“Ưm”. Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường, nắm lấy bàn tay đang chống bên gối của hắn.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“… Ngươi nhẹ một chút”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ.
Mười ngón tay của Tần Thiếu Vũ đan vào tay hắn, đáy mắt đầy thương yêu, giống như dùng hết dịu dàng của một đời.
Ánh nến nhẹ lay, tiếng rên rỉ nhỏ vụn, cảnh xuân nhuộm khắp màn che.
Ám vệ tự giác bịt tai trốn ra xa, bởi vì nghe nhiều sẽ bị cung chủ giết người diệt khẩu!
Không biết qua bao lâu, trong màn yên tĩnh trở lại, Thẩm Thiên Lăng cuộn người trong lòng Tần Thiếu Vũ, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan.
“Ta giúp ngươi tắm rửa nhé?”. Tần Thiếu Vũ khẽ vuốt cái lưng ẩm ướt của hắn.
“Chờ chút”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn.
Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, cúi đầu hôn một cái, hận không thể giấu đi không cho người khác nhìn thấy.
“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhũn, vươn tay đẩy hắn.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ không chớp mắt mà nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng quay đầu sang chỗ khác, bên tai hơi hồng.
Ngoài phòng tiếng gió thổi mạnh, hai người im lặng ôm nhau, ai cũng không nỡ nói chuyện trước.
“Giúp ngươi bôi thuốc nha?”. Tần Thiếu Vũ dịu dàng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hơi nước.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Còn nhìn nữa ta sẽ nhịn không nổi”
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, chủ động run run hôn qua.
“Đừng quậy”. Tần Thiếu Vũ vỗ về hắn. “Ngươi là lần đầu tiên, nếu làm nhiều thân thể sẽ không chiu được”
“… Khó chịu”. Thân thể Thẩm Thiên Lăng hơi nóng lên.
Tần Thiếu Vũ sửng sốt.
Hô hấp Thẩm Thiên Lăng dồn dập, như con mèo nhỏ mà cắn bờ vai Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, ôm dưa leo ngốc nhà mình quay về trong chăn.
Dược hiệu của Hoa Gian Túy tới cũng thật trễ a…
Toàn thân Thẩm Thiên Lăng đều biến thành hồng nhạt, hai chân chủ động quấn lên hông Tần Thiếu Vũ.
Cực kì ngoan ngoãn!
Ám vệ ở ngoài phòng tính thời gian, vốn định kêu nhà bếp nấu nước, kết quả nằm trên nóc nhà lắng nghe thì phút chốc y như chạm phải lửa mà văng ra!
Thế mà vẫn còn tiếp tục!
Cung chủ hơi lâu quá rồi!
Chúng ta không hề đố kị đâu nha!
Mưa phùn tầm tã lúc ngừng lúc tiếp tục, thẳng đến rạng sáng mới ngừng hẳn.
Thẩm Thiên Lăng mệt mỏi cả đêm, quấn chăn yên tĩnh ngủ say.
Tần Thiếu Vũ tựa bên giường nhìn hắn, khóe môi bất giác nhếch lên. Nếu có thể, hắn thậm chí hi vọng thời gian có thể dừng lại lúc này.
Chỉ trong nháy mắt, cuộc đời sẽ trôi qua.
Đời này có được hắn, còn cầu gì hơn nữa.
“Cung chủ”. Sáng hôm sau, ám vệ tới gõ cửa.
Thẩm Thiên Lăng đang ngủ nhíu mày, rõ ràng bất mãn vì bị làm ồn.
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn trấn an, nhảy xuống giường mở cửa. “Chuyện gì?”
Sắc mặt cực kì tối tăm!
Ám vệ khổ sở nói. “Thuộc hạ không muốn quấy rối, thế nhưng Ngâm môn chủ cầu kiến”
“Nói với hắn ta không rảnh”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
“Phải không?”. Ngâm Vô Sương tựa vào cổng, cười mà như không cười nhìn hắn.
Ám vệ nhanh chóng lách đi.
“Tìm ta làm gì?”. Tần Thiếu Vũ đóng cửa lại.
“Đương nhiên có chuyện”. Ngâm Vô Sương nói. “Mấy ngày nay ta phái người tìm tung tích Lạc Tuyết xung quanh, phát hiện trong thành có không ít người lạ trà trộn vào”
“Lai lịch ra sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không biết”. Ngâm Vô Sương lắc đầu. “Nhìn qua giống lái buôn, nhưng xuất hiện cũng hơi trùng hợp rồi”
“Vậy làm phiền môn chủ tiếp tục điều tra”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn chuyện gì nữa không?”
Nét mặt Ngâm Vô Sương sắc bén. “Ngươi có ý gì?’
“Nếu không có chuyện gì khác, ta về trước”. Tần Thiếu Vũ quay về. “Xin lỗi không thể tiễn xa được”
“Đầu tiên là Lạc Tuyết, sau đó là Thái Hồ bang, chuyện càng ngày càng lớn, sao ngươi chẳng để ý chút nào vậy?”. Ngâm Vô Sương ở phía sau hắn nói.
Tần Thiếu Vũ cười. “Ta là Truy Ảnh cung chủ, không phải Minh chủ võ lâm”
“Thì sao?”. Ngâm Vô Sương áp sát từng bước. “Lẽ nào ngươi định không đếm xỉa gì đến?”
“Nếu đã có mặt ở đây thì Truy Ảnh cung đương nhiên sẽ không thờ ơ”. Tần Thiếu Vũ xoay người. “Có điều giang hồ rộng lớn, sao ta có thể quản hết mọi chuyện được chứ”
“Ngay cả giúp ta cũng không chịu?”. Ngâm Vô Sương nhìn hắn.
“Cái môn chủ muốn, e rằng không chỉ đơn thuần là muốn Truy Ảnh cung giúp ngươi”. Tần Thiếu Vũ thở dài.
“Vậy thì sao?”. Ngâm Vô Sương cắn răng.
“Đời này ta chỉ muốn được ở bên hắn”. Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng Ngâm Vô Sương. “Được cung chủ gửi gắm yêu thương, Tần mỗ cũng đành phụ lòng mà thôi”
Ám vệ trên nóc nhà âm thầm vỗ tay một chút!
Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường hít sâu, sau đó điên cuồng ho khan!
Hồ ly tinh thật đáng ghét!
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn, ngươi là cái đồ nay Tần mai Sở! Đào hoa hết đóa này tới đóa khác!
“Nghe được cả rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
“Sau này không được nói chuyện với hắn nữa”. Thẩm tiểu thụ lật đổ bình dấm chua, hơn nữa còn là bình dấm cũ!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ hôn lên miệng hắn một cái. “Chúng ta đừng nói về hắn nữa, có đói bụng không?”
Đương nhiên đói! Thẩm Thiên Lăng chống thân muốn ngồi dậy, lại thấy bên hông đau đớn, vì vậy thê thảm nằm xuống trở lại.
“Đau sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng đỏ lên. Nói thừa!
“Hôm nay chúng ta không rời giường”. Tần Thiếu Vũ rất săn sóc. “Nghỉ ngơi cho tốt”
“Ta muốn ăn bánh chiên cuộn thịt dê”. Bụng Thẩm Thiên Lăng kêu ọt ọt.
“Không được, nhà bếp đã nấu cháo và canh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỗ đó bị thương, ngươi không thể ăn bánh chiên”
Thẩm Thiên Lăng: …
Mau câm miệng!
“Có điều ta đã giúp ngươi bôi thuốc”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn chậm rãi ngồi dậy. “Rất nhanh sẽ tốt thôi, tới lúc đó chúng ta sẽ bao hết tửu lâu lớn nhất thành”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, những lời này nghe thật ngu!
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn, tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn. “Sau khi ăn điểm tâm xong, ta sẽ giúp ngươi xoa bóp thắt lưng”
Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Chẳng lẽ hôm nay ngươi không có gì làm?”
“Có”. Tần Thiếu Vũ lau mặt cho hắn. “Ở bên ngươi”
Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh. “Ta nói chính sự kìa!”
Tần cung chủ làm ra vẻ mặt giật mình. “Chẳng lẽ ở bên phu nhân không tính là chính sự?”
Thẩm Thiên Lăng giận. “Còn diễn nữa thử xem!”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, đặt tay hắn vào tay mình. “Ta muốn ở bên ngươi”
“Thế nhưng vừa rồi nghe Ngâm Vô Sương nói, hình như chuyện tình rất nghiêm trọng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi không đi sẽ không sao đấy chứ?”
“Ta có chừng mực”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Truy Ảnh cung vẫn âm thầm điều tra, cũng chưa tới mức buông tay mặc kệ”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Nói chung ngươi có chuyện thì cứ làm, không cần lúc nào cũng ở bên ta”
Nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của hắn, trong lòng Tần Thiếu Vũ ấm áp, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật khẽ.
“Cung chủ còn chưa dậy sao?”. Ngoài cổng, Triệu Ngũ vừa hỏi vừa vào trong.
“Không thể vào!”. Tập thể ám vệ ngăn cản hắn.
“Vì sao?”. Triệu Ngũ kì quái. “Ta có việc tìm cung chủ”
Chương trước | Chương sau