Xx Xong Không Có Cơm Ăn!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn.
“Hay là ta dùng tay giúp ngươi nhé?”. Thẩm Thiên Lăng vô lực đề nghị.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Mắt Thẩm tiểu thụ phút chốc sáng lên. “Ngươi – ngươi – ngươi đồng ý ư? Đổi ý là thái giám đó!”
Tần Thiếu Vũ cong khóe miệng. “Ừ, trước hết dùng tay”
Cái gì gọi là trước hết dùng tay chứ! Thẩm Thiên Lăng muốn khóc. “Đừng chơi chữ với ta chứ!”
Quả thật đáng ghét!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm lấy vòng eo mềm mềm mụp mụp, cúi người cắn lỗ tai hắn. “Muốn ngươi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Hai chữ này quả thật khiến người ta mặt đỏ tới mang tai!
“Chúng ta thử một lần nhé?”. Giọng Tần Thiếu Vũ trầm thấp mê người. “Không được thì không làm nữa”
“Ta có thể kêu ngừng lại bất cứ lúc nào sao?”. Trong lòng Thẩm tiểu thụ không yên.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Được không?”
“… Quả thật không thể dùng tay sao?’. Thẩm Thiên Lăng còn chưa cam lòng, dùng vẻ mặt cực kì MOE nhìn hắn.
Thế nhưng hình như phản hiệu quả.
Bởi vì một giây kế tiếp, Tần cung chủ đã cởi áo.
Rõ ràng không còn đường để trốn, Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm mắt lại!
Tần Thiếu Vũ buồn cười. “Ta sẽ không ăn ngươi, có gì đâu mà khẩn trương?”
“Nói thì dễ lắm”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ mở mắt ra. “Không thì ngươi ở phía dưới đi!”
“Không”. Tần Thiếu Vũ một phát cự tuyệt.
“Vậy thì câm miệng!”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!
Đừng ép lão tử cãi nhau với ngươi vào lúc này nha!
Cực kì phiền!
“Ngoan, thả lỏng một chút”. Tần Thiếu Vũ phất tay kéo rèm xuống.
Ánh nến xuyên qua lụa mỏng, tản ra quầng sáng ấm áp trên giường.
“Thả lỏng không được”. Thân thể Thẩm Thiên Lăng cứng thành một cây gậy, cực kì không có tình thú!
Tần Thiếu Vũ nghe vậy rời khỏi người hắn, xoay lưng xuống giường.
WTF! Sao không nói lời nào đã đi rồi, ta còn nhắm mắt chờ mà! Thẩm tiểu thụ phút chốc kinh sợ, chẳng lẽ chê lão tử nên đổi ý?
Ngươi – ngươi – ngươi thật sự không có đạo đức nghề nghiệp!
Sau một lát, Tần Thiếu Vũ trở lại. Nghe tiếng bước chân cách giường ngày càng gần, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy trong miệng bị nhét vào một viên nho nhỏ như hạt đậu.
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Thứ có thể khiến ngươi không khẩn trương”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nảy lên dự cảm chẳng lành. “Xuân… dược?”.
Tần Thiếu Vũ cười, nhéo mũi hắn. “Gọi là Hoa Gian Túy”
…
Túy cả nhà ngươi! Thẩm tiểu thụ nhất thời lệ rơi đầy mặt, đừng tưởng đặt tên dễ nghe là có thể che giấu bản chất tội ác! Ngươi là cái đồ dâm ma sắc dục đầy mình!
“Ngoan, ta sẽ không làm ngươi đau”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn nằm lên giường.
Thẩm Thiên Lăng ôm gối, toàn thân muốn nghẹt thở!
Tần Thiếu Vũ vén tóc hắn sang bên, cúi đầu hôn lên gáy hắn một chút!
“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng sợ nhột, rụt cổ một cái.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ, một đường hôn dọc xuống lưng hắn, sau đó cắn lên cái mông vểnh.
Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương nuốt nước bọt, kết quả bị sặc thê thảm, trong nháy mắt bắt đầu liều mạng ho khan, quả thật khổ sở không tả nổi!
Tần Thiếu Vũ giật mình. “Sao vậy?”
Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, quả thật sắp ho ra cả phổi.
Tần Thiếu Vũ đỡ hắn dậy, vươn tay vỗ lưng cho hắn. “Uống miếng nước nhé?”
Thẩm Thiên Lăng khoát khoát tay, vất vả lắm mới đỡ.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng đầy oán hận. Sự mất mặt của ta đã đạt tới một tầm cao mới!
“Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ vỗ về khuôn mặt hắn. “Không sao chứ?”. Sao lại ngây ra không nói gì?
Thẩm Thiên Lăng cam chịu, vùi đầu vào vai hắn. “Ngươi có thấy ta ngốc không?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, yêu thương vỗ vỗ lưng hắn. “Sao lại thế được”
“Nhưng ta rất khẩn trương”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt hắn. “Hơn nữa Túy gì đó của ngươi, một chút tác dụng cũng không có!”. Dù khiến lão tử hôn mê cũng tốt hơn bây giờ a!
Tần Thiếu Vũ: …
“Ngươi có chắc không phải hàng giả không?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc. Mua hàng giả trong tay gian thương, loại chuyện này vốn không phân biệt là hiện đại hay cổ đại!
Tần Thiếu Vũ sờ sờ lỗ tai hắn. “Ngươi không có cảm giác gì sao?”
Hoàn toàn không! Thẩm Thiên Lăng thành thật lắc đầu!
“Không có khả năng”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hay phải chờ một lát nữa?’
Thẩm Thiên Lăng >_
Tần Thiếu Vũ bắt đầu muốn một chưởng đập chết Hợp Hoan Tử.
Dựa theo tình tiết cẩu huyết kinh điển trong phim, nếu trúng xuân dược thì thân thể phải mềm nhũn, ánh mắt quyến rũ, trong đầu chỉ muốn xx mới đúng chứ! Nhưng hiện tại Thẩm tiểu thụ rất tỉnh táo, thậm chí còn muốn nói mấy câu như “Quần lão tử cũng đã cởi ra rồi, thế mà ngươi lại cho ta ăn thứ này”, cực kì ức chế! Vì vậy hắn chân thành đề nghị “Đừng ăn ta nữa… ô!”. Đừng đột nhiên nhào lên vậy chứ!
“Quên thứ thuốc chết tiệt đó đi”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn. “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa”
Chuyện này cũng có thể tắt đi phát lại sao? Thẩm Thiên Lăng oán thầm.
Tần Thiếu Vũ vuốt ve mông hắn, sau đó xốc lên hai chân trực tiếp áp tới trước ngực.
“Ta – ta – ta muốn nằm sấp!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. Lần đầu tiên đừng phóng túng như thế chứ, hình như độ khó hơi cao!
“Không được nói nữa”. Tần Thiếu Vũ hôn lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói. “Dựa vào cái gì, ngươi đã xx ta còn không cho ta nói chuyện… Ở phía dưới cũng phải có nhân quyền chứ!”
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, tiện tay giúp hắn tựa vào chăn.
Quả nhiên phải tự tranh thủ quyền lợi! Thẩm Thiên Lăng thở phào một hơi, cố sức thả lỏng một chút.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ đặt một chiếc gối dưới bụng hắn.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới. Hoa cúc bị nhìn thấy, chuyện này thật khiến người ta nghẹt thở!
Thuốc mỡ màu xanh nhạt có hương hoa nhàn nhạt, Tần Thiếu Vũ lấy một ít ra, dịu dàng nói. “Đừng sợ”
Xúc cảm lạnh lẽo khó chịu, Thẩm Thiên Lăng run lên một chút, ngón tay nắm chặt chăn.
“Đau thì nói cho ta biết”. Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng ấn vào.
Thẩm Thiên Lăng vùi mặt trong gối, suy nghĩ một chút lại lo lắng quay đầu hỏi. “Thuốc này của ngươi là hàng thật đấy chứ?”.
Tần Thiếu Vũ: …
Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc, vì chuyện này liên quan đến an toàn của bản thân! Nếu mua của cùng một người thì thuốc mỡ hoàn toàn có khả năng là hàng giả! Nếu sáng mai hoa cúc thê thảm thì ta sẽ ly hôn với ngươi!
Tần Thiếu Vũ đâm vào một ngón tay.
“Ngao ngao!”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng, sao lại không báo trước một tiếng chứ!
“Nói thêm một câu nữa, ta sẽ khiến ngươi ngày mai không xuống giường được”. Tần Thiếu Vũ nói nhỏ vào tai hắn, lại từ từ đâm vào thêm một ngón tay.
Lần này Thẩm Thiên Lăng không tranh luận, vì hơi đau!
“Lăng nhi thật ngoan”. Tần Thiếu Vũ dỗ dành hắn.
Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ lên, cái cảm giác hoa cúc sắp tàn này!
Tần Thiếu Vũ hôn lên vai hắn, muốn cố gắng khiến hắn dễ chịu một chút!
“Đau!”. Thẩm Thiên Lăng có chút ủy khuất.
“Nhịn một chút được không?”. Giọng Tần Thiếu Vũ dịu dàng như mật.
Rõ ràng lúc trước nói đau thì không làm nữa! Thẩm tiểu thụ thầm kháng nghị.
Tuy Tần Thiếu Vũ đã cố hết sức săn sóc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, Thẩm Thiên Lăng đau đến tái mặt, toàn thân đều phát run.
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đè lên người hắn, trong lòng có chút không nỡ.
Chương trước | Chương sau