- Sao lại muốn tới huyện Vân làm việc? – Bà hỏi bằng vẻ mặt không chút cảm xúc. Thần sắc của bà không được tốt lắm, người cũng mệt mỏi chứ không được nũng nịu, điệu đà như thường ngày.
bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Điều chuyển công tác bình thường thôi. – Không nói nhiều tới những chuyện khác, Khang Kiếm hỏi bà muốn uống rượu vang hay rượu trắng.
- Uống nước trái cây đi! – Bà Bạch Mộ Mai gọi ông chủ làm một ly nước đu đủ ép.
Đu đủ dưỡng da trắng sáng, nhìn gương mặt được chăm sóc chỉn chu của bà Bạch Mộ Mai, Khang Kiếm thầm nghĩ bà ta thật biết cách chiều chuộng bản thân.
- Huyện Vân muốn thành lập một trung tâm đào tạo Việt kịch, bà là nhân vật tiếng tăm trong giới Việt kịch, khả năng kêu gọi lớn, bà có thể tới đó làm Chủ nhiệm trung tâm hay không? – Khang Kiếm hỏi.
- Tôi? – Bà Bạch Mộ Mai nhướn đôi mắt phượng hẹp dài – Trông tôi có ra dáng quan chức hay không? Cậu tìm người khác đi, tôi phải đi diễn, rồi còn phải quản lý công ty tổ chức sự kiện nữa, tôi không muốn hao tâm tổn sức cho việc đó.
- Nhưng chẳng phải bà đã nhận chức cố vấn cho đoàn Việt kịch của tỉnh sao? Công ty tổ chức sự kiện của bà ở huyện Vân, tội gì phải một chốn đôi nơi như vậy, thù lao của trung tâm đào tạo không ít hơn tiền lương làm cố vấn của bà đâu.
- Làm việc quan trọng là phải có hứng, tôi không bận tâm đến chuyện tiền bạc. – Bà Bạch Mộ Mai tao nhã nhận ly sinh tố đu đủ từ tay ông chủ quán rồi nhấp một ngụm – Hơn nữa cậu đã ly hôn với Bạch Nhạn rồi, tôi không cần phải lấy lòng cậu làm gì.
Khang Kiếm thoáng ngạc nhiên, giọng điệu này của bà nghe như đang tức tối vì anh ly hôn với Bạch Nhạn, có thể nào?
- Tôi hẹn bà ra đây, thực ra là muốn nói một chuyện, tôi và Bạch Nhạn sắp tái hôn rồi.
Bà Bạch Mộ Mai ngước mắt lên nhìn anh một lúc rồi thong thả ừ một tiếng:
- Bố mẹ cậu đồng ý rồi?
Khang Kiếm gật đầu:
- Dĩ nhiên. Còn bà?
Bà Bạch Mộ Mai nửa cười nửa không, chua chát nói:
- Ý kiến của tôi không quan trọng. Tin nhắn chúc mừng năm mới nó gửi cho tôi cũng là gửi lại từ tin nhắn của người khác, còn không thèm xóa tên người ta ở phía cuối đi. Tôi già rồi, còn nó đã đủ lông đủ cánh, không cần đến tôi nữa. Nó chê tôi làm nó xấu hổ, đương nhiên không cần bận tâm đến tôi.
Hàm ý thật sâu xa, Khang Kiếm chớp mắt liên tục đầy sửng sốt:
- Không phải đâu, Bạch Nhạn nghĩ Tết nhất bà nhiều việc nên không muốn làm phiền bà!
Bà Bạch Mộ Mai xua tay:
- Đừng nói nữa, nó do một tay tôi nuôi lớn, lòng dạ nó thế nào tôi đều biết rõ. Nó hận tôi, tôi cũng chẳng bao biện cho mình.
- Bạch Nhạn nói cái cắt đứt được là cuống rốn, cái không cắt đứt được là tình máu mủ, với cô ấy, bà mãi mãi là mẹ.
- Nếu được lựa chọn, nó thà mồ côi còn hơn có người mẹ như tôi.
Khang Kiếm ngỡ ngàng, tối nay bà Bạch Mộ Mai như một người hoàn toàn khác, khiến anh hoàn toàn bất ngờ.
Họ lặng lẽ ăn cơm. Ăn xong, bà Bạch Mộ Mai liền đứng dậy ra về, trước khi đi còn thanh toán hết tiền.
Khang Kiếm không hề biết, hôm nay bà Bạch Mộ Mai nhận được kết quả xét nghiệm của bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bà có một khối u ác tính trong ngực.
Bà cảm thấy như đã trải qua mấy kiếp người, tất cả mọi thứ đã từng thân thuộc với bà trong cuộc sống đều trở nên xa lạ và nhạt nhòa. Thảm hoa vàng đón xuân nở rộ dưới lầu, món ăn vặt thơm nức mũi trong ngõ nhỏ, quần áo, đồ trang sức, nước hoa và túi xách trong những tủ kính trưng bầy, cả tiếng rao hàng réo rắt rộn rã của những người bán hàng rong, những người đàn ông đẹp trai đưa mắt nhìn theo bà trên phố, dường như trong khoảnh khắc ấy họ đều quay lưng lại oai phong bỏ đi, không cho bà một cơ hội nào để thương lượng, vứt bà lại trong cô đơn, cô độc, tuyệt vọng và bất lực, nhưng lại không thể làm gì khác.
Bác sĩ yêu cầu bà lập tức nhập viện để mổ, nếu không tế bào ung thư lan rộng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Trong thời gian đó sẽ không thể tránh được việc phải chấp nhận hóa trị và xạ trị liên tiếp, thuốc uống từng vốc như cơm bữa.
Một người phụ nữ cạo đầu trọc lóc và xấu xí, ngực mang một vết sẹo đáng ghê tởm thì còn đâu là xinh đẹp, còn đâu là tự tin?
Làm sao còn có thể đứng trước mặt đàn ông mà yêu kiều cởi bỏ xiêm y?
Bà từ chối điều trị.
Phụ nữ giống như một đóa hoa, chỉ nên một lần tàn úa sau khi đã nở rộ, không nên rụng rơi từng cánh, như vậy thì quá tàn khốc.
Thật nực cười biết bao, sau khi rời khỏi bệnh viện, bà không nghĩ tới những người đàn ông đã đi ngang qua đời bà, bà chỉ nghĩ mãi tới đứa con gái đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà, làm thế nào cũng không thể hâm nóng lại quan hệ được.
Có lẽ, nó là cốt nhục cắt ra từ người bà, cho nên mới thân thiết như vậy.
Ngồi trong quán ăn, Khang Kiếm hút một điếu thuốc, nhớ ra Bạch Nhạn đã từng nhắc tới khu tập thể Văn hóa mà cô ở lúc nhỏ, anh bèn rảo bước đi tới đó.
Cánh cổng hoen rỉ loang lổ khép hờ, ánh hoàng hôn hắt lên mấy gian nhà bằng mái bằng phía trong. Tháng Hai, nhiệt độ còn rất thấp, ngoài cổng không một bóng người.
Anh bước qua cổng, vừa dạo một vòng quanh một sân bóng rổ cũ nát thì liếc thấy trong sân một căn nhà đang chật kín người, trong đó còn có mấy quân nhân mặc đồng phục không quân màu xanh da trời. Anh thoáng chau mày, màu này nhìn rất quen.
- Đúng là ông trời không có mắt, thằng bé ngoan ngoãn như thế sao nói đi là đi luôn chứ. – Một bà lão tóc hoa râm vừa đi vừa lau nước mắt.
- Bác ơi, nhà họ xảy ra chuyện gì thế ạ? – Khang Kiếm bước tới hỏi.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn Khang Kiếm rồi lắc đầu than vãn:
- Đứa con trai phi công của nhà họ Thương diễn tập gì đó chết rồi, thi thể cháy tan thành tro không thể nhận ra được. Bọn họ vừa đi dự tang lễ trong quân đội về. Ôi, thật là đáng thương!
Khang Kiếm bỗng thấy ớn lạnh:
- Cậu ấy... cậu ấy có phải tên là Thương Minh Thiên không ạ?
- Ừ, là thai long phượng, một đứa tên Minh Thiên, một đứa tên Minh Tinh. Tôi thấy cậu lạ lắm, cậu là?
Khang Kiếm vẫy tay với bà cụ rồi quay người chạy ra ngoài. Ra khỏi sân khu tập thể, anh gọi điện cho Giản Đơn:
- Mau chuẩn bị xe, tôi phải về Tân Giang.
Nhưng vẫn quá muộn.
Đêm tối đen như mực, tiết xuân se lạnh.
Đứng trước giường bệnh, Khang Kiếm chỉ thấy Bạch Nhạn đang nằm, mặt cắt không còn một giọt máu, hai mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng sang một bên, không biết là đang ngủ say hay đang hôn mê. Tim anh như bị một con dao hoen rỉ lóc ra từng miếng một. Anh rã rời không thốt lên lời, dưới chân chao đảo. Lúc cúi người dém chăn cho cô, anh phát hiện một tay cô đang nắm chặt lại. Anh nâng tay cô lên, thoáng nhìn ra mấy mẩu giấy vụn màu đỏ.
- Đừng đụng vào. – Lãnh Phong đứng bên cạnh vội lên tiếng, vẻ mặt thấp thỏm – Ai mà đụng vào thì cô ấy sẽ liều mạng với người đó như thể uống phải thuốc lắc vậy. Vừa rồi mới tiêm một mũi an thần nên khó khăn lắm mới yên tĩnh lại được đấy.
Đó là bông hồng giấy đã rách tan, Khang Kiếm đã nhận ra.
Trên mặt cô không hề có vết nước mắt mà chỉ có trắng bệch đáng sợ, khóe miệng trề ra như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Khang Kiếm vuốt ve mặt cô.
- Bác sĩ Lãnh, chúng ta nói chuyện một chút.
Lãnh Phong gật đầu, họ cùng đi ra khỏi phòng bệnh, Khang Kiếm cẩn thận tắt đèn đi. Liễu Tinh và Giản Đơn đứng trên hành lang, Thương Minh Tinh hoảng hốt dựa vào một góc.
Liễu Tinh chạy tới phòng phẫu thuật đúng lúc Bạch Nhạn ngất đi. Chỉ một lát sau Bạch Nhạn đã tỉnh, sau đó thì thẫn thờ ngẩn ngơ nhìn đám giấy đỏ trong tay, ai đến gần cô đều co rúm người lại như nhìn thấy thú hoang. Vẻ rúm ró trên gương mặt khiến người ta vừa thương xót vừa đau lòng.
- Sếp Khang – Liễu Tinh nhìn Khang Kiếm, không biết phải an ủi anh như thế nào. Bạch Nhạn mất kiểm soát đến mức này lại là vì người đàn ông khác, chắc chắn trong lòng sếp Khang chẳng dễ chịu chút nào.
Khang Kiếm khẽ gật đầu, mắt liếc về phía Thương Minh Tinh.
- Tôi... mẹ tôi nói đây là đồ anh trai tôi để lại cho con bé thì nên đưa cho nó. Cho nên tôi mới đến đây, ai dè cô ta... lại yếu đuối như vậy. – Dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Khang Kiếm, Thương Minh Tinh run run đưa ra tập nhật ký và album ảnh cho anh.
Khang Kiếm lật lật vài trang rồi hỏi:
- Nhà cô hiện giờ thế nào rồi?
- Bố mẹ tôi vẫn ổn, bên quân đội đã cấp tiền tử tuất theo tiêu chuẩn cao nhất, anh tôi được phong tặng liệt sĩ. Bọn họ nói sẽ trợ cấp cho bố mẹ tôi tới lúc họ qua đời.
- Cậu Giản – Khang Kiếm quay sang – Cậu và cô Liễu đưa cô ấy đi ăn cơm rồi bố trí cho cô ấy nghỉ ngơi. Lúc nào về huyện Vân, cậu tới Sở lao động xem xem có công việc nào thích hợp thì sắp xếp cho cô ấy.
- Sếp Khang, anh vẫn còn chưa ăn cơm đâu! – Giản Đơn chau mày nhắc nhở.
Khang Kiếm xua tay cười khổ:
- Đi đi!
Lúc này sao anh có thể nuốt nổi thứ gì? Cổ họng anh đã tắc nghẹn tới mức sắp không thể hít thở được rồi.
Có phải vì muốn trừng phạt anh vì lúc đầu anh lấy Bạch Nhạn với động cơ không tốt, cho nên ông Trời mới cố tình sắp đặt hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác.
Khi vượt qua những trở ngại trước kia, anh đã từng nản chí, đã từng lo lắng, nhưng trong lòng anh luôn le lói một tia hy vọng. Ngay cả lúc bị song quy, anh vẫn có thể kiên định tin rằng hạnh phúc sẽ đến với họ.
Bây giờ anh có dám quả quyết anh có thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Nhạn không?
Khi Thương Minh Thiên vì Bạch Nhạn mà đánh nhau với anh, dù né tránh anh đã rất lâu, nhưng vì tương lai của Thương Minh Thiên, cô chủ động đến năn nỉ anh, anh đã ý thức được tầm quan trọng của cậu ấy với Bạch Nhạn. Tuy rằng tình cảm này không liên quan đến tình cảm nam nữ, nhưng cũng ít nhiều khiến anh cảm thấy chua xót.
Anh âm thầm thề với chính mình, anh nhất định sẽ yêu Bạch Nhạn rất nhiều rất nhiều, nhiều tới mức có thể che lấp đi hình ảnh của Thương Minh Thiên.
Anh tưởng rằng anh và Bạch Nhạn đã thân thiết đến mức ấy, đã kết hợp đến như vậy, thì anh sẽ là người độc nhất vô nhị mà cô yêu.
Hình như anh đã nhầm.
Lãnh Phong đưa Khang Kiếm tới văn phòng của mình rồi lấy ra một tập bệnh án.
- Khoa Tâm thần? – Nhìn thấy tên khoa viết trên tờ bệnh án, mặt Khang Kiếm thoắt tái nhợt đi.
Sắc mặt Lãnh Phong rất nghiêm trọng:
- Anh Khang, mặc dù bản thân tôi cũng không thể chấp nhận điều này, nhưng đó là sự thật. Bạch Nhạn đã suy sụp, cô ấy khép kín bản thân lại, không nhận ra người quen, cô ấy chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Dần dần cô ấy sẽ mất đi khả năng tự chăm sóc. Loại bệnh này chính là một dạng bệnh tâm thần.
Giọng Khang Kiếm khản đặc:
- Bệnh này có thể chữa khỏi không?
- Tôi đã hỏi chuyên gia rồi, không có phương pháp điều trị khỏi 100%. Thông thường là vì bệnh nhân không thể nào đối diện với những sự cố bất ngờ nên sẽ trốn tránh hiện thực, giống như một con ốc sên hoảng sợ rụt đầu vào vỏ. Trừ khi tự cô ấy bước ra khỏi thế giới ấy, nếu không thì phải thử dùng biện pháp kích điện lên não xem thế nào.
- Không được, Bạch Nhạn chỉ là nhất thời gặp phải cú sốc quá lớn chứ chẳng phải bệnh tâm thần gì hết. Cô ấy sẽ khỏe lại thôi. – Khang Kiếm co tay thành nắm đấm, ra sức lắc đầu, trong lòng lạnh giá.
Lãnh Phong mím môi nhìn Khang Kiếm:
- Tôi đã đọc nhật ký Thương Minh Thiên viết cho Bạch Nhạn, đối với cô ấy, có thể nói Minh Thiên là toàn bộ ý nghĩa của cuộc sống. Đây không phải là cú sốc thông thường, có thể cả đời cô ấy cũng không tự thoát ra được.
- Anh sai rồi. – Khang Kiếm nheo mắt lại – Trước đây Thương Minh Thiên đúng là tất cả đối với cô ấy. Nhưng bây giờ và sau này, cô ấy có tôi, cô ấy sẽ không bỏ đi quá xa đâu.
- Anh định làm gì?
- Tôi sẽ không để cô ấy phải vào viện tâm thần đâu, tôi muốn đưa cô ấy về huyện Vân, về nhà.
Lãnh Phong cười nhạt:
- Chỉ sợ cô ấy không cho anh lại gần.
- Đó là chuyện của tôi. Hôm nay đã làm phiền bác sĩ Lãnh rồi. – Anh lịch sự bắt tay với Lãnh Phong rồi lại đi về phòng bệnh.
Bạch Nhạn vẫn đang ngủ.
Chương trước | Chương sau