Insane
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Quyển 2 - Chương 10 - Trên đời nào thấy cọc tìm trâu

↓↓

Xe bỗng dừng lại đột ngột, Khang Kiếm ngẩng đầu lên xem có chuyện gì xảy ra thì phát hiện Y Đồng Đồng đang đứng bên ngoài.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Anh thầm cười lạnh: Cái lão già Hoa Hưng này đúng là thành tinh, vừa rồi ở công trường còn hỏi xa hỏi gần là có thật anh đã ly hôn rồi không, anh trừng mắt nhìn ông ta, ly hôn mà còn thật với giả? Sau đó ông ta tìm đủ mọi cách để lái câu chuyện sang chủ đề này, muốn moi ra nguyên nhân dẫn đến việc anh ly hôn.


Anh mặc xác ông ta.


Hoa Hưng dừng xe lại, có lẽ là vì ông ta đoán anh vẫn còn lưu luyến Y Đồng Đồng. Khang Kiếm nhếch mép mỉa mai, gật đầu với Y Đồng Đồng bằng vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục trên xấp tài liệu.


Hoa Hưng không dò được tâm ý Khang Kiếm, sếp Khang đang thận trọng, hay là đang che giấu? Rốt cuộc anh ta có muốn thương hương tiếc ngọc mà mời người đẹp Y Đồng Đồng lên xe không?


Nếu đúng ý sếp, thì là chuyện tốt, nếu sai, vậy thì sẽ phạm vào điều đại kỵ.


Đứng bên này, mặt Y Đồng Đồng thoắt trắng thoắt đỏ, lòng đầy chua xót. Khang Kiếm không coi cô như người qua đường, nhưng như thế này còn khiến cô nhục nhã hơn là bị coi là người qua đường. Trong mắt anh, cô là không khí, không, không khí còn có ích cho con người, đối với anh, cô đơn giản chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng liên quan gì.


Y Đồng Đồng không khỏi căm hận Khang Kiếm thêm mấy phần.


Đang căng thẳng, bỗng phía trước có tiếng xe máy nổ bình bịch, tất cả cùng ngẩng đầu lên.


Lần này, Y Đồng Đồng thật sự muốn chết quách đi cho xong.


Chạy xe một quãng đường dài, nghĩ lại vẫn thấy không nỡ nên Lý Trạch Hạo lại quay xe lại. Nhưng anh ta không muốn xuống nước trước nên không tắt máy xe mà dừng lại cách Y Đồng Đồng hơn mười mét, đợi cô ta chủ động đi tới, nói một hai câu nhỏ nhẹ là anh ta thấy thỏa lòng rồi.


Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ cạnh Y Đồng Đồng và người ngồi trên xe, trái tim Lý Trạch Hạo bỗng nguội lạnh.


Anh ta không quay đầu bỏ đi ngay lập tức, chỉ trừng trừng nhìn Y Đồng Đồng bằng ánh mắt quái đản, không chớp mắt lấy một cái. Ai mà không có lòng tự trọng?


Y Đồng Đồng nhớ lại ngày trước cô ta đã từng hùng hồn tuyên bố trước mặt Khang Kiếm rằng sẽ tìm được một người đàn ông hơn anh ta gấp trăm ngàn lần, nhưng người đàn ông mặt mũi đầy bụi bặm giống như món đồ cổ vừa khai quật được này căn bản không thể sánh nổi với Khang Kiếm!


Hoa Hưng liếc nhìn Lý Trạch Hạo rồi lại liếc sang Y Đồng Đồng:


- Cô giáo Y, cô... có quen người đó không?


Khang Kiếm nhăn mắt lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười thoáng qua khó lòng thấy được, nhưng lại đủ cho Y Đồng Đồng nhìn thấy.


- Anh... có gan bỏ đi thì đừng có quay lại nữa! – Lúc này Y Đồng Đồng không còn quan tâm đến hình tượng nữa, cô ai oán nhìn Khang Kiếm, đem một bụng tức không xả ra được trút hết lên người Lý Trạch Hạo.


- Có phải tôi quay lại không đúng lúc không? – Ánh mắt Lý Trạch Hạo lạnh tanh, giọng nói lạnh như băng.


- Rõ ràng là anh nổi nóng với em trước, anh ngang như cua, anh... – Y Đồng Đồng vừa thẹn vừa giận, ấp a ấp úng, nước mắt rơi lã chã.


Hoa Hưng lấy làm mừng thầm vì vừa nãy chưa để Y Đồng Đồng lên xe, hèn gì sếp Khang chẳng nói chẳng rằng, không biểu lộ gì! Thì ra người đẹp Y đã có người tình khác. Mỹ nữ, mới lạ thì còn thú vị, làm gì có ai thích trà nguội để qua đêm.


- Rốt cục em có đi với anh không?


Sự thanh cao của người đọc sách thánh hiền khiến Lý Trạch Hạo không muốn tranh cãi với Y Đồng Đồng, anh ta chỉ hỏi một câu, nếu Y Đồng Đồng nói "không", anh ta sẽ quay đầu bỏ đi.


Tình yêu, nên hàm chứa cả sự bao dung. Nhưng dù bao dung đến đâu, cũng không thể chấp nhận đối phương ôm trong lòng một hình bóng khác.


- Em... – Y Đồng Đồng khổ sở liếc nhìn Khang Kiếm, mong ngóng một ánh mắt thương cảm, hoặc một câu nói của anh dành cho cô.


Khang Kiếm không chút động lòng nhìn mọi việc diễn ra ngoài cửa xe rồi quay sang chỗ khác, người anh bỗng cứng lại, sau đó anh mở cửa xe rảo bước về phía sau.


Hoa Hưng ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng anh, mồm há hốc thành hình chữ O. Hôm nay là ngày gì mà tình cũ tình mới của sếp Khang rủ nhau tề tựu cả?


Cô gái bán nhà rất nhiệt tình, không quản vất vả đưa Lãnh Phong và Bạch Nhạn chạy tới chạy lui xem mấy căn hộ mẫu.


- Căn hộ chỗ chúng tôi là do kiến trúc sư người Anh thiết kế, độ cao vừa ý, ánh sáng tốt, thiết kế theo xu hướng mới nhất của thế giới, hơn nữa môi trường bên ngoài cũng là thượng hạng.


- Em thích căn hộ kiểu nào? – Lãnh Phong hỏi Bạch Nhạn.


Hàng mi dài của Bạch Nhạn khẽ chớp một cái:


- Kiểu nào em cũng thích, tiếc là không mua được.


Cô cũng không muốn mua, cô đã có nhà rồi.


Ly hôn, nhà và tiền sếp Khang đều đưa cho Bạch Nhạn, còn anh ra đi tay trắng.


Lúc đầu Bạch Nhạn muốn khách khí từ chối, nhưng nghĩ sếp là rường cột quốc gia, quốc gia nỡ lòng nào để anh phải chịu khổ, sau này nhất định sẽ trả lương cao, cấp nhà rộng để anh tránh mưa tránh nắng. Còn cô chỉ là một cô y tá còm, nghỉ phép một ngày cũng bị trừ một đống tiền lương, có đói có rét cũng chẳng ai màng tới. Tốt xấu gì cô cũng phải gánh cái danh vợ cũ của trợ lý thị trưởng Khang, không được sống kham khổ quá. Thế nên cô liền thản nhiên chấp nhận. Nhưng căn nhà đó quá rộng, một mình ở sẽ cô đơn, hiện giờ cô cứ khóa để đấy, thỉnh thoảng mới tới quét dọn.


Lãnh Phong nghe Bạch Nhạn nói vậy liền cười:


- Nếu anh mua thì em thấy kiểu nào hợp?


- Vậy thì càng không phải hỏi em, người ở là anh, anh vừa mắt căn nào thì cứ chọn căn đó. Về tuổi tác, giới tính chúng ta đều khác nhau, quan điểm về thẩm mỹ, giá trị cũng không giống, em không thể góp ý cho anh được.


Lãnh Phong thở dài rồi xua tay với cô gái bán nhà:


- Mấy hôm nữa chúng tôi lại tới xem.


Anh phải trao đổi với Bạch Nhạn một chút.


Cô đã không còn là phụ nữ có chồng, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi cô, xác lập quan hệ rõ ràng.


Cô gái bán nhà nở một nụ cười chuyên nghiệp, hai tay đưa ra tấm danh thiếp:


- Vậy anh chị về nhà bàn bạc cho kỹ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho em ạ.


- Chúng tôi không phải... – Bạch Nhạn đang muốn chỉ rõ sự hiểu lầm của cô gái thì Lãnh Phong kéo cô lại, tủm tỉm cười đi ra ngoài.


- Anh vốn muốn mua căn hộ đó để ở sau khi kết hôn, em mà nói như vậy, người ta sẽ tưởng mình đang cãi nhau đấy.


- Nhưng em đâu phải là đối tượng kết hôn của anh, điều này đương nhiên phải nói cho rõ. Nếu ngày mai anh dẫn bạn gái anh tới xem nhà, người ta lại thắc mắc sao đã đổi người khác rồi, họ sẽ tưởng anh rất lăng nhăng đó!


- Nhỡ may đối tượng kết hôn của anh là em thì sao?


Bạch Nhạn sững người. Cô vừa từ một hố lửa chui ra, sẽ không vội nhảy ngay vào hố lửa khác đâu!


- Đừng vội trả lời, khu nhà này bây giờ mới chỉ đang đào móng, muốn giao nhà ít nhất phải một hai năm nữa, em còn có hơn bảy trăm ngày để suy nghĩ cho kỹ. Bây giờ, chúng ta cũng đi ăn thịt nướng Hàn Quốc chứ?


Lãnh Phong hài hước nháy mắt với cô.


Bạch Nhạn nhún vai, nói nhiều cũng vô ích. Cô lấy tay che ánh nắng giữa trưa rồi cùng Lãnh Phong đi ra xe.


- Bạch Nhạn!


Một bóng người cao ráo chặn trước mặt cô.


Cô bỏ tay xuống:


- A, sếp Khang, anh... cũng đến xem nhà à?


Ồ, là chủ nhân hố lửa hồi trước.


Chà, người đẹp Y Đồng Đồng và sếp Khang kẻ trước người sau, tiếc thật, không gặp được nhau.


Ủa? Gặp rồi kìa! Bạch Nhạn nhìn thấy Y Đồng Đồng mắt ngấn lệ nhìn trừng trừng sang bên này, người ươm mầm họ Lý kia thì mặt mày không còn chút thần sắc.


Tương tự, sắc mặt Lãnh Phong cũng không hề dễ coi, nhưng anh không để lộ ra.


- Không phải, anh đi tìm em. – Khang Kiếm nói – Buổi chiều anh có cuộc họp, anh muốn đổi bộ complet có hoa văn.


Tai Lãnh Phong dỏng lên đầy kinh ngạc, nhìn Bạch Nhạn với vẻ khó hiểu.


Bạch Nhạn cắn môi, bất lực!


Chuyện này á, nghe có vẻ kỳ quặc nhưng xét ra thì lại chẳng có gì. Sếp Khang tay trắng ra đi khá là triệt để, một chiếc sơ mi trắng cộc tay, một chiếc quần dài màu tàn, hai tay trống không, vứt lại sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà cùng tất tần tật chìa khóa trong nhà rồi dọn đến nhà khách Thành ủy.


Lúc đầu Bạch Nhạn nghĩ anh ra đi vội vã như vậy, không kịp sắp xếp đồ đạc gì nên lúc dọn tủ quần áo, cô mở lòng từ bi thu hết quần áo của anh vào trong vali, sắp xếp theo mùa, theo loại rồi gọi điện thoại bảo anh tới lấy. Sếp Khang nói nhà khách Thành ủy không có tủ quần áo lớn như vậy nên tạm thời để ở chỗ cô.


Lý do này hợp tình hợp lý, Bạch Nhạn đồng ý.


Sau đó, cứ cách vài ba bữa sếp Khang lại tìm Bạch Nhạn mượn chìa khóa đến lấy quần áo để thay, tiện thể để quần áo không mặc ở đó luôn, điều này khiến Bạch Nhạn thấy rất phiền lòng. Có lúc điều khiến cô điên tiết là sếp Khang phải dự cuộc họp nào đó, đến lúc phải thay quần áo sẽ gọi điện cho Bạch Nhạn lúc đêm hôm khuya khoắt làm cô phải bò dậy, mắt mũi kèm nhèm theo anh ta lên xe về nhà lấy quần áo.


Mấy lần như vậy, Bạch Nhạn muốn phát điên, cô đề nghị đưa Khang Kiếm một chùm chìa khóa. Khang Kiếm kiên quyết không nhận, hùng hồn nói: Bây giờ chúng ta đã ly hôn, nhà này chỉ thuộc về em, anh mà cầm chùm chìa khóa này, người khác lại nghĩ chúng ta dây dưa lăng nhăng thì còn ra thể thống gì.


Bạch Nhạn tức nghiến răng nghiến lợi, không muốn chạy tới chạy lui nên trong lúc bất đắc dĩ, đành phải ôm hết đống quần áo của sếp Khang tới chỗ trọ hiện tại, anh muốn gì, cô liền trực tiếp đưa cho anh.


Vì thế, tuy đã ly hôn được một tháng mười ngày, nhưng trong bốn mươi ngày này, bọn họ gặp nhau không dưới mười lần, điện thoại thì vô số.


- Bây giờ anh đi lấy luôn hay ăn cơm xong rồi lấy? – Bạch Nhạn cố hỏi với vẻ thật tự nhiên rồi dịch gần lại phía Lãnh Phong, nơi đó có bóng râm.


- Bây giờ.


Sếp Khang không nói nhiều, mắt cũng không liếc ngang liếc dọc, hoặc giả nói anh căn bản không nhìn thấy ai khác ngoài người con gái lúc cười có hai lúm đồng tiền lấp ló này.


- Anh Lãnh, vậy chúng ta tới chỗ trọ của em trước rồi đi ăn cơm sau. – Bạch Nhạn áy náy cười với Lãnh Phong.


- Ừ, ăn muộn một chút cũng không sao, đằng nào buổi chiều mình cũng không có việc gì. – Lãnh Phong dịu dàng cười đáp lại.


- Tôi đi nhờ xe có tiện không?


Ánh mắt sếp Khang bình thản dồn về phía Lãnh Phong, tỏ ý câu này là hỏi Lãnh Phong.


Bạch Nhạn băn khoăn:


- Anh có xe rồi mà?


Cái đầu bóng như sân bay của Hoa Hưng đang lấp ló trước xe kìa!


- Bây giờ đang phát động phong trào vì một cuộc sống ít carbon, không nên vì một bộ quần áo mà dùng tới hai cái xe, hơn nữa ông chủ Hoa cũng còn việc khác. Nếu không tiện thì...


Khang Kiếm nheo mắt.


Lãnh Phong bĩu môi đầy phóng khoáng:


- Đương nhiên là tiện. Mời trợ lý Khang.


Anh lịch sự đưa tay làm động tác mời Khang Kiếm.


Khang Kiếm khẽ gật đầu rồi quay người lại, đầu tiên anh đi tới xe Hoa Hưng lấy tài liệu, chào tạm biệt, sau đó anh lên xe Lãnh Phong ngồi vào ghế sau, Bạch Nhạn ngồi phía trước.


Anh tiếp tục cúi đầu sửa tài liệu, không nhìn hai bóng người sóng vai ngồi phía trước.


Chiếc xe nổ máy chạy ra đường cái trong cái nhìn ngỡ ngàng trân trối của Hoa Hưng, để lại phía sau một lớp bụi mù mịt.


Y Đồng Đồng hít đầy một mồm khói, ọe khan hai tiếng rồi lê từng bước tới ngồi lên xe của Lý Trạch Hạo, quay mặt đi chỗ khác.


Mặt đanh lại, Lý Trạch Hạo nổ máy xe, chiếc xe rồ lên, liều mạng đuổi theo chiếc xe phía trước.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Thiên Thần của mẹ

Thiên Thần của mẹ

"Cái thai chưa được 3 tháng, cháu nên quyết định giữ lại đứa bé hoặc bỏ

23-06-2016
Cha

Cha

20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi

24-06-2016
May Mắn

May Mắn

"Lucky I'm in love with my best friend" *** Một buổi tối chẳng an lành như nó vốn dĩ từ

26-06-2016
Một nửa Sài Gòn

Một nửa Sài Gòn

Em ở đâu, trong nỗi nhớ rất mực trầm lắng còn mãi trên tóc mai của nhân loại. Vuốt

29-06-2016
Cái nắm tay siết

Cái nắm tay siết

Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao

24-06-2016
Thiên thần không cánh

Thiên thần không cánh

Tôi giấu trong lòng những giọt nước mắt, sau những nụ cười hiền tôi dành cho Em - Em

25-06-2016
Quán

Quán

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016