Tử Di đang ngồi tham khảo một số sách gì đó liên quan đến ngành học của cô trong thư viện:
- Cô Di mời đi theo chúng tôi.
Tử Di ngước mắt lên, 2 người đàn ông sừng sững vạm vỡ đứng trước mặt cô. Tử Di nhìn họ không hiểu gì, cô nhớ mình đâu có thiếu nợ xã hội đen...
Mọi người trong thư viện hầu như toàn dân tri thức, thấy xuất hiện một số thành phần đáng gờm liền quay xang hóng, Tử Di nhẹ giọng hỏi
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Các anh là ai?
- Chúng tôi được lệnh Hàn thiếu đến đón cô.
Đã xuất hiện rồi. Tử Di đóng sách lại cô gật đầu:
- Được rồi. Các anh ra ngoài trước đi.
Hai người kia bước đi, đứng ngoài cổng chờ cô. 5p sau Tử Di đi cùng họ đến một cửa hàng spa rất lớn.
Có người đã chờ sẵn cô ở đó. Họ lễ phép cúi chào:
- Cô Di...mời đi theo lối này.
Tử Di được đưa đến một phòng riêng, nơi đó có rất nhiều người đang ở đấy, họ như đang chờ cô thì phải. Tử Di không biết cô phải làm gì chỉ đưa mắt ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Tử Di vừa bước vào, mọi người đều đứng hết dậy. Tử Di cúi đầu chào họ.
Một cô gái bước đến gần , cô ta nhìn chăm chăm gương mặt Tử Di rồi nói với những người khác có mặt tại đó:
- Làm đơn giản thôi.
- Dạ.
Tất cả cùng đồng thanh. Tử Di vẫn đứng đờ người thì cô gái lúc nãy ấn người cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó. 3 người khác xúm lại...
Cô gái nãy lên tiếng tiếp:
- Chúng tôi sẽ makup cho cô đúng tiêu chuẩn của Hàn thiếu.
- Vâng- Tử Di gật đầu ngoan ngoãn ngồi im.
Mỗi người một tay một chân làm tóc trang điểm cho Tử Di một loáng đã xong.
Triệu Mẫn bước tới gật gù cười nói:
- Good...đúng là một thiên thần. Cô mặc thêm bộ váy trắng này là hoàn thành tác phẩm.
Tử Di không buồn nhìn lên gương. Cô chỉ là một con búp bê do người khác xắp đặt tất cả mà thôi cần gì phải quan tâm nó ra sao.
Tử Di bước vào thay bộ đồ người đó đã chuẩn bị sẵn rồi bước ra.
- Được rồi. Cô Di có thể đến chỗ Hàn thiếu.
- Cảm ơn – Tử Di cúi đầu chào họ lần nữa rồi quay mặt bước đi.
Còn lại mấy người kia, một tên bêđê õng ẹo nói :
- Trời ơi ...trời bộ hết người rồi sao hợ....Hàn thiếu giờ lại có hứng thú với mấy con bé chưa đủ tuổi thành niên sao...
- Cậu biết cô ta bao nhiêu tuổi à.
- Cậu gì...ứ chịu...ứ chịu...
- Ừ thì cô.
- Thế chứ...- Vic cười mãn nguyện khi được gọi như thế, hắn cầm dũa tay dũa dũa móng , chẹp miệng nói – Nhìn mặt đoán ngay chắc nhỏ đấy 19 -20 là cùng à.
- Chưa chắc – 1 cô gái khác vừa cất đồ vào hộp trang điểm vừa trề môi – Thiên thần cáo giả nai vậy. Có đứa nào bước chân vào giới thượng lưu này là có tâm hồn trong sáng không.
1 người nữa gật gù ra vẻ am hiểu:
- Đúng đấy...
Víc – 2 phai cũng ậm ừ gật đầu :
- Chuẩn không cần chỉnh. Chỉnh là sai hết.
Triệu Mẫn cô chủ ở đây lên tiếng
- Thôi...bàn luận nhiều chuyện, Đến tai Hàn thiếu không tốt đâu.
- Ồ.
Mọi người giải tấn đi làm việc của họ.
... Tử Di ngồi vào trong xe cô ngạc nhiên khi có người ngồi sẵn trong đó.
Tử Di ngồi im tại chỗ, cố ngồi xích khoảng cách xa nhất. Xe chạy được một quãng, Hàn thiểu lấy trong túi áo một tấm ảnh đưa cho Tử Di, cậu nói:
- Không cần biết em làm cách gì, hãy tiếp cận người này cho tôi.
Tử Di cầm lấy tấm ảnh, cô nhìn gương mặt rất trẻ cũng có nét na na rất giống... Tử Di đưa mắt quét qua gương mặt Tuyết Y. Đúng rồi...có nét rất giống Tuyết Y nhưng người trong ảnh này nhìn rất hiền và đáng yêu hơn Tuyết Y gấp trăm lần.
Tử Di mím môi, một lúc sau cô mới dời mắt khỏi tấm ảnh nói:
- Làm sao để tiếp cận được. Em không biết cậu ta.
- Đấy là việc của em. Cần thiết, em cũng có thể lên giường với nó.
Tử Di trân trân mắt nhìn Tuyết Y, không ngờ cậu có thể nói những lời đó. Tử Di cắn môi, đôi mắt tối sầm lại, lặng im. Hai tay Tử Di như đang cấu vò nát bức ảnh.
Cả hai không nói gì thêm nữa cho lúc đến một nhà hàng Nhật.
Tuyết Y cùng Tử Di sánh bước vào bên trong, mọi người trong đó đều cúi đầu chào cậu như một vị khách VIP.
Tuyết Y kéo cánh của phòng. Trong đó là 1 người thanh niên đang chờ sẵn.
Đan Băng thấy Tuyết Y, cậu lên tiếng hỏi ngay:
- Anh có chuyện gì cần gặp em?
Tuyết Y bật cười, nhướng mắt nhìn Đan Băng:
- Có chuyện mới được gặp em trai sao? Nghe tin em mới về nước mà lâu rồi không gặp chỉ muốn tán gẫu chút thôi mà.
- Đơn giản vậy à – Đan Băng nhìn Y Tuyết hoài nghi.
Cậu quét mắt xang nhìn cô gái đi cùng anh mình. Đan Băng hơi bất ngờ trước nét đẹp của cô ta. Cậu nhìn chằm chằm Tử Di khiến cô lúng túng, cúi gằm mặt xuống không dám nói lời nào.
Tuyết Y ghé vào tai Tử Di nói nhỏ đủ cho mình cô nghe:
- Em biết phải làm sao rồi chứ.
Tử Di cắn mạnh môi, cô ngẩng mặt lên, từ từ rót rượu cho cả bàn.
Tử Di khẽ cười nâng li lên nói:
- Mời anh...
Đan Băng gật đầu, nâng ly uống cạn cùng cô.
Đan Băng nheo mắt nhìn cô gái này. Mặt mũi non choẹt, nhìn xang anh mình thăm dò thái độ cậu như nào rồi mới nói:
- Cô ta là ai.
Tuyết Y bình thản đáp:
- Thư ký của anh.
- Anh cũng có thư kí à – Đan Băng hơi nhếch môi vẻ mỉa mai.
- Ừm...Thôi cạn ly nào, bỏ hết chuyện không vui vẻ qua một bên đi.
- Anh đã mời thì em đành nghe vậy.
Tuyết Y cố tình chuốc rượu cho hai người cùng say, cậu mời họ hết ly này đến ly khác, Tử Di đương nhiên là không thể từ chối được rồi vì cô hiểu thân phận mình như nào và cô cũng thừa hiểu tối nay mình sẽ phải lên giường với người kia. Càng nghĩ cô càng chua chát cho số phận mình, Tử Di muốn uống say, say cho quên hết mọi chuyện.
Đan Băng chỉ thầm quan sát cô, ánh mắt có vẻ gì đó nghi hoặc nhưng cậu vẫn bình tâm không để lộ biểu hiện đó ra.
Thấy Đan Băng uống hơi ít ,Tuyết Y cất giọng :
- em cũng khá chứ nhỉ. Uống nãy giờ mà vẫn chưa say,
- Anh cũng vậy.
Tuyết Y bịm môi, cậu nhẹ cười, đề nghị:
- Thử phân cao thấp nhé.
- Được thôi.
Lúc này Tử Di đã say ngất ngưởng nằm gục trên bàn còn lại hai người đàn ông vẫn đang nội chiến với nhau.
Tuyết Y rất thông minh khi đề nghị điều này, cậu hiểu được sức mình. Vốn Đan Băng không phải là đối của mình, do tiếp khách quen kiều này rồi, bia rượu với cậu là quá nhàm, rất khó để Tuyết Y say.
Đan Băng đã quá chén, cậu không chịu được nữa, đầu óc mông lung, mặt đỏ băng, chỉ vì một phút bồng bột, ngựa non háu đá mà cậu đã không nhìn ra cả sắc mặt tà độc của người anh cùng cha khác mẹ lâu nay vẫn luôn đối chọi với mình.
Tuyết Y thấy cậu ngà ngà say, cậu nói:
- Em say rồi, anh sẽ đưa em về khách sạn.
Đan Băng vẫn ấm ớ nói:
- Say....anh bảo ai...ực...say vậy...ực...
Nói xong cậu nhắm lịm mắt. Tuyết Y nhếch môi cười thâm hiểm. Cậu để mặc hai người ngồi đấy đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc sau có hai người đàn ông đỡ hai người họ ra và đưa đến một khách sạn.
Đầu óc Đan Băng quay như chóng chóng cậu cựa mình một lát, bỗng thấy một cơ thể mát lạnh nằm bên cạnh mình, đó là một cô gái đã thoát y nằm cạnh cậu. Đan Băng nhíu nhíu mày, hơi men vẫn còn rất cao, tự nhiên ham muốn của cậu nổi lên, cậu chồm người qua....(cảnh H =]~ tự hiểu)
Chương trước | Chương sau