Teya Salat
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 75 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 31

↓↓
Đan Băng đi loanh quanh kiếm người quen có thể nói chuyện được nhưng toàn tiền bối chẳng biết nói với ai đây, cậu ngồi buồn thiu bỗng nhiên có tiếng nói trước mặt mình :


- Cậu có chuyện không vui à.


Đan Băng ngẩng đầu dậy, mịêng há tròn nhìn Ngữ Yên :


- Chị...- Cậu nhìn quanh - Hạ tổng đâu rồi, không đến à?

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đang nói chuyện với mấy phu nhân khác - Ngữ Yên ngồi xuống cạnh Đan Băng - Cậu nghĩ ai sẽ được chọn?


Đan Băng nhìn nhìn Ngữ Yên, cậu thấy ánh mắt cô đang hướng evè phía Tử Di và San Phong nên hiểu mang máng được hàm ý trong câu hỏi của cô.


- Còn chị?


- Hàn thiếu.


Đan Băng hơi cười :


- Em cũng nghĩ vậy. Chắc anh lần này bị tổn thương nặng nề rồi.


Ngữ Yên nheo mắt nhìn Đan Băng, cô không hỏi gì mà Đan Băng lại kể :


- Có lẽ chị hợp với anh ấy hơn Tử Di.


- Sao cậu nghĩ vậy?


Đan Băng cười cười không trả lời. Ngữ Yên cũng im lặng ngồi nhìn hai người tiếng thở dài lặng lẽ cất vào trong đáy lòng...


...


Tan tiệc, mọi người dần thưa lui về, đến khi tất cả về hết, các gia nhân trong nhà ra dọn dẹp mọi thứ , chỉ còn lại Tử Di Đan Băng và Tuyết Y ở lại giữa đại sảnh, vô tình Tử Di thấY được bà Thái, cô nhíu mày khó hiểu, sao bà lại xuất hiện ở đây, lại còn trong vai trò chỉ đạo.


- Qủan gia Thái, Hàn chủ tịch cho gọi bà.


- Ừm. Mọi người dọn dẹp như cũ, cẩn thận những thứ đồ cổ mới gửi về đấy.


Bà nói xong mới quay đi.


"Qủan gia " Hai từ đó khiến cô cau mày nhìn theo bà Thái, cô nhớ là bà chỉ là một người lao công giúp việc theo tháng của Hàn thiếu thôi mà sao lại thành quản gia nhà này???.Rốt cuộc thân phận thật của bà là sao.?Tửng câu hỏi về người đàn bà này lại hiện lên trong đầu cô như một mớ bòng bong lộn xộn khó hiểu.


Tử Di bỗng nhớ đến lời hẹn của mình với San Phong, cô liền quay xang nói với Tuyết Y'


- Anh cho tôi về trước được không?


Tuyết Y cau mày:


- Có chuyện gì à?


- Tôi hơi mệt.


- Ừm, để tôi cho người đưa em về.


Đan Băng nói vào:


- Để tôi nói tài xế của ba đưa Tử Di về.


Tử Di lắc đầu:


- Không cần phiền đâu, để tôi ra ngoài gọi taxi được rồi.


Tử Di cúi đầu chào hai người rồi mới quay đầu bước đi.


- Hai thiếu gia, chủ tịch cho gọi hai cậu.


- Ừm - Tuyết Y , Đan Băng đồng gật đầu cùng lên phòng.


...


San Phong đứng ngoài cổng chờ Tử Di như lời hẹn. Cậu vừa thấy cô lững thững đi ra đã chạy tới :


- Ba mẹ anh đang nói chuyện với ba Đan Băng trong đó, mẹ anh muốn đưa em vào trong đó luôn.


Biết cô khó xử, San Phong khẽ nói:


- Chắc không được rồi. Lên xe, anh đưa em về.


Tử Di mím môi, đúng là trong trường hợp này khó xử thật, nhưng San Phong đã bao lần giúp cô chỉ lần này cậu mới nhờ đến cô vậy mà cũng không được thì còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, Tử Di gượng cười, cô nắm lấy tay San Phong :


- Không sao, đi thôi anh.


Cô kéo tay San Phong đi vào lại căn bịêt thự. Hành động cô khiến tim cậu đập loạn lên như chàng trai mới lớn được tỏ tình vậy. Môi cậu nở nụ cười hạnh phúc khi Tử Di chủ động nắm tay mình.


Hai người được người giúp việc dẫn lên phòng tiếp khách của ông Đình.


Tử Di hít một hơi thật sâu, San Phong vừa mở cửa, mọi người có mặt trong đó đều giương mắt nhìn họ đầy sững sờ ngoài vợ chồng ông Thành.


San Phong nắm tay Tử Di bước vào, hai người cúi đầu chào mọi người mới ngồi xuống. Đan Băng liếc mắt qua nhìn Tuyết Y, mặt cậu đanh hẳn lại, ánh mắt ẩn đầy hàn khí, có thể làm đóng băng người đối diện. Ông Đình cũng nhìn Tử Di cùng San Phong đầy sửng sốt.


Ông cau mày nói:


- Hai đứa...


Bà Như Hạ cũng lên tiếng cùng lúc hỏi:


- Đây là cô gái mà con nói?


San Phong gật đầu khẽ cười :


- Cô ấy là Tử Di ạ.


Không gian trong căn phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng, nó ngột ngạt đến mức khó thở... nhất là trong trường hợp của Tử Di, các ánh mắt hầu như đều đang tập trung vào cô, Tử Di chỉ còn biết cúi đầu để tránh mọi ánh mắt đó thôi.


Ông Thành vội đỡ lời, ông cười cười :


- Con mình có khác, Tử Di đúng là rất xinh đẹp ngoan ngoãn, em không có ý định phản đối đấy chứ.


Bà Như Hạ nhìn thấy Tử Di có nét gì đó quen quen, bà cau mày cố nhớ ra thì lại càng khó nghĩ, bà không nói gì.


Ông Đình nhìn thẳng Tử Di, lên tiếng nói:


- Tử Di, con đang làm ta thất vọng đấy.


Tử Di cắn môi, hai bàn tay níu chặt vào mép váy, thật sự cô cũng muốn tình trạng này xảy ra đâu cơ chứ. Gìơ nói thế nào để trọn vẹn đôi đường đây. Bắt buộc cô phải chọn một bên thôi. Sao tự nhiên cô lại có giá thế này để hai gia đình tài phiệt này muốn mình cho con họ nữa cơ chứ.


San Phong hơi cười, cậu lảng xang chuyện khác :


- Hiện tại con đang quen với Tử Di, mẹ đừng bắt con để ý đến cô gái khác nữa nhé.


- Mẹ sẽ suy nghĩ lại.


Ông Thành nhìn ông Đình:


- Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép trước.


Ông Đình gật đầu khẽ cười đáp lời chào của họ. Cả gia đình họ đứng lên ra về.


Tử Di khó thở nhất khi đối diện với Tuyết Y trong đây, nãy giờ cậu vẫn chưa mở lời nào chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Khi San Phong kéo cô đứng dậy đi về cùng thì ông Đình đã lên tiếng :


- Bác muốn nói chuyện riêng với Tử Di một chút được chứ.


San Phong nhìn cô hỏi ý, Tử Di gật đầu cậu mới cười đáp:


- Vâng. Vậy cháu xin phép chủ tịch.


- Ừm.


Chờ San Phong ra ngoài, chỉ còn lại nội bộ gia đình. Ông Đình mới nhìn Tử Di nói:


- Con quen San Phong từ khi nào?


Có quen đâu cơ chứ. Tử Di nén tiếng thở dài, cô không thể nói chuyện vở kịch mình đang đóng ra được nên đành nhận vậy :


- Dạ...trước khi chủ tịch nói chuyện con và Đan Băng.


Tuyết Y cau mày. Sao toàn chuyện cậu không biết gì thế này. Hình như hôm nay không có gì liên quan đến mình thì phải.


Ông Đình mím môi :


- Vậy sao con không nói gì.


Tử Di cúi đầu, lòng cô đầy rối bời :


- Vì...


- Con đang thương hại ta vì bệnh tật đấy à.


- Không có, cháu không hề có ý nghĩ đó về chủ tịch.


Ông Đình phẩy tay, ông cười :


- Không sao, nếu đã thương hại ta thì con nên đến với Đan Băng đi chứ.


Môi Tuyết Y bỗng nhiên cong cong lên như đang cười chế giễu, cậu không hiểu Tử Di thế nào sao cả ba cậu và cả ông Thành đều chấp thuận và mong muốn cô đến với con cưng của họ như vậy.


Cậu lẳng lặng theo dõi mọi diễn biến.


Đan Băng nghe ba mình nói như vậy, mặt cậu nhăn lại kêu lên:


- Ba. Con đã nói rồi. Tử DI không phải mẫu người của con.


Tử Di cố gắng lấy hết sức bình tĩnh để trình bày điều mình muốn nói:


- Chủ tịch cũng nghe lời cậu ấy nói rồi đó, cháu thật sự không phải người Đan Băng cần nên chủ tịch hãy tìm người khác thích hợp hơn cho cậu ấy.


Cô đứng dậy cúi đầu chào ông :


- Xin phép chủ tịch.


Ông Đình lườm lườm Đan Băng, ông rất muốn Tử Di làm con dâu mình nhưng cũng chẳng thể hiểu được vì sao mìh lại mong muốn điều ấy, phải chăng do cô quá giống người vợ quá cố của mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Tình yêu Giông Bão

Tình yêu Giông Bão

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")   Tôi đã

26-06-2016
Chị mèo nhận họ

Chị mèo nhận họ

Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm: – Ồ!

24-06-2016
Tạm biệt...

Tạm biệt...

(khotruyenhay.gq) Nói vậy cũng đã gần một năm em yêu anh...đơn phương rồi! *** Em và

28-06-2016
Viết cho Nhăn Mập

Viết cho Nhăn Mập

Thế Giới loài người có cái quy luật hài hước và khốn nạn vậy đó con

24-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Trúng lô

Trúng lô

Hắn rẽ đám người đứng lố nhố trước cửa Hội Đồng Xổ Số tỉnh cố len vào

23-06-2016
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016