Trời ạ, chỗ hoa quả này mà chẳng đáng mấy đồng thì đồng Nhân dân tệ vẫn còn nhiều khả năng lên giá lắm. Bạch Nhạn nhếch môi.
bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Từ lâu, Khang Kiếm đã biết làm quan là một nghề nhiều nguy hiểm, cũng là một loại hình nghệ thuật trí tuệ.
Chức vụ càng cao, càng nguy hiểm. Đứng trước kỷ cương pháp luật, anh tự nhiên bị ràng buộc, bắt buộc phải loại trừ triệt để tâm lý ăn may, ngay cả dính chút xíu cũng đừng hy vọng. Nếu không, sơ sẩy dù nhỏ tới mức nào cũng đều có thể dẫn tới họa ngập đầu. Những kẻ tung hô nịnh hót trước quyền lực, những người tìm trăm phương ngàn kế để lấy lòng hay hối lộ chẳng khác gì ruồi nhặng, xua mãi chẳng đi, dù xuất phát từ mục đích nào, thì xét về lý thuyết, bọn họ đều có thể là sát thủ vô hình muốn lấy mạng anh.
Nhưng nói đi phải nói lại, nếu anh thật sự muốn tự cho mình là thanh cao, chuyện gì cũng vạch rõ khoảng cách với mọi người, luôn mồm tỏ ra thanh liêm trong sạch, vậy thì lại không có lợi cho sự nghiệp. Giống như các vị hoàng đế thời cổ đại, giữa đám bá quan văn võ trong triều, ông ta cần trung thần cống hiến cho quốc gia, cũng cần tiểu nhân giúp ông ta khống chế chặt chẽ chính quyền trung ương. Nếu chỉ dùng trung thần, hoặc chỉ dùng tiểu nhân, đều không có lợi cho sự phát triển đất nước. Vạn vật trên thế gian có vuông có tròn mới trở nên đẹp đẽ.
Đến đây lại xuất hiện câu hỏi khó, vừa muốn đi bên sông lại không muốn ướt chân, phải làm sao đây?
Lúc này, phải trông vào năng lực lãnh đạo và khả năng thiên biến vạn hóa của một người.
Lúc mới đến Tân Giang, Khang Kiếm không phụ trách xây dựng thành phố mà theo sau Thường vụ Thành ủy để nắm bắt tình hình. Thường vụ Thành ủy cũng giống ông Tùng Trọng Sơn, đều là những tay giang hồ lão luyện trên quan trường. Những việc thấy rõ lợi ích thì ôm vào người, mà những việc vừa đắc tội người khác vừa nan giải thì giao cho Khang Kiếm.
Trong mấy thành phố trực thuộc tỉnh này, Tân Giang được coi như thành phố lớn đứng đầu về nguồn thu ngân sách, đã bước sang tháng Tám nhưng doanh thu tài chính vẫn không thể tăng lên được. Ông Tùng Trọng Sơn muốn ghi thành tích, đứng trước mặt bí thư Tỉnh ủy vỗ ngực nói, năm nay Tân Giang nhất định sẽ có hai mươi doanh nghiệp tư nhân đóng thuế thu nhập doanh nghiệp đạt hơn 50 triệu nhân dân tệ.
Để đạt mục tiêu này, ông ta vừa mở cuộc họp động viên, vừa chia thành từng nhóm đến các doanh nhiệp giục nộp thuế, nhưng hiệu quả rất thấp. Khang Kiếm tới mấy doanh nghiệp điều tra, đã nắm rõ tình hình.
Anh nói với ông Tùng Trọng Sơn, sở dĩ thuế thu nhập của các doanh nghiệp không tăng lên được, là vì mỗi doanh nghiệp đều đang thăm dò, sợ ai đi trước sẽ gây áp lực cho các doanh nghiệp khác, việc này cần có một người dẫn đầu.
Ông Tùng Trọng Sơn nói, vậy làm thế nào?
Khang Kiếm mỉm cười bình thản.
Tối ngày hôm sau, Ủy ban nhân dân thành phố mở mấy bàn tiệc ở nhà khách Thành ủy, tham dự có đầy đủ ban bệ của chính quyền thành phố, còn có giám đốc của các doanh nghiệp lớn ở Tân Giang với mức vốn lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Mấy vị giám đốc đều ăn mặc lộng lẫy, nam giới phần lớn đều cắt hoặc nhuộm tóc, quần áo là lượt, ăn mặc hết sức chỉn chu. Mấy vị lãnh đạo đương nhiên lại càng đường bệ. Trong đám này, lại xuất hiện một bóng dáng trẻ trung mặc sơ mi, quần bò, dĩ nhiên đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mới đầu, mấy ông bà chủ cứ tưởng là thư ký của ban ngành nào đó, sau khi nghe ông Tùng Trọng Sơn giới thiệu mới giật mình kinh ngạc, chàng thanh niên đó xuất thân danh giá, tuổi còn trẻ đã giữ chức trợ lý thị trưởng, sau này còn khá nữa.
Ông Tùng Trọng Sơn nói, tối nay không bàn chuyện công việc, chỉ tiến hành giao lưu, cảm ơn các vị giám đốc đã cống hiến cho Tân Giang.
Khang Kiếm là người cuối cùng kính rượu các vị giám đốc.
- Khang Kiếm mới đến Tân Giang, mong các vị chỉ giáo thêm.
Nói xong, anh nhanh nhẹn cạn ly kính trước.
Trước tác phong thân mật của Khang Kiếm, mấy vị giám đốc lập tức có cái nhìn khác.
Rượu quá ba tuần, một người đàn ông trung niên béo lùn nâng ly rượu tới trước mặt Khang Kiếm:
- Trợ lý Khang, tập đoàn Hoa Hưng chúng tôi hưởng ứng lời kêu gọi của anh, ủng hộ công việc của anh, tám giờ sáng mai tôi cho kế toán mang chi phiếu đến Cục thuế, trước tiên nộp một trăm triệu.
Nói xong, ông ta gọi điện thoại cho kế toán ngay trước mặt Khang Kiếm.
Người đàn ông béo lùn đó chính là Hoa Hưng, dưới trướng tập đoàn Hoa Hưng có khách sạn Hoa Hưng, công ty khai thác bất động sản Hoa Hưng, ngoài ra còn có thêm hai công ty quảng cáo.
Ngày hôm sau, 50 triệu tiền thuế của tập đoàn Hoa Hưng đã vào tài khoản của Cục thuế. Sau đó, các doanh nghiệp khác cũng lục tục nộp thuế vào tài khoản.
Khang Kiếm đã quen Hoa Hưng trong hoàn cảnh đó.
Trong lòng Khang Kiếm cực kỳ coi thường Hoa Hưng: tốt nghiệp cấp hai, không thèm thi vào cấp ba, lăn lộn ngoài xã hội được hai năm thì gia đình chạy chọt nhét vào làm lính lái xe, khi phục viên trở về liền chạy xe đường dài với một con buôn. Núp bóng gia đình, vận chuyển hàng cấm, liều mạng vượt trạm kiểm soát, vì thế mà nổi danh, cũng vì thế mà quen với bà vợ hiện giờ. Vợ ông ta không phải là mĩ nữ, nhưng lại mang vận may đến cho ông ta. Ông ta khởi nghiệp từ bất động sản chính là nhờ vay tiền ở ngân hàng mà ông cậu của vợ làm giám đốc. Hoa Hưng làm ăn cũng to gan lớn mật như khi chạy xe buôn lậu, chỉ mấy năm đã có được gia sản hàng trăm triệu. Chỉ tiếc là sự ngỗ ngược của ông ta có hạn, chưa tới bốn mươi tuổi đã sắp thành một đám tro tàn vì ăn chơi trác táng, người chẳng còn chút đường nét nào, giống như một đống bột nhão lúc nào cũng có thể chảy xệ xuống.
Trong phòng làm việc của ông ta treo một bức ảnh ghép bằng máy tính, đầu là của ông ta, thân người là của Arnold Schwarzenegger, cơ bắp cuồn cuộn nhấp nhô như ngọn núi, những mạch máu nổi trên da cuồng nộ nhảy nhót.
Mặc dù không coi trọng Hoa Hưng, nhưng Khang Kiếm không để lộ ra mặt.
Hoa Hưng là loại người rất nghĩa khí, rất biết chừng mực, biết tiến biết lui.
Có một lần Khang Kiếm sốt rất cao, buộc phải vào bệnh viện truyền nước, vừa mới nằm chưa ấm chỗ, trước giường đã bắt đầu tấp nập người thăm viếng, y tá ngăn không nổi. Khang Kiếm rất bực. Hoa Hưng không nằm trong đám người này. Nhưng khi Khang Kiếm truyền nước xong, quay về nhà khách Thành ủy, đầu bếp của khách sạn Hoa Hưng đã bày sẵn canh gà, cháo ngũ cốc thơm nức, rau dưa trên bàn.
Dịp lễ tết, thềm nhà Khang Kiếm gần như bị những người đến thăm giẫm nát, kết quả đương nhiên là Khang Kiếm đuổi ra khỏi cửa, những lúc này Hoa Hưng cũng không lộ mặt. Ông ta luôn nói, không thể làm vướng chân trợ lý Khang, ủng hộ công việc của anh Khang còn tốt hơn việc tặng quà.
Còn lúc bình thường, ông ta lại là khách quý của nhà Khang Kiếm, ăn cơm, uống trà, tặng mấy món quà nhỏ, quà hơi đắt tiền một chút, Khang Kiếm sẽ trả lại.
Đôi khi Khang Kiếm sẽ chiếu cố ông ta ở một mức độ nào đó.
Khi Khang Kiếm được giao quản lý xây dựng thành phố, mỗi tấm biển quảng cáo ngoài trời ở khu vực hay địa điểm quan trọng nào cũng đều phải qua anh phê duyệt. Anh duyệt cho Hoa Hưng vị trí quảng cáo tốt nhất ở trung tâm thành phố, còn giới thiệu cho ông ta những khách hàng có thực lực.
Chiếu cố nhiều, Hoa Hưng muốn báo đáp, Khang Kiếm không chấp nhận. Dần dần, Hoa Hưng cảm thấy mình nợ Khang Kiếm rất nhiều, hồi đầu ông ta cho rằng Khang Kiếm còn trẻ, có thể dễ dàng lợi dụng, bây giờ lại bị Khang Kiếm câu cho lên không được, xuống không xong.
Có lúc ông ta không khỏi băn khoăn, cái tay Khang Kiếm này đối với mình tốt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Bây giờ ông ta dường như đã có câu trả lời. Đàn ông mà, hẳn là chuyện đó rồi, anh hùng khó qua ải mĩ nhân!
Hoa Hưng mỉm cười đi vào văn phòng của Khang Kiếm, Giản Đơn đang báo cáo công việc với anh, thấy Hoa Hưng đi vào vội rót trà mời ông ta ngồi.
Đối với người bên cạnh Khang Kiếm, Hoa Hưng cũng quan tâm nhiệt tình như đối với người nhà.
- Ông Hoa, ông ngồi trước đi, tôi đi lấy tài liệu. – Giản Đơn chào hỏi một câu rồi ra ngoài.
Khang Kiếm không giống như ngày thường đùa với Hoa Hưng mấy câu, sau đó hỏi ông ta có việc gì. Văn phòng công quyền kiểu này, dân thường đâu có được lai vãng, ngoài kia có bao con mắt đang rập rình đấy!
Hôm nay, lông mày Khang Kiếm xoăn tít lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hoa Hưng ngồi xuống:
- Thị trưởng Lâm vời tôi đến, nói là tháng sau toàn tỉnh sẽ mở một cuộc hội nghị bảo vệ môi trường ở Tân Giang, khách sạn Hoa Hưng cũng là một trong những nơi tiếp đãi, bảo tôi chuẩn bị cho tốt. Bàn bạc xong xuôi, tôi tới đây báo với anh Khang.
- Ờ. – Khang Kiếm liếc đống giấy tờ trên bàn – Vậy đã báo cáo với các thị trưởng khác chưa?
Hoa Hưng cười ha ha, đương nhiên nghe ra được giọng Khang Kiếm không vui, vội tự kiểm điểm:
- Anh Khang, hôm trước tôi mạo muội tới nhà chúc mừng, đáng lẽ tôi không nên bỏ lỡ ngày vui của anh, ai dè anh không có nhà.
- Chỉ vậy thôi?
Khang Kiếm nhướn mày liếc ông ta, tay Hoa Hưng này không phải là đến nhà chúc mừng, hắn ta cố ý tới gặp Bạch Nhạn. Người này đã thành tinh, đầu tiên là để đi lại làm quen, sau đó sẽ tìm tới bệnh viện của Bạch Nhạn, dần dà tiếp cận cô, từ đó nắm được nhược điểm của anh.
Đúng là cực kỳ sai lầm, Khang Kiếm cười khẩy.
- Còn có thể thế nào nữa? Anh Khang đúng là may mắn, phu nhân rất xinh đẹp, trẻ trung, biết đối nhân xử thế, lúc cười lại còn có hai cái lúm đồng tiền rất duyên nữa.
Hoa Hưng quả thật có chút ngưỡng mộ, vợ sếp Khang trông cũng trạc tuổi con gái ông ta, nhưng xinh đẹp hơn nhiều!
Mặt Khang Kiếm càng tái, giọng nghiêm nghị:
- Sau này có việc gì thì gọi điện nói rõ với thư ký Giản, hoặc là đến văn phòng của tôi, đừng có công tư bất phân. Vợ tôi không thích tôi bàn công việc ở nhà.
Hoa Hưng gãi đầu, cũng không tức giận:
- Đúng thế, đúng thế, vợ chồng son chàng chàng thiếp thiếp, sao có thể để công việc làm cho mất hứng chứ?
- Ông còn chuyện gì nữa không? – Khang Kiếm đứng dậy, đây là động tác đuổi khách.
- Lần trước có người họ hàng chỗ anh đến xem căn hộ, bây giờ đã lắp đặt xong xuôi, chính thức cho thuê. Đây là chìa khóa, nhờ anh Khang chuyển cho người họ hàng của anh, nếu cô ấy thích thì mời cô ấy đến bộ phận kinh doanh làm thủ tục. Tôi có chuyện muốn nhờ anh Khang, tôi mua chiếc xe cho bà xã, bà ấy chê màu không đẹp. Anh Khang quen biết nhiều, xem ai thích không? Tôi muốn bán trao tay.
Hoa Hưng rút trong ví ra một chùm chìa khóa, đặt trên bàn Khang Kiếm. Đây mới là mục đích thật sự của ông ta hôm nay.
Khang Kiếm khẽ nhắm mắt:
- Tôi sẽ để ý.
Trong lời nói còn có ý khác.
- Anh Khang, nghe nói việc cải tạo thành cũ sắp bắt đầu gọi thầu bên ngoài, tập đoàn Hoa Hưng của chúng tôi có thể tham gia không?
- Đương nhiên, các ông có thế mạnh về xây dựng như vậy, hoàn toàn có thể dự thầu.
Những gì cần nói, cần nhắc đến, đều đã xong xuôi.
Hoa Hưng cười khùng khục chắp tay với Khang Kiếm.
- Được rồi, vậy anh Khang làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa. Cáo từ.
Hoa Hưng vốn lùn, lại khom lưng, người lại béo, lăn ra ngoài như Võ Đại Lang[6].
[6] Võ Đại Lang: nhân vật trong tiểu thuyết Kim Bình Mai, chồng Phan Kim Liên.
Khang Kiếm tiễn ông ta ra đến tận cửa, sau đó quay người vào.
Anh ngồi trên ghế, dịch giấy tờ sang một bên, cầm chùm chìa khóa, lông mày nhíu lại. Một lúc sau, anh đứng dậy, đi ra khép cửa, bước tới cửa sổ, rút điện thoại ra bấm nhanh mấy con số.
- Đồng Đồng, em có ở trường không?
- Em không ở trường thì còn ở đâu? Sao bì được với anh, lên trời xuống đất, xuất thần nhập quỷ. – Giọng Y Đồng Đồng rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh ấy ẩn chứa một vẻ oán trách. Cuối tuần vừa rồi gọi cho anh mười mấy cú điện thoại, anh mới nghe một cú, lại còn đang ở đảo Giang Tâm.
Khang Kiếm nhún vai:
- Chiều mai có tiết không?
- Có một tiết. Có chuyện gì không?
- Ừ, anh muốn gặp em.
- Anh có thể sao? Anh không về với vợ hiền của anh à? – Y Đồng Đồng chua chát hỏi.
- Mấy giờ em đi được? Năm giờ được không?
- Sếp Khang quyết định rồi, ai dám nói không được.
- Vẫn đến quán cà phê đó.
- Vâng – Câu này, Y Đồng Đồng kéo dài giọng, nghe dịu dàng như nước, mềm mượt, xa xăm.
Chập tối, Khang Kiếm về nhà.
Giản Đơn giờ là thư ký kiêm tài xế của anh, xe chạy thẳng tới dưới sân khu nhà anh ở. Anh đứng ở đầu cầu thang, ngước nhìn cánh cửa sổ tầng nhà mình, đèn phòng ăn đang sáng, Bạch Nhạn đã về trước rồi.
Anh không lên lầu ngay mà quay người chầm chậm dạo một vòng quanh con đường mòn lát đá trong tiểu khu.
Trời không có gió, hoàng hôn yên lặng, con đường rợp bóng cây vắng vẻ, những thân cây to xù xì thô ráp hai bên đường trầm mặc, mặt hồ nhỏ trồng đầy hoa sen không một gợn sóng, nhưng lòng anh lại dậy sóng, cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi gọi điện thoại cho Y Đồng Đồng, Khang Kiếm không thể nào bình tĩnh.
Sau khi chia tay với Y Đồng Đồng, hai người mất liên lạc với nhau. Nhưng trong thời gian làm việc ở Tân Giang chưa đến nửa năm, anh lại gặp cô. Cô bỏ công việc phóng viên ở tòa soạn, đến trường Nhất Trung Tân Giang làm giáo viên Mỹ thuật.
Mỹ thuật là chuyên ngành của cô, công việc nhanh chóng khởi sắc.
Chương trước | Chương sau