Tuyết Y gật đầu chạy nhanh theo Vũ Thanh ra ngoài... vừa hớt hải chạy vừa lẩm bẩm gì đó mà Vũ Thanh cũng nghe rõ...
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
....
Mãi đến khuya hai người mới về nhà, San Phong nằm phịch xuống salong không muố nhúc nhích gì thêm..Ngữ Yên cầm điện thoại của San Phong trong túi cùng với địên thoại của mình ra đặt trước bàn nói :
- Điện thoại của anh đấy, tôi đi vệ sinh chút, khó chịu quá.
- Có cần thông báo vậy không – San Phong bât cười lắc đầu..
...
Tuyết Y đi qua đi lại trước phòng cấp cứu...lòng nóng như lửa đốt. Đây là lần thứ hai cậu lại lo lắng cho cùng một người như vậy. Cái cảm giác sợ ai đó sẽ ra đi mãi mãi lại lặp lại với cậu...
Vũ Thanh ngồi chờ thấy Tuyết Y cứ qua lại như vậy cũng làm cậu thấy sốt ruột.
Cậu chợt nhớ ra San Phong...chắc nãy giờ San Phong cũng liên lạc với mình không được đây.
Vũ Thanh đứng dậy ra bốt công cộng gọi địên cho San Phong...
- À San Phong...
- ...
- Nãy giờ cậu gọi cho tôi phải không?
- ...
- KHông? Vậy...- Vũ Thanh chau mày ngập ngừng – Ngữ Yên không nói gì với cậu sao?
- ...
- Ừ không có gì...Ừm...
Vũ Thanh cụp máy, nhíu mày khó hiểu, chuỵên gì mà Ngữ Yên không nói ljai với San Phong...
Vừa ra khỏi bốt, cậu đã quay lại goi cho Ngữ Yên, chờ mãi mới có tín hiệu nghe máy, bên kia chưa có tiếng nói gì, Vũ Thanh đã nói :
- Em làm gì vậy, sao không nói với San Phong chuyện Hàn thiếu mà lại gọi cho cô gái đó?
Vẫn im lặng, Vũ Thanh không nín đựơc thêm giay nào nữa cậu lại tuôn sổ một tràng :
- Anh biết 2 người đang riêng tư với nhau không muốn ai làm phiền nhưng em biết chuyện em làm khiến cô gái đó đang gặp nguy hiểm không...?
- Cô gái cậu nói...là Tử- Di – San Phong nhói tim chờ đợi câu trả lời.
Vũ Thanh giật mình khi nghe tiếng San Phong, cậu nhìn lại vào máy, nhăn mặt cắn môi :
- Sao cậu biết.
- Cậu đang ở đâu – Giọng nói có vẻ khẩn trương làm Vũ Thanh cũng đáp gấp.
- Bệnh viện x
San Phong tắt máy đứng ngay dậy, vừa lúc Ngữ Yên bước ra, thấy cậu vội vã định đi đâu giữa đêm, Ngữ Yên liền lên tiếng hỏi :
- Anh đi đâu vậy?
San Phong dừng chân, vẻ mặt thật đáng sợ quay lại nhìn Ngữ Yên, cậu lắc mạnh vai cô quát to :
- Sao cô không nói gì với tôi?
- Chuyện gì ?- Ngữ Yên không hiểu hỏi lại.
San Phong bật cười khan :
- Tại cô mà Tử Di phải vào viện cô hiểu chưa...
- Tôi ...
- Cô mau cút...cút đi. Đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.
Ngữ Yên chưa kịp phản ứng, San Phong đã quay ngoắt mặt bỏ đi như chạy...
Vẻ gấp gáp lo lắng của cậu cho Tử Di khiến trái tim cô như vụn vỡ từng mảnh...Bàn tay nhẹ đặt lên lồng ngực đang đau nhói...hàng mi buông mắt đen thật buồn....
Qúa rõ ràng rồi...Tử Di vẫn là tất cả, chỉ tại cô Tử Di mới phải như vậy..."xin lỗi".
Cô lặng lẽ nén tiếng thở dài não nề...quay lưng đi về phòng. Cô lại đi sai...có lẽ đã đến lúc phải buông tay rồi.
.....
San Phong hớt hải phóng như bay đến bệnh viện...Cậu xống xộc chạy vào khắp nơi để tìm...
Vừa chạy ngang qua thấp thoáng thấy bóng Vũ Thanh với Tuyết Y, cậu vội chạy lùi lại rồi rẽ trái nơi họ đang đứng...
- Tử Di sao rồi, cô ấy không sao chứ?
Cậu lắc mạnh vai Tuyết Y hỏi, vẻ mặt khẩn trương lo lắng ...ánh mắt hoang mang chứa đựng thứ lỏng như nước....
Lúc này Tuyết Y chẳng còn tâm trạng để trả lời bất cứ câu hỏi nào, cậu chỉ lặng im trông ngóng từng phút một đến khi các bác sĩ ra ngoài...
San Phong quát lớn lên khi Tuyết Y chẳng chịu nói lại gì với mình :
- Cậu câm hay điếc vậy...Sao lần nào cũng là cậu, vì cậu mà Tử Di phải như vậy...
Vũ Thanh đứng dậy nhanh khi thấy San Phong mang hàn khí quanh người như vậy, cậu kéo ngay San Phong lại luig về sau :
- Cậu làm sao vậy.
San Phong khoát tay Vũ Thanh khỏi người mình, mắt vẫn nhìn Tuyết Y mà nói :
- Đã không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thì nên buông tay cho người khác có thể đi...
- San Phong...- Vũ Thanh cau mày lôi cậu ra.- Làm sao vậy, chuyện của người ta kệ người ta cậu làm gì mà sồn sồn lên vậy?
- Cậu không biết gì thì im đi.
- ...
...
Bác sĩ và hai y tá, bước ra, vẻ mặt có vẻ căng thẳng nói :
- Nạn nhân cần máu gấp...nhưng bệnh viện đã hết máu cùng nhóm với cô ấy rồi...Ở đây Hàn thiếu hay...Huỳnh tổng là người nhà nạn nhân?
- Tôi.
- Tôi.
Cả San Phong và Tuyết Y đều bước lên trên nhận...Vị bác sĩ chau mày nhìn hai người rồi hỏi :
- Vậy hai anh nhóm máu gì?
- 0 - Tuyết Y
- A – San Phong.
- Vậy được rồi, Hàn thiếu đi theo tôi.
Vị bác sĩ chỉ tay vào Tuyết Y, San Phong thấy vậy liền nói :
- Lấy cả của tôi nữa đi...lấy bao nhiêu cũng được.
- Nhưng bệnh nhân sẽ không nhận được máu, phải cùng nhóm mới được.
Nói xong, Tuyết Y bước theo sau vị bác sĩ để lấy máu. Còn lại San Phong đứng nhìn theo họ bất lực...Cậu không thể giúp cô được nữa rồi...
Vũ Thanh nãy giờ đứng nhìn mọi cử chỉ thái độ của San Phong, nhận thấy cậu rất quan tâm mà còn là sự quan tâm đặc bịêt chưa từng thấy đối với cô gái nằm trong kia.
San Phong quay lại tiến gần đến phòng bệnh nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa, ánh mắt ưu thương bất lực ...tay nhẹ sờ lên tấm kính như đang muốn chạm vào gương mặt bạc nhược nằm hấp hối bên trong kia nhưng sao mãi...mãi mà vẫn không thể chạm đến được...
Những gì San Phong làm, Ngữ Yên đều có thể nhìn thấy hết...Cô lặng thầm đứng một góc nhìn họ. Sự xuất hiện của cô bây giờ sẽ khiến San Phong càng thêm chương mắt , tốt nhất là nên lặng im rút lui.
Cô quay đầu bước đi theo đường Tuyết Y đã đi, nhỡ đâu họ sẽ cần đến cô vì cô cũng có cùng nhóm máu với Tử Di mà...
...
- Hàn thiếu à... cậu không đủ số máu chúng tôi cần. – Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn Tuyết Y.
Tuyết Y ngồi bật dây, nhìn bác sĩ :
- Có rút hết máu cũng phải cứu bằng được cô ấy...các ông nghe rõ không – Gịong nói ra lệnh lẫn phẫn nộ của Tuyết Y làm vị bác sĩ hơi hoảng, ông vội phân tích :
- Nhưng nếu cậu cậu sẽ...
- Tôi- khôg-quan tâm từ sẽ của ông, Mau lấy máu cho đủ đi.
Bác sĩ lắc đầu chặt lưỡi...mặt mày nhăn nhó...nếu làm như vậy có thể sẽ gây tình trạng thiếu máu trầm trọng cho Tuyết Y. Cậu vốn đã thiếu máu sẵn, giờ lấy nữa chắc chết mất thôi...đưa tay lau mồ hôi rịn đầy khuôn mặt khổ sở phân vân không dám làm...cuối cùng mới vừa quyết tâm đâm mũi kim vào tay Tuyết Y thì có người xuất hiện :
- Có thể lấy máu của tôi.
Như bắt được vàng, vị bác sĩ rút từ từ kim ra khỏi mạch máu của Tuyết Y, quay lại sau, mặt mày có phần khởi sắcL :
- Cô là?
Tuyết Y ngóc đầu lên nhìn...thì ra là người quen :
- Sao cô ở đây.
- À thăm người quen, vừa thấy cần giúp đỡ nên...
- Vậy cô nhóm máu gì?
- O
- Ổn rồi.
Vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm :
Chương trước | Chương sau