The Soda Pop
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 27

↓↓
Vài phút sau San Phong xuấ hịên với ly nước lọc và vài viên thuôc hạ sốt trên tay đưa cho cô:


- Em uống đi.


Tử Di gượng ngồi thẳng dậy nhận lấy, cố cười cảm ơn cậu. Những cử chỉ xa lạ đó càng khiến San Phong đau lòng, cậu đợi cô uống xong mới nhẹ nhàng hỏi:


- Hàn thiếu đã làm gì em đúng không?

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tử Di lắc đầu cười gượng. San Phong nhíu mày, ánh mắt cậu đầy nghi ngờ :


- Em đang nói dối.


Tử Di chán nản không buồn nói thêm câu nào, cô cúi đầu lặng thinh.San Phong cũng không muốn bắt ép cô nữa. Cậu dịu giọng lại:


- Thôi, em lên phòng anh ngủ một giấc đi.


Tử Di lắc đầu :


- Không cần đâu, em không sao.


Cô đứng dậy, người chao đảo đầu nặng trịch, đầu cứ quay vòng vòng đến chóng mặt, cô ngồi uỵch xuống. San Phong vội đỡ Tử Di, cậu lo lắng:


- Nghe lời đi. Tối anh sẽ đưa em về.


...


Tử Di dần đi vào giấc ngủ mệt mỏi, lồng ngực nóng ran thở từng hơi khó khăn...hai hàng mày phượng nhíu lại dù đang trong giấc ngủ.


San Phong nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh cô, nhìn nét mặt bạc nhược buồn bã của cô cậu cảm giác như chính mình đang đau vậy. Chắc chắn Tuyết Y đã làm gì co mới ra nông nỗi này... Hai hàm răng San Phong nghiến chặt ánh mắt cậu sắc lạnh "Tôi đã cảnh cáo cậu rồi..."


Cố kìm nén cơn giận, San Phong ngồi xuống, mắt cậu long lanh như đang có nước trong đó, nhìn cô trong cơn ngủ mê đầy nét mệt mỏi, tim cậu đau...đau lắm. Sao Tử Di lại không nhìn thấy cậu trước Tuyết Y... tại sao người đó không phải là cậu...


Cậu chắn chặt môi mình đến nỗi nhưng vết răng còn in hằn trên làn môi mỏng sắc hồng...Cậu đưa tay khẽ sờ lên gương mặt tiều tụy của Tử Di " Em sẽ nhìn về phía anh phải không..."


....


Xe Porsche 918 Spyder, âu phục Hugo boss túi sách gucci . Đẹp trai đến sững sờ.. khiến người ta ngây người ra. Vẫn là khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sáng sủa cặp mắt lúc nào cũng như đang cười có thể phát ra điện nhìn thấu tâm can người đối diện. Lúc nào cậu cũng là tâm điểm của mọi bữa tiệc, đánh gục hế nửa số cô gái chưa kết hôn và ngay cả đến những phu nhân cũng thầm liếc nhìn cậu.


Ánh mắt cậu nhìn thẳng, đôi môi vẫn còn chút xám xịt nhưng nụ cười rất có tinh thần bước vào trong đại sảnh...


- Hàn thiếu lâu rồi không gặp.


Cậu khẽ gật đầu chào hỏi:


- Lâu không gặp ông Davill, vẫn khỏe chứ.


- Ồ cảm ơn tôi vẫn tốt. À nghe nói cậu và Huỳnh tổng đang để ý chung đến một cô gái sao?


Ông Devill nhướng mày cười với Tuyết Y, cậu cười trừ lảng xang chuyện khác:


- Vậy ông về đây có dự định nào mới sao?


- Ừm..Cũng có – Devill gật gù , nhấp ly rượu.


- Hàn thiếu...


Từ xa Nhã Kỳ bước từng bước chân địêu nghê đến bên Tuyết Y, mắt long lanh cười tình tứ với cậu.


Cô nhìn ông Devill chào như đang ra mắt và giới thịeu mình là người tình của Hàn thiếu:


- Chào ngài.


- Ồ...Chào Nhã thư.Hai người...- Ông Davill nhìn hai người mắt lúng liếng cười nhìn họ.


Tuyết Y chỉ cườii không đính chính. Nhã Kỳ lại cho thái độ đó của Tuyết Y là ông Devill đã nói đúng. Cô che miệng cười như ngại ngùng:


- Ngài tinh mắt thật đó.


- Haha...nhìn vào ai cũng đoán được thôi...


...


- Huỷ cuộc hẹn cho tôi.


- ...


Càng ngày cơn sốt Tử Di càng cao, không hề hạ bớt chút nào. Trán cô toát hết mồ hôi lanh người thì nóng ra...môi càng ngày càng tái nhợt rồi tím tái như người sắp chết, San Phong vội vàng lấy áo khoác mình mặc cho cô...


Người cô mệt đến mức không thể nhấc người lên nổi giấc ngủ cứ chập chờn miên man đầu nhức nhối lồng ngực khó thở. Miệng lắp bắp:


- Cứu em...cứu em...San Phong...


San Phong khựng người lại nhìn cô. Cô đang gọi tên cậu sao...nét vui mừng hiện rõ lên khuôn mặt anh tuấn...nhưng không còn thời gian chần chừ nữa, cô đang sốt cao phải đưa vào viện thôi.


Nghĩ là làm, cậu vội vàng bế xốc cô lên đưa ra xe...


Đám phóng viên bên ngoài vẫn chưa bỏ cuộc dù đã tối muộn, đang ngáp ngắn ngáp dài chờ mục tiêu về thì họ chợt sáng mắt khi bắt gặp cảnh Huỳnh tổng đang bế bổng cô gái nào đó trên tay đi ra xe.


Phản xạ đầu tiên của họ là đưa máy lên chụp lia lịa bất chấp mọi góc độ.


Họ chạy lại gần hơn thì San Phong đã cho xe chạy đi mất, nhiều người nhìn lại những bô hình chặt lưỡi tiếc rẻ "biết thế chạy nhanh hơn thì có hình rõ rồi...haizz...".


Họ đành nhìn theo chiếc xe bất lực...


...


- Anh là chồng của cô gái đấy à?


"Vợ..." San Phong hơi ngạc nhiên về từ lạ ấy, cậu khẽ cười gật đầu:


- Cô ấy bị sao vậy ạ?


- Cô ấy bị suy nhược cơ thể trầm trọng, cậu cần bồi bổ và chăm sóc quan tâm đến vợ mình nhiều hơn đấy người chồng trẻ ạ.


Người bác sĩ vỗ vai San Phong cười cười nói khiến cậu ái ngại. Lần đầu có người nói với mình những câu này. Cậu ngơ ngác gật đầu như thanh niên mới lớn :


- Cảm ơn bác sĩ.


- Ừm.


Ngươờ bác sỹ đi rồi, San Phong vào phòng thăm Tử Di. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô, nhớ lại những lời bác sỹ vừa nói, đột nhiên San Phong bật cười.


Có khi nào chuyện ấy thành sự thật không??


- Nước...


San Phong vội vàng đứng dậy rót nước ra cho Tử Di, nâng đỡ người cô dậy...


...


- Hàn thiếu vào nhà em uống trà chứ.


Đây có thể là được coi là một lời mời gọi kín đáo của Nhã Kỳ...đôi mắt cô long lanh, núi đôi lúc nào cũng ưỡn lên vẻ khiêu khích.


Do hơi men khi nhìn thấy những điệu bộ gợi tình đó của Nhã Kỳ, máu đàn ông trong cậu đã hạn chế từ khi có Từ Di nay lại trỗi dậy, Nhã Kỳ ngồi trong xe, rướn người dí sát Tuyết Y, da thịt mát mẻ của cô chạm vào bàn tay tham lam của Tuyết Y khiến cậu nóng bừng..


Tuyết Y kéo cô sát vào mình hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ chót dần dần trượt xuống chiếc cổ trắng cao. Nhã Kỳ ôm chặt lấy cậu vẻ mặt mãn nguyện.


Đột nhiên gương mặt mệt mỏi đôi mắt ươn ướt thân hình và cả cái bóng nhỏ bé buồn bà của Tử Di lại hiện lên trong đầu Tuyết Y...


Cậu khựng người lại khiến Nhã Kỳ cụt hứng, cô cố thúc đẩy tinh thần cậu bằng một cái hôn thì Tuyết Y đẩy mạng người cô ra, vẻ mặt trở nên trong suốt :


- Xuống xe đi.


- Anh vừa nói gì.


Thái độ nóng lạnh của Tuyết Y làm Nhã Kỳ sượng người, cô như một con rối mà Tuyết Y muốn làm gì cũng được sao.


Nhã Kỳ cắn mạnh môi nhìn Tuyết Y nhưng cô không dám để lộ thái độ bất mãn của mình mà chỉ cố kìm giọng nói:


- Hôm nay chắc tâm trạng anh không tốt vậy...đành để lúc khác.


Cô mở cửa xe bước ra ngoài. Tiếng gót giầy mạnh đến mức như sắp nứt đất ra vậy.Mặt mày tối sầm như sắp giết người đến nơi.


Tuyết Y gục mặt xuống vô lăng. Sao cố mãi mà gương mặt đó vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí cậu....


...


Về đến nhà thấy bên trong tối om không chút ánh sáng.


Tuyết Y lái xe vào trong. Cậu nhíu mày nhìn lên tầng trên thường ngày khi cậu chưa về đều để đèn ngủ sáng vậy mà hôm nay lại không "Chẳng nhẽ Tử Di vẫn chưa về??"


Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu khiến Tuyết Y khó chịu. Cậu xuống xe bước đi xải dài nhanh chóng vào nhà rồi lên phòng.


Cậu từ từ mở cửa phòng, bật côngtắc đèn lên nhìn quanh căn phòng trống không có Tử Di.


Cậu mím môi rồi chạy xang các phòng trong biệt thự, mệt đến đứt hơi mà vẫn không thấy cô đâu.


Tuyết Y ngồi phịch xuống salong...thở hắt ra, mắt nhắm nghiền lại .."Rốt cuộc cô đang ở đâu...??"


Tiếng chuông điện thoại reo lên, Tuyết Y mở bừng mắt vội vàng cầm máy rồi đột nhiên khựng lại. Cậu đã ném điện thoại của Tử Di xuống nước rồi còn đâu nữa.


Càng ngạc nhiên hơn nữa, số máy Huỳnh tổng hiện lên màn hình. Cậu cau mày miễn cưỡng mở máy, giọng nói thật tự nhiên:


- Huỳnh tổng có chuyện gì sao?


Bên kia đầu dây, San Phong cau mày trước giọng nói thản nhiên của Tuyết Y, cậu mím môi:


- Tử Di đang sốt cao, đêm nay cô ấy không về được.


Tuyết Y nhíu mày, Tử Di bị ốm...lại còn đang bên cạnh San Phong nữa à. Hai người đó sẽ làm gì.


Gìơ cậu mở miệng hỏi cũng không ổn chút nào. Tuyết Y cười nhẹ qua máy :


- Vậy à, nhờ Huỳnh tổng chăm sóc cô ấy giúp tôi vậy.


Chưa để San Phong nói gì thêm, Tuyết Y dã tắt máy, ánh mắt cậu trầm tĩnh bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại cứng ngắc, thật lâu...đến nỗi bàn tay trắng bệch...


Lúc sau mới mở máy gọi cho Qúach giám :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Khoảng cách mong manh

Khoảng cách mong manh

(khotruyenhay.gq) ...Thừa cả chiếc Ipad mới cứng, chiếc laptop hiệu Apple, chiếc xe tay ga

30-06-2016
Thiên thần không cánh

Thiên thần không cánh

Tôi giấu trong lòng những giọt nước mắt, sau những nụ cười hiền tôi dành cho Em - Em

25-06-2016
Người bới rác

Người bới rác

Có một đêm, ông cai thầu đi kiểm tra, từ rất xa, ông ta đã nghe thấy những tiếng rên

30-06-2016
Hai thằng bạn thân

Hai thằng bạn thân

Sao? Là Linh ư? Tôi như không tin vào mắt mình, ngực thì đánh từng nhịp một rõ

25-06-2016
Đồ khốn!..Em yêu anh

Đồ khốn!..Em yêu anh

Hai mươi ba tuổi, tôi vẫn còn là một thằng con trai chưa chịu lớn. Tôi phóng túng, yêu

26-06-2016
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương