Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 55

↓↓

- San Phong...

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Càng nghe tiếng gọi, bước chân cậu càng xải nhanh hơn, không dám quay đầu lại nhìn cô.


Chạy theo một đoạn khá xa..., người đông quá nên cô chẳng còn thấy cậu trong tầm nhìn nữa...


Dòng người đông đúc, Tử Di đứng im xoay người quanh nhìn xem cậu có lẫn đâu đó trong đám người đấy không...


Thấy thái độ của cậu đối với mình như vậy, cô càng cảm thấy mình đã có lỗi, nhưng biết làm sao hơn được,,,khi cô chỉ coi cậu như một người anh tốt.


Tử Di buồn bã cụp hàng mi xuống lững thững đi về chỗ đứa con mình chơi..


"Xin lỗi..."- San Phong đứg trong góc khuất nhìn theo bóng cô xa dần, gương mặt ưu thương, mắt như chứa đựng một bọc nứơc sắp vỡ...cúi đầu lặng lẽ quay lưng bước đi...


...


Ren nhìn quanh không thấy mẹ mình đâu...chờ cả một lúc rồi mà vẫn chưa thấy mẹ quay lại, Ren bắt đầu thấy lo lắng, cậu bé cứ đưa đôi mắt to tròn xoe của mình dõi vào đám đông qua lại tìm mẹ...nhưng chẳng thấy đâu.


Bước chân cậu bé bước đi trong vô thức...cứ bước đi để tìm mẹ.


Dù là có hơi sợ nhưng cậu bé vẫn không khóc, gương mặt chỉ hơi ngơ ngác nhìn mọi người đều lạ lẫm...


Đến khi đi được một đọan khá xa, Ren mới nghĩ lại...mình cần đứng đó để mẹ tìm dễ hơn.


Cậu bé quay đầu định đi về chỗ lúc nãy thì nhìn xung quanh, mấy ngã rẽ đều giống nhau, biết đi đường nào bây giờ...


Cậu bé cứ thế bước đi theo cảm tính nhưng càng đi thì lại càng loạn lên, không tìm thấy chỗ ban nãy...


...


Tử DI quay lại chỗ con chơi, cô nhìn quanh không thấy con mình đâu, cả trên phía tàu lượn kia toàn người lớn, không có bóng đứa trẻ nào cả...Vậy Ren đi đâu được...


Cô hốt hoảng vội vàng chạy đi lung tung quanh đó tìm..vẻ mặt lo lắng lo sợ con mình sẽ làm sao...vừa đi miệng cô vừa lẩm bẩm "Mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi...".


Tìm mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Ren đâu, bước chân cô ngày càng nặng nề hơn, đôi mắt thất thần nhìn hàng trăm, nghìn người qua lại xung quanh...tự nhiên nước mắt chảy lúc nào cũng không biết.


Trong lúc này, chỉ còn Ren là ruột thịt suy nhất của cô mà thôi...Nó là có mệnh hệ gì chắc cô không còn muốn sống nữa mất. Nó chính là món quà ông trời đã tặng cô, sao cô lại có thể đánh mất được chứ...


Cô cố gắng lên bước chân mệt mỏi của mình đi quanh đó tìm thêm lần nữa...


...


Cứ đi mãi như vậy không phải là cách tốt, như thế sẽ lạc đường hơn nữa, Ren sờ trong túi quần mình...cậu bé thảơ hắt là buồn bã..Hôm nay mẹ lại không để ít tiền trong túi quần cậu rồi.


Ren trèo lên ghế đá ngồi ủ rũ, hai tay chống cằm, gương mặt phụng phịu...đứa trẻ lạc đường nào chắc chắn cũng khóc nhưng cậu bé lại không...hình như lý trí nó rất cao thì phải.


Ngồi một lúc, mắt Ren chợt sáng lên...nguyên cái bóng đèn hiện ra trong đầu cậu.


Ting...


Ren cười cười, cậu bé đi vào đám đông, rồi níu tay một người phụ nữ...


Bà ta nhìn xuống Ren :


- Cháu có chuyện gì thế.


Ren làm ra vẻ đáng thương :


- Bác ơi, bác có thể cho cháu mượn điện thoại được không?


- Cháu định làm gì?


- Cháu bị lạc mẹ, bác giúp cháu nhé.


Bà ta nhìn đứa trẻ kháu khỉnh bé xinh giương đôi mắt nhìn mình mà động lòng không ngần ngại :


- Đây. Cần bác gọi hộ cho không.


- Dạ thôi, cháu biết dùng ạ.


- Ừ - Người phụ nữ cười nhìn đứa trẻ.


Ren ấn số mình nhớ trong đầu. Mà số cậu bé nhớ duy nhất chỉ có số của Tuyết Y thôi, còn Tử Di thì không vì có bao giờ cậu xa mẹ đâu mà phải nhớ làm gì.


Ren nhanh tay ấn số của Tuyết Y...


Tút...tút...


Chờ mãi một hồi mới có tiếng đáp. Ren mau mắn nhanh miệng nói :


- Chú ơi cháu bị lạc rồi – Gịong đứa trẻ kéo dài như lo sợ.


Tuyết Y ngồi bật dậy, cậu nói nhanh


- Chú tới ngay đây, đừng sợ nhé...Nói xem cháu đang ở chỗ nào.


- Ở khu giải trí...


- Biết là vậy..- Tuyết Y vừa thay quần áo vừa nghe địên thoại, cậu cố gắng kìm chế sự xốn xao trong lòng để hỏi – Cháu thử nhìn xem...xung quanh đó có đặc điểm gì?


Ren nhìn quanh đó, thấy có một con voi to đùng , cậu liền nói :


- Cháu đứng cạnh chú voi màu đen to lắm...


- Ừm được rồi, vậy đứng yên đấy nhe, chú tới ngay đây.


- Vâng.


Câu vội vàng vơ ngay khoá xe trên bàn xuống lấy xe phóng như bay đến khu vui chơi...


...


Ren tắt máy cầm điện thoại bằng hai tay lễ phép trả lại người phụ nữ :


- Cháu cảm ơn bác.


- Ừ, ngoan – Người phụ nữ xoa đầu nó cười.


Trong lòng thầm khen "Con ai mà kháu khỉnh thế không biết.". Bà ta nói :


- Có cần gì nữa không, để bác còn đưa con bác về?


Ren lắc đầu :


- Cảm ơn bác có lòng tốt, cháu ngồi kia chờ người đến đón được rồi ạ.


Nghe cách nói chuyện thì chẳng liên quan gì đến ngoại hình loắt choắt búng ra sữa kia cả.


Người phụ nữ phì cười :


- Cái thằng bé này...sao đáng yêu thế...


Ren cúi đầu chào bà :


- Chào bác.


- Ừm. Bác đi nhé.


- Dạ.


Đợi người có ơn với mình đi rồi, cậu bé mới đi lại chỗ đã hẹn với Tuyết Y để ngồi chờ.


...


Mặt Tuyết Y bạc phếch...mắt đảo quanh liên hồi...Cậu thở dốc vì mệt....


Đi mãi, tìm mãi cuối cùng mới thấy được chỗ như con mình tả. Cậu đi nhanh lại đó tìm...


Thấy đứa trẻ đang ngồi ngủ gật ở ghế đá, Tuyết Y chau mày nhìn xem có phải Ren không, cậu lại gần đó để xác nhận thì đúng là nó...


Cậu thở phào nhẹ nhõm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh lay lay Ren dậy...đứa trẻ mở mắt từ từ, đôi mắt ngơ ngác như vẫn còn đang buồn ngủ nhìn Tuyết Y rồi nó chợt ôm chầm lấy cậu nói :


- Chú tìm mẹ cho cháu.


Tuyết Y khẽ cười, nhẹ giọng nói :


- Được rồi.


...


Tử Di vẫn lang thang quanh đó, cũng đã 10h hơn, bây giờ chỗ này đã thưa chỗ dần, cô đưa mắt dõi quanh dò tìm con mình...


Mắt sưng vì khóc nhiều khiến mọi người đi ngang qua ai cũng ngoái lại nhìn cô gái trẻ vừa đi vừa khóc...cô chẳng còn quan tâm ai soi mói nhìn mình nữa, điều gì nhất cô mong trong lúc này là được thấy con mình...


Rốt cuộc nó đang ở đâu....


Tít...tít...


Tiếng chuông địên thoại reo lên, Tử Di giật mình, tay run run vội vàng lấy máy từ trong túi ra vì nghĩ có người nào đó tốt đã giúp con cô...


Thấy số Tuyết Y hiện trên màn hình...đúng lúc này cô vừa cảm thấy tủi thân vừa cảm thấy thất vọng vì không phải là một số lạ khác.


Tử Di mệt mỏi mở máy lên nghe, giọng nhũn đi vì mệt :


- Em làm gì mà để lạc con vậy.


Tử Di thẫn thờ đứng như pho tượng, cô nhớ cô chưa gọi cho ai biết chuyện này mà.


Tử Di nói đứt quãng :


- Sao..sao anh...


- Đến chỗ tượng voi nhanh lên.


Tút...tút...


Tử Di chân chân nhìn vào điện thoại...Trong lúc này Tuyết Y cứ quát lên lại làm cô càg hoảng loạn.


Tử Di vội vàng đi tìm chỗ tượng voi...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Lừa và hổ

Lừa và hổ

Thời xưa, ở vùng Quý Châu không có Lừa. Có một người hay làm việc tốt đã chở

24-06-2016
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016
Hẹn gặp lại em

Hẹn gặp lại em

Tùng vừa hoàn tất thủ tục mua vé tàu đi Huế. Những hành khách xếp hàng phía sau tiếp

27-06-2016
Bà Tư

Bà Tư

Mặt trời chưa kịp nhú lên khỏi đằng Đông thì bà Tư đã lom com chuẩn bị cho ngày

24-06-2016

XtGem Forum catalog