Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 13
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly - Chương 11 - Ký ức của ngày này năm trước

↓↓

Buổi chiều lúc ngủ dậy, tôi ngần ngại một hồi rồi cũng chạy qua viện y học bên ấy. Viện y học của trường tôi là một học viện rất độc lập, có một chút mùi vị, màu sắc khác với các học viện khác.

bạn đang xem “Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Rất lâu rồi tôi mới đến đây, kể từ lúc chia tay với Đồng Nhược Thiên, nơi này chính là cái gai trong lòng tôi, mỗi lần nhìn thấy những bàn học quen thuộc và những cáo biểu trên hành lang, tôi đều cảm thấy ngạt thở.


Bình thường thì lớp lâm sàng học ở giảng đường lớn, tôi tỉ mỉ chú ý đến quyển sách những sinh viên đang lần lượt đi vào cầm trên tay, bìa bọc da màu xanh da trời, dày cộm như viên gạch, trên mặt sách có hình dáng chữ Ngoại khoa học, mọi người đều vội vã theo nhau vào lớp học.


Cái nhìn đầu tiên tôi đã bắt gặp người thầy giáo vô cùng điển trai đang đứng trên bục giảng. Anh ấy đang kiểm tra bài tập, trên bục giảng còn có mấy cô sinh viên vây quanh anh ấy nói chuyện, anh ấy chỉ lạnh lùng mỉm cười, nói vài câu gì đó nho nhỏ. Tôi nhìn thấy trên bài tập có ghi tên của anh ấy – Cố Tông Kỳ.


Phía trên mặt còn có ký hiệu rất khó đọc của bệnh viện Đông Hoa.


Nói thật thì, anh ấy giảng bài cũng không phải là xuất chúng lắm, ít nhất không thể sánh với sự lợi hại của các thầy cô giỏi nói chém gió bên học viện của chúng tôi, nhưng có điều anh ấy thực sự rất nghiêm khắc, không những bài giảng trên máy chiếu được trình bày vô cùng tỉ mỉ, chỉnh chu, mà thầy còn viết nội dung bài lên bảng, từng nét phấn viết thật đẹp, bay lượn khiến người ta phải xúc động.


Tháng Năm. Bầu trời trong xanh, nắng, vài đám mây nhỏ thưa thớt bay trên không trung, một mảng màu xanh biếc như xuyên thấu qua thủy tinh, chiếu rọi trong mắt tôi. Những cơn gió thổi nhè nhẹ, dễ chịu khiến tôi có cảm giác muốn rơi vào giấc ngủ, tay bên cạnh không có sách, ngồi cũng thật ái ngại, đầu óc đang tự do bay lượn, thì nghe thấy thầy ấy hỏi: "Bốn triệu chứng lâm sàng lớn của bệnh tắc ruột là gì?"


Theo phản xạ có điều kiện, tôi tùy tiện trả lời như bình thường vẫn hay học ở lớp chuyên ngành: "Đau"


Từ này vừa được nói ra, thì rất nhiều người, hình như cũng phải gần một nửa sinh viên trong lớp đều nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt kỳ lạ, mà rất là không đáng, khiến tôi dựng hết cả tóc gáy, chớp chớp mắt, nói lý nhí: "Em nói gì sai à?"


"Bạn sinh viên này nói không sai, là đau đớn, và ngoài ra còn có ba triệu chứng nữa là: sốt, nôn, tức..."


Tôi bất đắc dĩ nói thẳng một câu: "Có nói gì sai đâu, làm gì mà nhìn tớ kỳ quái như thế chứ?"


Sau này tôi mới biết là, cái đám điên rồ học y này lúc lên lớp, ngoại trừ việc im lặng nghe giảng thì chỉ im lặng ghi chép bài, nếu có người nào nói chuyện hoặc mở miệng nói chen vào thì tuyệt đối sẽ bị số đông còn lại "giết" trong giây lát.


Quả nhiên là chẳng có tý không khí hài hòa nào của giảng đường, khác hẳn với chuyên ngành của chúng tôi khi lên lớp, mọi hình ảnh: ăn uống, ngủ gật, chơi điện tử, nói chuyện...cái gì cũng có, học viện Nhã Điển, trăm hoa tụ họp, những cành hoa được xem là thật hài hòa.


Cuối cùng tôi cũng tiêu hóa hết tiết học, ngược lại học được không ít kiến thức, ít nhất cũng là biết được khi bị đau thì phải đi bệnh viện, chứ không được coi thường và tự chôn sinh mạng nhỏ bé của bản thân. Tôi từ từ duỗi thẳng lưng ra, vừa đứng dậy thì nghe có tiếng ai dó gọi từ phía sau: "Bạn ơi, thầy Cố gọi bạn đấy."


Tôi giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của vị thầy giáo điển trai, một lúc ngần ngại qua đi, thấy ấy nhìn tôi và mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Em không phải là học sinh lớp này đúng không?"


Tôi rất bàng hoàng nói một tiếng: "Vâng. Tùy hứng đến học một tí thôi ạ."


"Nghe giảng có hiểu không?"


"Cũng được, nhưng em cảm thấy những thứ này không thể nghe nhiều được."


Thầy lại hỏi một cách hiếu kỳ: "Tại sao?"


"Thầy không cảm thấy là học nhiều những thứ này thì bản thân sẽ có cảm giác mình cũng đang bị mắc phải những triệu chứng giống như thế à, ngày trước em có đi nghe một bài giảng về vi khuẩn viêm phổi gì gì đấy, mà đúng lúc ấy em đang bị cảm, bị ho nên bị ám ảnh đến mức phát sợ."


Đôi mắt đẹp của thầy đưa nhè nhẹ lên phía trên, ánh mắt lại di chuyển: "Em có thường hay học chuyển lớp thế này không?"


"Cũng bình thường, không việc gì bận nên em đến nghe thử, có thể xem là tiết học bảo vệ sức khỏe."


Tôi nheo lông mày lại, bản năng thôi, tôi rất ghét người khác thẳng thắn hỏi tôi chuyên ngành và tên tuổi như thế này, thầy giáo điển trai này đã vô tình động chạm một chút vào lòng tự tôn của tôi. Có lẽ tôi đã giữ phong thái ấy lâu rồi, rất lâu rồi tôi cũng không nói chuyện với đàn ông, cho nên vấn đề này cũng là một điều dễ hiểu và đương nhiên, đối với tôi mà nói có chút nhạy cảm.


Lúc ấy, tất cả những cảm tình đã có đều biến mất.


Cho nên tôi đáp: "Em là Thủy Bình, người đời thường gọi là Thủy Hóa, đến trái đất du học ạ."


Thầy ngẩn người ra một lúc, trên mặt chưa kịp xuất hiện bất cứ một biểu cảm thích ứng nào thì tôi đã quay mặt đi, chuốn mất tiêu rồi.


Đi từ học viện Y học ra thì ngày mùa hạ trời đã xế chiều, những đám mây trắng dần bị nhuộm màu hồng nhạt của ánh nắng chiều tà, đài phát thanh của trường đang phát bài hát của Vương Phi Gửi cho bản thân bức thư tình.


"Viết một bức thư tình cao quý, dùng lời nói của chính mình viết thành thiên thư, không biết yêu bản thân mình thì làm sao biết yêu người khác..."


Tôi cũng nhẹ nhàng hát nhẩm theo bài nhạc, sau đó rút điện thoại nhắn tin cho một bạn nữ đang học cao học ở viện Trung hoa: "Hôm nay có một người rất đẹp trai để mắt đến tớ nhé, chàng hỏi tớ học ở viện nào?"


"Nằm mơ rồi, muộn thế này cậu mới tỉnh dậy à?"


"Không, là thật đấy. Cậu ghen tỵ với tớ đấy à, he he nhưng lúc ấy tớ thể hiện là rất có tính công kích."


"Run bắn lên hả? Hay là bị tăng huyết áp?"


"Cậu tốt nhất là đừng nghiêm trọng hóa chứ, nghe tớ kể này, lúc ấy tớ còn cảm thấy không hề thoải mái, đâm cho chàng ấy một câu rồi đi, tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy phản cảm với ai hỏi mình tên gì, học ở đâu, như là bị kiểm tra hộ khẩu ấy."


"Cậu đang đùa đấy à."


Tôi dán mắt vào tin nhắn, nhìn chằm chằm một lúc, nghĩ nghĩ rồi thì cũng trả lời: "Mi à, nói thật đấy."


Buổi tối trở về ký túc xá tôi kể chuyện này cho Tần Chi Văn nghe một chút, cậu ấy cẩn thận giúp tôi phân tích mà không đụng chạm vào nỗi đau của tôi, cậu ấy nói: "Cậu chịu đựng quá lâu rồi, nên ra ngoài mở rộng mối quan hệ bạn bè hay gì đó đi, sẽ tốt cho cậu mau phục hồi đấy."


"Không có hứng thú."


Lúc đó tôi đang mải xem một bộ phim rất quen thuộc, với hàng loạt những lựa chọn ngu ngốc, hơn nữa tình tiết thì rất bạo lực, nhiều cảnh nóng Sex is zero, trong phim nhân vật nam chính thì điên điên ngu ngu, nhìn thấy nhân vật nữ chính xinh đẹp thì cứ phát điên phát cuồng lên, gần như biến thành một kẻ chỉ dùng nửa người để suy nghĩ, hơn nữa dường như cái loại suy nghĩ ấy chẳng có chút gì là của loại động vật cao cấp cả, rất tức cười, khiến vai nữ chính ghét cay ghét đắng, khiến quần chúng căm ghét.


Tôi liền hỏi Tần Chi Văn: "Xem Sex is zero chưa?"


"Xem rồi, gì thế?"


"Muỗi này, tớ nhìn nhân vật nam chính và chợt cảm thấy là một thằng con trai cưa cẩm một đứa con gái nếu không phải là tán tỉnh thì cũng là có mục đích cả, hơn nữa còn mặt dày khiến người ta phát ghét, loại con trai như thế, có khiến người ta cảm thấy rất rẻ mạt không?"


Cậu ấy tạm dừng một lúc rồi nói: "Ồ, nếu thầy giáo điển trai theo đuổi cậu thì sao?"


"Tớ sẽ cảm thấy thầy ấy thật rẻ mạt, hay là tớ rất giả tạo, nhưng mà quả thật tớ rất ghét người ta như thế, con người ai cũng đều có lòng tự trọng, có sự kiêu ngạo, mà tại sao lại phải vì một người khác mà tự hạ thấp bản thân và giá trị của mình xuống chứ?"


"Nếu như cậu nói, thì mỗi người ai cũng kiêu ngạo rồi coi thường người khác, ai cũng chờ đợi người khác hạ thấp bản thân mình, nhưng rồi ai cũng không chịu hạ thấp bản thân với người khác, cứ thế thì chỉ vì một chút kiêu ngạo, mà chẳng ai yêu nhau nữa à."


"Nhưng..."


"Nếu tớ theo đuổi cậu thì sao? Cậu cũng nghĩ tớ là rất rẻ mạt à?"


"Điều này không giống thế mà."


"Khi hai người yêu nhau, sẽ luôn có một người yêu nhiều hơn, cho đi nhiều hơn nhưng mà không phải tình cảm của ai cũng rẻ mạt. Cậu cảm thấy người ấy rẻ mạt là do cậu thấy người ấy chưa đủ tốt, chưa đủ tiêu chuẩn của cậu, nên mới ghét bỏ, mới có cảm giác người ấy quá hạ thấp bản thân, lòng tự trọng, tất cả đều là do thái độ của cậu quyết định hết."


Sau đó Tần Chi Văn lại cười nói: "Tịch Tịch, tớ phát hiện ra cậu thật sự không thể khiến cho đàn ông theo đuổi được, bản thân cậu tự tìm gì đó làm đi có lẽ còn có hứng thú hơn đấy."


"Làm gì có chuyện tự tớ sẽ đi tán tỉnh bọn con trai cơ chứ"


"Đừng có nói quá đắc chí như thế, không khéo sau này cậu lại mê mẩn anh thầy đẹp trai ý đến không biết mình là ai đấy chứ, he he."


Đột nhiên có một cơn gió lạnh khác thường thổi đến, tôi hằm hằm hắt xì hơi một cái: "Muỗi kia, cậu đúng là đồ độc mồm độc miệng, tớ cũng cảm thấy lao động là vinh quang, tự làm gì đó mình thích là tốt nhất."


Một hồi rất lâu sau cũng không nghe thấy bên kia đáp lại, tôi mặc kệ rồi xem phim tiếp.


Đại khái lúc đầu, tôi là một đứa con gái lúc nào cũng nhìn người khác với ánh mắt kiêu ngạo, còn có chút gì đó rất thanh cao, tất cả đều là để che giấu đi nội tâm sâu kín, che giấu đi cái lí do mà tôi rất ghét người ta thích mình. Chỉ khi Cố Tông Kỳ vừa xuất hiện thì mọi thứ bị vỡ tung.


Lúc ấy, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng mãi cho đến sau này khi lặng lẽ ngắm nhìn Cố Tông Kỳ tôi mới biết hình thái của bản thân mình thế nào, rất thấp rất thấp, thấp như khói bụi, hèn mọn và đau thương.


Đại loại đây chính là báo ứng của tôi.


Vài ngày bình yên trôi qua, tôi không đến viện Y học nữa, cũng không đến chuỗi cửa hàng sủi cảo, dường như tất cả giống như bong bóng xà phòng đẹp lung linh bay giữa bầu trời, khoảnh khắc không bao giờ có thể lãng quên.


Hôm ấy, ông chủ của tôi đang vui vẻ mở phim Người tình của phu nhân Chatterley thì có một nhóm người, cả nam lẫn nữ ngồi ở cầu thang phòng học xem đoạn phim sex nghệ thuật nổi tiếng nhất thế giới, nói hoa mỹ gọi là theo đuổi tình yêu và tình dục. Lúc mới xem thì rất hưng phấn, nhưng một lúc sau thì thấy thật ngu si không có cảm xúc gì hết, mấy anh em bên cạnh tôi bắt đầu dùng điện thoại lên mạng xem xu hướng thị trường.


Vừa lúc ấy, Tần Chi Văn nhắn tin cho tôi: "Tịch Tịch ơi, anh hai tớ về nước, mọi người sẽ ra ngoài tụ tập, tớ đến đón cậu nhé!"


Tôi cười toe toét đồng ý.


Bao nhiêu năm rồi, tôi mới chỉ gặp anh của cậu ấy hai lần, cũng chưa lần nào nói chuyện với anh ấy một mình cả, có thể nói là trong một gia đình lạnh nhạt ấy, thì hơi ấm cuối cùng của Tần Chi Văn chính là anh hai cậu.


Hẹn gặp ở khu bên cạnh hồ nước, phong cảnh thật là đẹp, hơn nữa trang trại được làm rất tinh tế, mọi người ở trong thành phố này đều sẽ đến đấy, bố nuôi cũng thỉnh thoảng vác cái cần câu xuống đây câu cá, giảm stress.


Bầu trời hôm ấy, ánh sáng thuần khiết, chân trời một màu xanh lam. Có một vài màu sắc dần dần biến đổi, từ gần đến xa, từ ánh sáng màu xanh đậm đến những màu xanh trắng u ám, ở phía tiếp giáp của đường chân trời những đám mây nhè nhẹ bay...


Còn ở phía xa, những dãy núi trùng trùng điệp điệp đến tận chân trời, với những khu rừng hoang màu xanh đậm phủ khắp.


Đây là lần đầu tiên tôi nhìn anh trai của Tần Chi Văn ở khoảng cách gần như thế.


Anh ấy có nét mặt giống Tần Chi Văn như đúc, chỉ có đôi mắt là khác biệt lớn nhất. Đôi mắt của anh ấy tròn và nhìn rất phúc hậu, không như cái kiểu mắt của Tần Chi Văn vô tư không lo nghĩ, chắc là lúc nhỏ chưa mở mắt là đã có sự khác biệt rõ ràng như thế này rồi. Nhìn khuôn mặt này, cũng không khó tưởng tượng ra là tại sao bố mẹ ruột của họ lại phải bỏ rơi một người rồi giữ lại một người khác.


Tiếng nói của anh ấy có chút trầm, giống như ma sát với cát mềm, tốc độ cũng rất chậm: "Là Dụ Tịch nhỉ? Chào em, anh là Nhiệm Chi Ninh."


Tôi cười lên, rồi rất phóng khoáng chào hỏi: "Em chào anh hai."


Anh ấy cũng mỉm cười, nhìn ánh mắt của tôi có chút vị thẩm tra, rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, anh ấy ấm áp nói: "Gọi em là Tịch Tịch được chứ?"


Tôi đột nhiên bị ngẩn người ra một lúc rồi vội vàng trả lời: "Tùy anh, tùy anh thôi."


Cũng chẳng biết là thế nào nữa? Tôi thấy khuôn mặt dễ thương giống Tần Chi Văn nên không kiềm chế được cứ ngẩn người ra, cũng không biết là vì sao tôi luôn có ảo giác nhầm lẫn giữa hai con người này. Hàng cây bên hồ nước tươi tốt mơn mởn, nắng chói chang soi rọi qua bàn tay tôi, nhấn chìm những hình ảnh âm u. Sau đó, tôi nhìn thấy Nhiệm Chi Ninh mỉm cười với đôi mắt hé mở, đôi mắt nhìn nghiêng như đang muốn bay lên, suýt nữa thì tôi buột miệng gọi anh ấy là Muỗi.


Mọi người đều đang cúi đầu ăn, không khí vẫn khá là vui vẻ, ăn uống ồn ào náo nhiệt. Phía đàn ông ngồi một chỗ uống một chút rượu trắng, Tần Chi Văn và anh hai ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhìn Tần Chi Văn cầm ly rượu, đưa lên miệng nếm thử mùi vị, rồi uống một hơi cạn ly.


Sắc mặt cậu ấy ngay lập tức thay đổi sắc thái, tôi bèn nhẹ nhàng hỏi: "Muỗi thấy không thoải mái à? Đừng uống nữa."


Cậu ấy lắc đầu: "Không sao đâu, buổi sáng tớ không ăn gì, có lẽ thế nên có một chút không khỏe lắm."


Tôi giằng lấy ly rượu của cậu ấy, cười đáp: "Cậu đừng cố nữa, thế này nhé, tớ uống thay cậu."


Mọi người cười phá lên ha ha ha, đáng lẽ trong trường hợp này mọi người sẽ không bỏ qua cho Tần Chi Văn đâu, cơ mà vì sợ thái độ của anh hai nên không ai nói gì cả. Nhưng tôi dần dần nhận ra là người đang ngồi bên cạnh tôi – Tần Chi Văn có gì đó không được bình thường, cậu ấy vốn khuôn mặt rất trắng..., trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi, sau đó tôi thấy cậu ấy đứng dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh.


Nhiệm Chi Ninh cũng ngay lập tức đứng lên: "Để tôi đi xem xem."


Không khí bàn ăn cũng dần dần bị một chút ảnh hưởng, tôi ngồi ăn mà người một nơi, dạ một nẻo, đợi một lúc lâu chẳng thấy họ quay lại, tôi bèn đi ra ngoài tìm. Cái nhìn đầu tiên tôi thấy không phải là Tần Chi Văn hay anh hai mà là rất nhiều giấy vệ sinh rơi rớt trên bệ cửa. Dính những vết máu...


Còn một đống giấy dính đầy máu vứt đầy trong thùng rác.


Tôi đần người ra một lúc, nhìn Tần Chi Văn một cách ngốc nghếch, dường như cậu ấy bị tôi làm cho giật mình, một lúc sau mới mỉm cười mệt mỏi nhìn tôi: "Chắc tại tớ uống nhiều quá!"


"Đi viện đi." Dường như có cánh tay nào đó đang bóp nghẹn cổ tôi, khiến cho hô hấp bị tắc nghẽn lại: "Muỗi, đi viện nhanh, anh hai, đưa cậu ấy đi viện đi."


Tôi nhìn một lúc, tất cả đều là màu đỏ thẫm, nhìn trạng thái này là thổ huyết chứ không phải...


Nhiệm Chi Ninh nhìn tôi một cái, đỡ Tần Chi Văn dậy nói: "Đi thôi, em bị đến mức thế này rồi, nôn thêm hai lần nữa thì em sẽ mất mạng luôn đấy, đừng cố chấp nữa, Tịch Tịch, em ở đây hay là đi đến viện Đông Hoa với bọn anh?"


"Đi, đi viện thôi, để em gọi điện cho bố nuôi e, ."


Trong ấn tượng của tôi, Tần Chi Văn sức khỏe lúc nào cũng rất tốt, hình như cậu ấy chưa bao giờ bị ốm cả, chỉ là tôi bị những vệt máu ấy làm cho hoảng sợ tý thôi, qua một lúc tôi đã bình tĩnh lại. Dựa vào kinh nghiệm từ trước đến giờ, trong lòng tôi nghĩ là có khả năng cậu ấy bị...loét dạ dày, thổ huyết là một trong những triệu chứng của bệnh này, chữa trị xong, rất nhanh chóng khỏe lại.


Tôi cũng không nghĩ nhiều, các bác sĩ phòng cấp cứu quả nhiên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, kết quả bước đầu là hệ tiêu hóa bị viêm loét, cho đi kiểm tra, sau đó giữ lại bệnh viện theo dõi, một ngày căng thẳng cũng qua đi.


Nhìn chai truyền nước phía đầu giường, những giọt nước chảy xuống chầm chậm, tôi không kiềm chế được nói với Tần Chi Văn: "Con muỗi bệnh kia, tớ đợi suốt mười hai năm, cuối cùng thì cũng nhìn thấy ngày cậu bị đáng thương như thế này."


Cậu ấy dùng sức bĩu mồm lên nói: "Đúng rồi, tớ sống sở chết dở, xấu xí thế này cũng bị cậu nhìn thấy hết rồi, cậu bảo tớ phải làm thế nào đây?"


Cậu ấy nhẹ nhàng khép mắt lại, nói nhỏ nhỏ: "Tịch Tịch à, tớ muốn ngủ một lúc, cũng muộn rồi, cậu về ký túc xá trước đi."


Tôi gật gật một tiếng: "Ờ, thế tớ về nhé, mai tớ đến thăm cậu."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Bố và con gái

Bố và con gái

Bố dạy con gái tập xe máy... - Mạnh vào! Vào số! Ga

29-06-2016
Chuộc lương tâm

Chuộc lương tâm

Audio - Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra

01-07-2016
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016

XtGem Forum catalog