Disneyland 1972 Love the old s
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 154
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 72

↓↓
Lạc Tuyết Công Tử Là Kẻ Điên!



Vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Còn chưa chờ mọi người phản ứng, Ngâm Vô Sương đã bay ra ngoài.

bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Sảnh trước một mảnh hỗn loạn, Ngâm Lạc Tuyết hai mắt đỏ sậm, một tay cầm kiếm chém giết như điên. Giang Giao Long và Giang Ngân Long bị hắn ép lui bước, lại phải nể mặt Vô Tuyết môn mà không dám đả thương hắn. Mắt thấy đã không còn đường lui, may là Ngâm Vô Sương nghe được tin chạy tới. Huynh đệ Giang gia thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt bay ra phía sau, trả củ khoai lang bỏng tay này lại cho hắn.

“Lạc Tuyết!”. Ngâm Vô Sương quát lớn.

Ngâm Lạc Tuyết đờ đẫn nhìn hắn, bảo kiếm trong tay run lên, hướng hắn đâm tới.

Thẩm Thiên Lăng vừa được Tần Thiếu Vũ ôm tới thì thấy cảnh này. Ngâm Vô Sương từ mặt đất nhảy lên, một thân áo trắng bay bay theo gió, giống như bướm bướm, nhìn yếu ớt nhưng ra tay còn nhanh hơn điện.

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời cảm thấy nguy cơ, vì cái này rõ ràng cao cấp hơn màn tập thể dục theo radio của hắn. Hết lần này tới lần khác kém hơn tình địch, thật khó chịu!

Ngực Ngâm Lạc Tuyết trúng một chiêu, bảo kiếm trong tay loảng xoảng rơi xuống đất.

Ngâm Vô Sương vừa vươn tay định kéo hắn thì vẻ mặt Tần Thiếu Vũ đột nhiên nghiêm lại. “Coi chừng!”

Thẩm Thiên Lăng bị dọa hết hồn. Thiếu hiệp ngươi đừng bất ngờ hô lớn lên vậy chứ, quả thật hù chết người!

Động tác của Ngâm Vô Sương khựng lại, Ngâm Lạc Tuyết một chưởng đánh tới hắn, ngón tay lóe lên ánh sáng xanh biếc, nhìn kĩ đúng là ngân châm tẩm độc.

Thẩm Thiên Phong và Tiêu Triển đồng thời ra tay, từ phía sau giữ Ngâm Lạc Tuyết lại.

Ngâm Vô Sương đập vào gáy hắn, đánh hắn bất tỉnh.

“Trúng cổ ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương vô cảm ôm Ngâm Lạc Tuyết về nơi ở, lưu lại một bóng lưng cao quý!

Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, vẻ mặt này người biết mới nói hắn đang cảm ơn, chứ người không biết còn tưởng hắn bị người ta thiếu tiền không trả.

“Ngươi thấy sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ rất nghiêm túc. “Ta không thấy gì cả”

“Sao lại thế được?”. Thẩm Thiên Phong không phản ứng kịp.

“Sao lại không? Ta chỉ thấy Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thiên Lăng trước mặt anh vợ và tình địch.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ê ê đủ rồi nha!

Phiền không chịu nổi!

Ánh mắt Tiêu Triển cực kì phẫn nộ!

“Ta về trước”. Thẩm tiểu thụ vô lực. “Các ngươi bàn chính sự đi”

“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ xách hắn trở lại. “Rất rõ ràng, Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ”

Tiêu Triển cười nhạt. “Cái này còn phải chờ ngươi tới phân tích sao?”

“Ngươi thấy đó”. Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt vô tội nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Không phải ta không nói đàng hoàng, mà là ta vừa nói thì hắn đã cố ý quấy rối”

Thẩm Thiên Lăng dựng tóc gáy. Thiếu hiệp, giọng điệu trẻ mẫu giáo méc cô giáo này của ngươi là sao!

Đương sự là bé Tiêu Triển cũng rất phẫn nộ. “Cái gì gọi là ta cố ý quấy rối? Chuyện trúng cổ người mù cũng nhìn ra, nói lời vô ích thôi thì đừng nói!”

“Rõ ràng là ngươi cố ý quấy rối”. Tần Thiếu Vũ rất kiên định. “Ta còn chưa nói hết câu ngươi đã cắt ngang!”

“Ngươi rõ ràng đã nói hết câu!”. Tiêu Triển căm tức nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__

“Nếu môn chủ không ngại, ta muốn để Hoa Đường tới xem một chút”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Đương nhiên”. Ngâm Vô Sương gật đầu. “Y thuật của Tả hộ pháp hơn người, ta cầu còn không được”

“Đại thiếu gia”. Thuộc hạ của Nhật Nguyệt sơn trang vào bẩm báo. “Các môn phái đều biết tin Lạc Tuyết công tử trúng cổ, đang tụ tập đến đây”

Thẩm Thiên Phong cau mày. “Bọn họ tới có ích gì?”

Tần Thiếu Vũ cũng cười nhạt. “Làm chính sự thì không xong, hết người này tới người khác càng thêm phiền”

“Xảy ra chuyện này, các môn phái đều cảm thấy bất an, muốn tìm hiểu ngọn nguồn cũng không có gì lạ”. Tiêu Triển nói. “Huống hồ số người ngưỡng mộ Ngâm môn chủ trong giang hồ không ít, sau khi nghe tin lo lắng tới thăm hỏi cũng là chuyện thường tình”

Thật ra những lời này hắn đã cố hết sức nói một cách khéo léo, vì ngưỡng mộ trên thực tế chính là các loại yêu thầm hay yêu công khai kiểu Hồng Quả Quả. Cho dù tính tình có lạnh lùng hơn nữa, mỹ nhân cũng vẫn là mỹ nhân, hơn nữa người bình thường cũng không có diễm phúc tiếp xúc để biết Ngâm môn chủ xấu tính biết bao nhiêu, vì vậy chỉ tưởng tượng dựa theo lời đồn, ảo tưởng biến hắn thành một đoá hoa kiêu ngạo làm từ băng tuyết, quả thật đáng để hái biết không! Cho nên cả trai lẫn gái đều đổ xô vào thích hắn, muốn cùng hắn trải qua một đoạn yêu đương. Thậm chí còn có thương nhân giàu có hàng năm tổ chức cuộc thi làm thơ dành cho hắn, quả thật khiến người ta không nhịn được rơi lệ!

Nếu nói Tần cung chủ và Thẩm tiểu thụ là couple quốc dân, thì Ngâm Vô Sương chính là tình nhân đại chúng, fan não tàn tầng tầng lớp lớp, cũng chưa tính là cái gì.

“Tìm người ngăn bọn họ lại, nói ở đây không sao”. Thẩm Thiên Phong hạ lệnh.

“Thuộc hạ sợ là ngăn không được”. Ám vệ khó xử. “Có ba mươi môn phái lớn nhỏ tới, chúng ta tổng cộng chỉ có mười người, mà bảy người còn đang ở khách phòng bảo vệ tiểu công tử”

“Để ta tự đi”. Ngâm Vô Sương đứng dậy ra ngoài.

“Ta đi cho”. Tiêu Triển đứng lên. “Có vài lời ngươi sẽ khó nói”

“Ta đi cùng ngươi”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng mở miệng. “Ta muốn nhìn xem ai dám gây sự vào thời điểm này”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy trong lòng lập tức khổ sở, vì nếu hắn cùng nhau đi ra thì đoán chừng buổi chiều sẽ có các tin đồn kiểu như “Tần cung chủ nổi trận lôi đình vì mỹ nhân, hoà tan băng giá của Ngâm môn chủ mà ở bên nhau”. Nếu như bình dấm chua nhà mình biết thì chết còn sướng hơn. Nhưng nếu không ra ngoài, lại thành ra mình và hắn ở chung một chỗ - Ngâm Lạc Tuyết hiện giờ vô tri vô giác nên xem như là không có mặt. Thật ra nếu là trước kia thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng lúc này không giống ngày xưa. Tần Thiếu Vũ hơi đau đầu, chỉ hi vọng phu nhân nhà mình không biết việc này.

Ngâm Vô Sương đưa hắn một chén trà.

“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ nhận lấy.

Ngâm Vô Sương không nói gì, ngồi lại bên giường chỉnh y phục cho đệ đệ. Ngâm Lạc Tuyết giống như bị rắn độc cắn mà giận dữ mở mắt muốn né tránh tay hắn. Miệng bị bịt lại kêu ô ô, giống như chịu rất nhiều đau đớn.

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hồi nãy lúc Tiêu Triển ôm hắn, dường như hắn không chống cự như thế”

Ngâm Vô Sương sửng sốt một chút, sau đó thở dài thừa nhận. “Đúng là từ nhỏ trong lòng hắn đã oán hận ta”

Trong lúc vô tình xuất hiện chủ đề tán dóc, Tần Thiếu Vũ bình tĩnh sờ sờ mũi. “Ý ta là dường như hắn rất sợ tay ngươi”

Ngâm Vô Sương: …

Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Bây giờ hắn cơ bản không biết ngươi là ai, sao còn nhớ rõ oán hận ngày xưa”

Ngâm Vô Sương dùng tay trái chỉnh sửa tóc tai cho Ngâm Lạc Tuyết thì thấy hai mắt hắn đờ ra tựa vào đầu giường, dường như đã mệt mà không có phản ứng gì quá lớn.

“Trên tay phải có cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.

Ngâm Vô Sương đổi lại thành tay phải, lần này không đợi đến lúc tiếp cận Ngâm Lạc Tuyết đã liều mạng giãy dụa, ngay cả trên trán cũng nổi gân xanh.

“Chẳng lẽ là vì cái này?”. Ngâm Vô Sương lấy trong tay áo ra một hạt châu màu vàng.

Tần Thiếu Vũ thấy thế kinh ngạc. “Hoàng Kim Nhãn?”

Ngâm Vô Sương gật đầu.

“Sao lại ở trong tay ngươi?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

“Là Giang Giao Long tặng ta”. Ngâm Vô Sương thản nhiên nói. “Khó có được một thứ ta nhìn thấy thích cho nên nói với hắn muốn mua lại”

Tần Thiếu Vũ: …

Nếu là ở Thiên Ổ Thuỷ trại thì dễ trộm, hiện tại rơi vào tay Ngâm Vô Sương thì làm sao mà lấy được.

“Có thể cho ta nhìn một chút được không?”. Tần Thiếu Vũ nghiêm túc vươn tay.

Ngâm Vô Sương thả Hoàng Kim Nhãn vào tay hắn.

Hạt châu trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng êm dịu. Nhìn kĩ thì thấy bên trong có hoa văn màu đen, vừa vặn tạo thành hình mắt mèo.

Tần cung chủ đang xem xét khả năng cầm hạt châu bỏ chạy, sau đó kéo béo béo nhà mình tới Nam Hải, ném lại cục diện rối rắm nơi đây cho Thẩm Thiên Phong.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?”. Ngâm Vô Sương hỏi hắn.

“Không có gì”. Tần Thiếu Vũ trả hạt châu cho hắn. “Môn chủ có biết xuất xứ của Hoàng Kim Nhãn không?”

Ngâm Vô Sương lắc đầu. “Ngươi biết sao?”

“Lúc trước ta từng xem qua một quyển sách, nói Hoàng Kim Nhãn là một trong chín viên linh thạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thời thượng cổ, lũ lụt tàn phá khắp nơi, dân chúng lầm than, vì vậy Tiên đế phái trấn thuỷ thú là Độc Nhãn xuống trần gian cứu giúp. Đến khi nước lũ rút xuống rồi, thần thú cũng ở lại trần gian, sau một nghìn năm thì linh hồn tiêu tan, chỉ còn lại một con mắt”

“Thảo nào nó ở Thiên Ổ Thuỷ trại”. Ngâm Vô Sương đưa hạt châu về phía ánh sáng mà nhìn. “Thế nhưng tại sao Lạc Tuyết lại sợ nó?”

“Không rõ lắm”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Chỉ có thể chờ Hoa Đường đến rồi cùng nàng bàn bạc”

“Ngươi định chừng nào trả Tuyết Lưu Ly cho ta?”. Ngâm Vô Sương giương mắt nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ: …

“Nếu muốn thì cứ hỏi thẳng ta là được. Một hạt châu không thể ăn cũng không thể mặc, ta còn tiếc với ngươi sao?”. Giọng Ngâm Vô Sương rất lạnh nhạt. “Cần gì phải làm chuyện trộm cắp”

Tần Thiếu Vũ thở dài. “Được rồi, chuyện này là ta sai. Hạt châu đó trước hết cho ta mượn một trận, xem như ta nợ ngươi một ơn nghĩa”

“Mượn bao lâu?”. Ngâm Vô Sương hỏi,

Đại khái phải chờ ai đó chơi chán mới thôi. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh không gì sánh được. “Không biết”

“Thôi đi, tặng ngươi đó”. Ngâm Vô Sương ngồi bên giường. “Cảm ơn ngày xưa ngươi liều mạng cứu ta”

“Môn chủ quá lời”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xưa kia Truy Ảnh cung hợp tác với Vô Tuyết môn, ta cũng nên bảo vệ ngươi chu toàn”

Ngâm Vô Sương nghe vậy trầm mặc, trong chốc lát căn phòng trở nên yên lặng có chút xấu hổ. May là ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang đúng lúc trở lại báo. “Những môn phái kia không chịu đi”

“Cái gì gọi là không chịu đi?”. Tần Thiếu Vũ buồn bực. “Chẳng lẽ bọn họ còn dám không nghe khuyên bảo mà xông vào?”

“Không phải”. Ám vệ nói. “Chỉ là mọi người mang chút lễ vật tới an ủi Ngâm môn chủ, đại thiếu gia kêu ta về hỏi Ngâm môn chủ có cần phải nhận không?”

“Kêu bọn họ cút được bao xa thì cút đi!”. Ngâm Vô Sương cắn răng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016
Ngày nghỉ của đàn ông

Ngày nghỉ của đàn ông

Ngày nghỉ là ngày để nghỉ. Ngày nghỉ là của tất cả mọi người: đàn ông, đàn bà,

01-07-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Chuyện bạn bè

Chuyện bạn bè

Nhưng tôi lại nghĩ tình bạn cũng cần có cái "duyên", tôi cũng chẳng biết giải thích

24-06-2016
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016