lên những cành cây trước mặt mình...miệng cười cười :
- Chơi một trò chơi nhé.
Ông Đổng lắc lắc đầu sợ sệt, Tuyết Y lại tiếp :
- Nếu ông thắng thì tôi sẽ thả ông ngay lập tức.
- Cậu...cậu...hứa...chứ.
Tuyết Y hơi cười gật đầu khẳng định.
- Vậy vậy
,... Là thế này...xự trưởng nhìn thấy cái cây trước mặt chứ...
Lão gật gật đầu nhìn cái cây khô cũng không cao lắm, không có chút lá nào chỉ còn vài cành và cái ngọn nhoi lên kia...
Cậu tiếp :
- Chỉ cần xự trưởng Đổng chạm được đến cái ngọn...trò chơi châm dứt...ngài đi đường ngài tôi đi đường tôi.
Ông Đổng nhìn Tuyết Y...không phải dễ vậy chứ..Càng dễ càng phải cảnh giác, lão Đổng cắn môi đắn đo...nhưng dù sao có cơ hội thoát còn hơn không để cậu hành hạ từ từ còn khổ hơn là chết.
Ông Đổng gật đầu lia lịa :
- Vâng, vâng..
Chương trước | Chương sau