Old school Easter eggs.
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 47

↓↓
Bích An trở lại phòng làm việc, cô không nghĩ giờ này rồi mà San Phong vẫn chờ mình.


Vừa nhìn thấy Tử Di vào, San Phong bật đứng dậy nói :


- Em về rồi à?


Tử DI khẽ cười :

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Xin lỗi, em để anh đợi lâu quá.


- Không sao, cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn rồi nói chuyện luôn.


- Cũng được.


...


Tuyết Y về nhà, tâm trạng thật nặng nề nằm phich xuống giường không buồn tắm rửa thay đồ, nhắm nghiền đôi mắt lại nhớ lại những lời nói của Tử Di


" Xin lỗi, tôi và anh có quá nhiều điểm khác xa nhau ngay cả suy nghĩ cũng là hai thái cực đối lập. Chúng ta sẽ không có kết quả đâu, mong anh tìm được người hợp với mình hơn."


Cậu đứng im lìm, gương mặt khắc khổ hai hàng mi cụp xuống, tay nắm chặt sườn quần, miệng lẩm bẩm " Tôi có thể sửa đổi mà ".


Vậy mà cô vẫn bước đi...không quay đầu lại nhìn cậu một lần..."


Cậu cố nhắm mắt quên đi mọi chuyện, nhưng sao nó vẫn cứ văng vẳng bên tai...Tử Di không còn chút tình cảm gì với cậu nữa rồi, cô nhất quyết không cho cậu một cơ hội.


Hàng mày cậu chợt nhíu lại nhớ đến chuyện Tử Di nói "Hại chết Mĩ Chi ". Ý cô là cậu giết người sao...


Sao đầu Tuyết Y lại đau thế này...mọi chuyện không lành đều xảy ra dồn dập khiến cậu thấy nghẹt thở. Chưa bao giờ Tuyết Y cảm thấy mệt mỏi đến chán trường như vậy.


...


Lễ an táng của Mĩ Chi tuyệt nhiên không có mặt của Tuyết Y...vậy mà báo chí lại đưa tin họ sắp cưới nhau vì Mĩ Chi đã mang "long thai".


Người thân trong gia đình cô cũng không có một lời oán thán nào về phía người đàn ông lạnh lùng kia vì họ đã nhận một khoản tiền khá lớn do Tuyết Y bồi trợ để trấn an chuyện đau thương này..


...


Trong phút chốc, mặt Đan Băng như hoá đá...Tử Di khẽ cười chào ông Đình rồi ngồi xuống cười với cậu thay lời chào.


- Sao không dẫn đứa bé đến đây?


Chưa hết ngạc nhiên khi Tử DI xuất hiện tại nhà mình, cô hoàn toàn bằng xương bằng thịt chứ không phải bóng mà... Đan Băng nuốt khan khi nhìn vẻ mặt dung dị bình thường của ba mình :


- Ba à, chuyện này là sao?


Tử Di nheo mắt nhìn cậu, miệng cười :


- Sao là sao chứ, cậu không thấy mình đang ngồi trứơc mặt à?


Đan Băng gật gật đầu, như vẫn không tin với hiện tại :


- Con không hiểu.


- Chuyện dài lắm, ba sẽ kể sau.


Bà Thái xuất hiện nói :


- Ông chủ, cậu Y đến.


Ông Đình nhìn xang Tử Di xem cô ra sao, thấy Tử Di cười không có gì, ông gật đầu nói :


- Để nó vào đi.


Tuyết Y hơi khựng người khi có Tử DI ngồi đó, cậu chỉ nhìn thoáng qua cô, sắc mặt lạnh nhạt cúi đầu chào ông Đình rồi nói nhanh :


- Con múôn nói chuyện riêng với ba một chút.


- Ừm. – Ông Đình quay xang hai người kia nói – Chờ ba một lát.


- Vâng.


Tử Di nhìn sắc mặt Tuyết Y có phần tiều tụy hơn vài ngày trước đó, lònng cô không khỏi chua xót, không thể nói Tử Di không còn tình cảm với Tuyết Y mà ngược lại...cô chỉ muốn bảo vệ mình và đứa con tránh con đường gồ ghề mà thôi.


Tuyết Y chỉ thoáng lướt ánh nhìn qua cô rồi bước vào phòng riêng theo ông Đình. Cử chỉ xa cách lạnh nhạt đó của Tuyết Y khiến Tử Di càng nhói tim...cậu đã quyết định từ bỏ cô rồi thì phải. Như vậy cũng tốt cho cả hai.


Đan Băng lên tiếng hỏi :


- Tuyết Y cũng biết chuyện rồi à?


- Ừm.


...


- Ba còn nhớ giữ cạc của chú Hùng không?


- Còn, con có chuyện gì à?


- Con cần nhờ đến chú ấy một số chuyện, ba cho con mượn cái cạc đấy đi.


- Ừ - Ông Đình lục trong ngăn kéo đưa cho Tuyết Y tấm danh thiếp rồi hỏi lại – Con có chuyện gì mà phải nhờ đến ông ấy?


- Con sẽ kể sau. Con xin phép luôn.


- Đi sớm vậy, con không muốn nói gì với hai đứa kia à?


- Để lúc khác – Tuyết Y cười cho qua rồi cậu cúi đầu lễ phép chào ông.


Đi ngang qua sảnh chính chỗ hai người kia ngồi, mặt cậu lạnh băng không chút sắc thái chỉ chào cho có lễ rồi đi nhanh.


- Hai người lại có chuyện gì rồi à?


- Không, chuyện nhỏ thôi.


Lời nói giả dối của Tử Di đến con nít cũng chẳng tin nổi nữa là Đan Băng...nhìn vẻ mặt chiến tranh lạnh của họ là đủ hiểu.


Đan Băng bỗng nhiên nói tốt cho Tuyết Y :


- Tuyết Y rất yêu bạn đấy.


Tử Di bật cười chua chát :


- Anh ta biết yêu cơ à? Chuyện lạ đấy.


Đan Băng lắc đầu, mặt nói nghiêm túc :


- Không chứng kiến được cảnh Tuyết Y lúc nghe tin cậu chết và cả những ngày tháng sau đấy thì tớ cũng không nghĩ anh ta lại có thể yêu một người đến như vậy đâu.


Ông Đình đi tới bồi thêm vào :


- Nếu con chưa có ai thì cho nó một cơ hội đi. Nó chờ đợi chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.


Tử Di cười buồn :


- Bây giờ con không muốn nghĩ gì ngoài chăm sóc đứa trẻ cả.


- Tuỳ con vậy, ba cũng không ép buộc.


- Đứa trẻ nào ? – Đan Băng cau mày không hiểu chuyện hai người đang nói


- Nó là...- Ông Đình định nói gì thì Tử Di vội chen vào cắt ngang :


- Nó là con nuôi tớ nhận bên Anh.


- Vậy à.


Tử Di nhìn ông Đình như muốn nói ông hãy im lặng...nếu như Đan Băng biết chắc chắn chuỵên bí mật này sẽ bại lộ hết mất.


..


- Không cần làm đâu, tôi mua đồ ăn sẵn về rồi.


Nhìn vẻ mặt tươi như hoa của San Phong khiến Ngữ Yên cũng thấy vui lây, từ ngày cưới cậu đến giờ, đây có lẽ là ngày cô được nhìn thấy lại nụ cười ấy.


- Anh có chuyện gì vui à.


- Ừ, vừa ăn tôi vừa kể cho.


Ngữ Yên gật đầu dọn mọi thứ ra...


Cả hai cùng vào bàn...


San Phong vui vẻ nói chuyện trước :


- Cô biết Tử Di chứ, cô ấy chưa chết, mọi chuyện đều không có thật...cô ấy vẫn còn sống, tốt quá...


Nét mặt hạnh phúc trong từng lời nói của San Phong khi nói về Tử Di lại làm nhói tim Ngữ Yên.


Cô cố ép bản thân tạo ra nụ cười chia vui :


- Anh vui lắm à


- Đương nhiên,...à – Đột nhiên cậu nhìn lên cô.


Ngữ Yên giật mình quay đi chỗ khác, San Phong tiếp :


- Cô cũng có người yêu rồi phải không?


"Người yêu ". Hai từ này hơi xa xỉ đối với cô thì phải. Hai bảy tuổi thất bại với hai cuộc tình yêu đơn phương chưa bao giờ có khái niệm người yêu nào cả tự dưng lại có người đụng đến vấn đề dấu kín này của mình khiến cô mất Tự nhiên đâm ra lúng túng gật đầu bừa :


- Ừ...ừm.


- Người trong tấm ảnh đấy à?


- Ừ...- Cô lại gật đầu bừa cho qua, chẳng buồn nói đến nó nữa.


...


- Chào cô, cô cho tôi đón cháu ...- Tuyết Y ấp úng không nhớ tên đứa trẻ..

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Gọt giũa yêu thương

Gọt giũa yêu thương

Có thể mọi người sẽ nghĩ rằng đó là một điều khó chấp nhận khi tình yêu xuất

29-06-2016
Thị trấn bốc cháy

Thị trấn bốc cháy

Nguyễn bảo, dạo sau này tao ít về quê, nhưng chẳng biết làm sao nữa. Về quê thì lại

26-06-2016
Nửa đời

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm

24-06-2016
Có mất đi đâu...

Có mất đi đâu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đã từ

25-06-2016
Bức tranh không có mắt

Bức tranh không có mắt

Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công

01-07-2016
Đen

Đen

Có những chuyến trở về, để mà đi mãi mãi…   *** Không còn ai nói với tôi về

29-06-2016
Hà Nội trong tôi

Hà Nội trong tôi

Hà Nội rất đẹp. Dù sau này tôi có qua bao miền đất khác thì Hà Nội vẫn là tình yêu

24-06-2016