Ám vệ khó xử. “Nói trắng ra như vậy sao?”. Rất thương tâm đó!
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Thôi đi, ta tự mình đi”. Ngâm Vô Sương hùng hổ lao ra cửa.
Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là thay hắn coi chừng Ngâm Lạc Tuyết.
Ám vệ vừa ra ngoài cửa thì nghiêm túc quay lại đầu liếc Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ bình tĩnh nói. “Ta không có ngoại tình”
Ám vệ: …
“Nhưng nếu ngươi nói việc này cho Lăng nhi nghe”. Tần Thiếu Vũ híp mắt. “Thì nhất định phải chết”
Ám vệ kinh hãi. “Thuộc hạ là người của Nhật Nguyệt sơn trang”. Không phải do ngươi quản a!
Khoé miệng Tần Thiếu Vũ cong lên. “Đó là trước kia, hiện tại ngươi xem như là của hồi môn của Lăng nhi rồi”
Ám vệ khóc không ra nước mắt, vì sao Truy Ảnh cung từ trên xuống dưới đều vô liêm sỉ như vậy chứ?
Tiểu công tử nhà ta đã lọt vào ổ sói rồi, cực kì đáng thương!
Mà trong tiểu viện, các môn phái đang cãi nhau không chịu đi. Thẩm Thiên Phong thì còn may, Tiêu Triển tính tình lại táo bạo, đã nhịn tới cực điểm!
“Ta chỉ muốn được từ xa nhìn thấy Ngâm môn chủ thôi”. Phái Mi Sơn trước giờ theo con đường văn nghệ, chưởng môn mặc áo xanh vẻ mặt yếu ớt, đang biểu đạt bất mãn trong lòng.
“Nhìn cái rắm!”. Tiêu Triển không kiên nhẫn. “Về đi về đi”
“Sao Tiêu nhị đương gia có thể nói vậy?”. Trong đám đông có người bất mãn. “Nếu không phải vì giúp Ngâm môn chủ cứu người, mọi người cũng sẽ không từ nơi xa ngàn dặm đến Thiên Ổ Thuỷ trại. Hôm nay Lạc Tuyết công tử trúng cổ, chẳng lẽ không nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý sao?”
“Đúng vậy!”. Những người còn lại cũng phụ hoạ. “Rốt cuộc là cổ độc gì mà lợi hại như vậy. Ít nhất cũng nói cho mọi người biết để đề phòng”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, thật ra yêu cầu của mọi người cũng không quá đáng, thậm chí là hợp tình hợp lý. Nhưng nếu nói ra tình hình thực tế, e rằng sẽ phát sinh bất an, đến lúc đó chỉ làm cục diện rối loạn hơn.
“Ôi chao!”. Trong đám đông đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó vang lên âm thanh vỡ vụn.
Mọi người đồng loạt nhìn sang thì thấy phái Thanh Thành và Tử Y môn đã nhào vào đánh nhau, trên mặt đất đầy mảnh vụn Lưu Ly.
“Ngươi đền bình lưu ly bảy màu cho ta!”. Tử Y môn hùng hổ.
“Nơi này lớn như vậy, sao ngươi lại đặt bình dưới chân lão tử?”. Phái Thanh Thành càng bá đạo. “Ai biết có phải cố ý lừa gạt tống tiền hay không?”
“Cái rắm!”. Tử Y môn xắn tay áo định đánh nhau, mọi người đồng loạt chừa ra khoảng trống cho bọn họ, rõ ràng không muốn xen vào.
Thẩm Thiên Phong còn chưa kịp nói gì thì một bóng trắng đã giáng xuống từ trên trời, đáp xuống trước mặt mọi người.
“Ngâm môn chủ!”. Mọi người nhao nhao bước tới.
Ngâm Vô Sương không nói lời nào, lạnh lùng nhìn mọi người.
Các môn phái đưa mắt nhìn nhau, khung cảnh từ từ yên tĩnh lại.
“Muốn hỏi gì?”. Giọng Ngâm Vô Sương rất lạnh nhạt. “Hỏi đi”
“… Lạc Tuyết công tử không sao chứ?”. Có người lấy can đảm mở miệng.
“Không sao”. Ngâm Vô Sương vẻ mặt vô cảm nhìn hắn. “Còn chuyện gì khác không?”
Người nọ rụt cổ lại, tự giác lắc đầu.
“Có còn ai muốn hỏi không?”. Giọng Ngâm Vô Sương băng lãnh.
Các môn phái không nói gì, cũng không có ý định rời đi.
“Lạc Tuyết trúng cổ độc, nếu không trị được thì cho dù nhốt hắn ở địa lao Vô Tuyết môn cả đời, ta cũng kiên quyết không để hắn ra nguy hại võ lâm”. Ngâm Vô Sương gằn từng chữ. “Cục diện phức tạp, ai đồng ý ở lại tiếp tục điều tra hung thủ, ơn nghĩa này ta sẽ nhớ kỹ, hôm khác nhất định trả gấp đôi. Ai sợ nguy hiểm muốn rời đi, ta cũng không oán hận nửa câu”
“… Môn chủ quá lời”. Sau một lát, rốt cuộc có người mở miệng.
Ngâm Vô Sương xoay người trở về, một thân bạch y thuần khiết chiếu ra một quầng sáng lớn, có vài phần thoát tục.
Các môn phái không còn hứng thú, cũng chia nhau ra về.
“Đối kháng Ma giáo và Khương Cốt bang vốn là chuyện của toàn bộ võ lâm, bọn họ thân ở giang hồ thì phải tới Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tiêu Triển đuổi theo Ngâm Vô Sương. “Cần gì nói như thể đó là việc tư của Vô Tuyết môn vậy, khi không lại thiếu ơn nghĩa của bọn họ”
“Không muốn giải thích”. Ngân Vô Sương vươn tay đẩy ra cửa viện.
Tần Thiếu Vũ đang mang Ngâm Lạc Tuyết ra phơi nắng.
“Làm gì vậy?”. Ngâm Vô Sương khó hiểu.
“Hắn bảo lạnh”. Tần Thiếu Vũ giao người lại cho hắn.
“Lạnh ư?”. Ngâm Vô Sương cau mày. Người của Vô Tuyết môn luyện tập nội công cực kì âm hàn, dù là mùa đông cũng ngủ trên giường băng, sao lại cảm thấy lạnh?
“Ta bắt mạch cho hắn, không thấy có gì khác lạ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều lòng bàn tay lúc lạnh lúc nóng, chắc cũng do cổ trùng”
“Tả hộ pháp chừng nào mới tới được?”. Ngâm Vô Sương hỏi. Dù sao cũng là đệ đệ duy nhất, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.
“Ta sẽ phái người đi tìm”. Tần Thiếu Vũ ra ngoài. “Tối đa một canh giờ”
Thẩm Thiên Phong đuổi theo. “Ngươi phải về sao?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Có việc ư?”
“Ngươi cứ như vậy mà về ư?”. Thẩm Thiên Phong xốc xốc áo ngoài của hắn.
Tần Thiếu Vũ: …
“Nếu Lăng nhi hỏi tới…”
“Đưa của ngươi cho ta”. Tần Thiếu Vũ nhanh trí cắt ngang hắn.
Thẩm Thiên Phong: …
“Ta phải chạy về phái người tìm Hoa Đường”. Tần Thiếu Vũ rút dây lưng của Thẩm Thiên Phong ra. “Hơn nữa nhà ngươi không có bình dấm chua, dù không mặc quần áo về cũng không có ai hỏi”
Thẩm Thiên Phong một chưởng vỗ lên ngực Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ lách mình tránh thoát, vô liêm sỉ dùng khinh công về khách phòng, trước hết phân phó ám vệ tìm Hoa Đường, sau đó thì leo tường nhảy vào trong viện.
Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trên ghế đọc sách.
Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Cướp sắc!”
“A, sợ quá!”. Thẩm tiểu thụ rất phối hợp.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, hung hăng hôn lên mặt hắn một cái.
“Chuyện thế nào rồi?”. Thẩm Thiên Lăng đứng dậy.
“Không xem như thuận lợi”. Tần Thiếu Vũ chỉnh sửa tóc tai cho hắn. “Có điều đừng lo”
“Ta nghe tiếng hò hét xung quanh”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Còn tưởng xảy ra chuyện”
“Một vài kẻ nhân cơ hội lấy lòng Vô Tuyết môn mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không cần để ý, ăn cơm chưa?”
“Chưa”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái. “Muốn chờ ngươi về ăn chung”
Tần Thiếu Vũ cười cười, kéo tay hắn ra ngoài.
“Í?”. Thẩm Thiên Lăng đột nhiên thấy không đúng. “Vì sao dây lưng của ngươi đổi rồi?”
Tần Thiếu Vũ: …
Màu sắc không khác nhau là mấy, vậy cũng phát hiện được nữa ư?
“Khai thật ra!”. Thẩm Thiên Lăng nhéo má hắn.
Tần Thiếu Vũ khen ngợi. “Phu nhân thật tinh tế”
“Đừng lảng sang chuyện khác!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Loại chuyện chồng về trễ mà quần lót đổi màu này!
“Cho Ngâm Vô Sương rồi”. Tần Thiếu Vũ khai thật.
Thẩm tiểu thụ nhất thời long trời lở đất!
“Sau khi Ngâm Lạc Tuyết trúng cổ độc thì sức lực rất mạnh, dây bình thường trói không được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dây lưng của ta làm từ Thiên Tàm Ti”
“Vì vậy ngươi liền cởi áo tháo thắt lưng ư?”. Thẩm tiểu thụ oán hờn. “Vô Tuyết môn ngay cả sợi dây cũng không có ư?”
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Một sợi dây lưng thôi mà”
“Dây lưng cũng không thể tuỳ tiện cho người khác!”. Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ nhen. “Nhất là Ngâm Vô Sương!”. Đối với tình địch phải vô tình lãnh khốc như gió thu cuốn bay lá vàng vậy!
“Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Để bồi thường, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ăn Tây Vực”
Trong đầu Thẩm Thiên Lăng lập tức hiện ra một đầu dê nướng ớt, vàng óng xốp giòn thơm phức! Còn đang chảy mỡ, cực kì sinh động!
Nhưng không đợi hai người ra cổng thì Triệu Ngũ đã lo lắng chạy vào. “Cung chủ!”
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Khương Cốt bang vừa liên lạc với Hồng Phi Hoàng, muốn hắn kiếm cớ tiếp cận Thẩm công tử, đồng thời nghĩ cách đem vật này đặt trong phòng công tử”. Triệu Ngũ lấy ra một cái chai nhỏ.
“Ta?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó coi, nhận lấy cái chai lắc lắc.
“Ngươi đừng mở ra”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương ngăn lại. “Không biết là thứ gì, lỡ có độc thì làm sao bây giờ”
“Trừ cái đó ra, còn gì khác không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không còn, còn lại chỉ là lấy sinh tử của Hồng lão bang chủ ra uy hiếp hắn”. Triệu Ngũ nói. “Có điều Hồng Phi Hoàng đã quyết tâm hợp tác với Chúc Thanh Lam, vì vậy không bị ảnh hưởng nhiều”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Vất vả rồi, nói cho Chúc Thanh Lam rằng cẩn thận mọi chuyện”
Đợi Triệu Ngũ rời đi rồi, Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng trở lại sảnh trước, đặt cái chai lên bàn.
“Là cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Chương trước | Chương sau