"Sao cậu không nói thật với anh ấy? Cứ để anh ấy hiểu lầm cậu vẫn còn tình cảm với Trần Diệu, sau này tính sao đây?".
bạn đang xem “Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Anh ta nói mình viện cớ cãi nhau để chia tay, thật ra mình thấy anh ta mới là người như thế. Anh ta trước nay vẫn chẳng tài nào quên được người phụ nữ ấy, cặp đồng hồ tình nhân cứ đeo không chịu đổi, ngay cả mua quà cưới cũng đi chung với nhau, làm như mình không biết gì ấy, huống hồ, hôm đi đám cưới, bọn họ thân mật với nhau đến thế... Có lẽ Trần Diệu mới chính là cái cớ của anh ta, còn mình chẳng qua là vừa đúng lúc thuận theo, cho anh ta được dịp mãn nguyện mà thôi!".
Tiêu Dĩnh ngưng một lát rồi nói với vẻ ủ rũ, chán chường: "Có lẽ ngay từ đầu bọn mình không nên cưới nhau, mỗi người cứ nghĩ về một người khác, hôn nhân thế này căn bản đã không bình thường, vì vậy cũng chẳng có giá trị để tiếp tục tồn tại nữa".
Hứa Nhất Tâm kinh ngạc nói: "Cậu đừng có mà suy nghĩ ngốc nghếch!".
Không thèm để ý đến lời bạn, cô lôi điện thoại di động ra nghịch một hồi, thật ra trong lòng vô cùng buồn bã, khó chịu, cuối cùng cô nhấn nút gửi đi một hàng tin nhắn.
Cách đó mấy trăm km, ở thành phố C, trời mưa cả ngày không ngớt, vách ngăn kính hình vòng cung nghiêng 270 độ lúc này càng giống như một vũng nước trũng rộng lớn, ánh đèn trong suốt trong phòng chiếu lên bề mặt khiến nó trở nên sáng lấp lánh.
Khi điện thoại kêu "bíp" một tiếng cũng là lúc giám đốc phòng tài vụ vừa kết thúc bài phát biểu trong văn phòng của tổng giám đốc. Trông thấy Diệp Hạo Ninh nghiêng người lấy di động ra, anh ta liền im lặng chờ đợi.
Phía dưới tòa nhà cao mười mấy tầng là hàng vạn xe cộ đang chen nhau như mắc cửi, ánh đèn ô tô như ngưng đọng thành một mảng mơ hồ trong đêm tối.
Ba vị lãnh đạo cấp cao ngồi bên nhau, họ đều hiểu rằng rằng tạm thời không nên nói lời nào. Không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Ánh mắt lặng lẽ lướt trên màn hình, dường như rất lâu sau, Diệp Hạo Ninh mới buông điện thoại xuống, ngẩng mặt lên, ánh mắt ra ý với người đối diện rằng "Tiếp tục đi!".
Giám đốc Tài vụ đáp: "Vâng", sau đó tiếp tục nói: "Về việc lần này, có người trong nội bộ công ty ta đã tiết lộ thông tin ra ngoài, sự cân nhắc cuối cùng của chúng tôi là...".
Diệp Hạo Ninh lắng nghe một lúc rồi lạnh lùng đứng dậy, bước đến trước vách ngăn kính, ánh đèn neon hắt vào anh, để lại trên thảm một bóng người thon dài. Anh xoay lưng lại với các lãnh đạo khác đang trình bày chi tiết về những đối sách để giải quyết vấn đề. Mười mấy phút sau, khi họ đã phát biểu xong, tư thế của anh vẫn giữ nguyên, không động tĩnh gì, dường như anh đang có tâm sự.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, chẳng ai hiểu được lúc này, anh đang suy nghĩ điều gì, nhất loạt nhìn về phía anh, chờ đợi quyết sách cuối cùng.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn hơn, càng xối xả hơn, khiến bóng hình và gương mặt của những người tan ca trở nên mơ hồ. Sau một hồi lâu im lặng, Diệp Hạo Ninh quay người lại, nói: "Cứ làm theo những gì vừa mới thảo luận, những việc khác sẽ do tôi đích thân xử lý. Trễ rồi, các anh về trước đi!".
Khi mọi người giải tán, anh quay trở lại bàn làm việc, châm thuốc. Vừa hút được hai hơi, cảm thấy không chịu đựng được nữa, anh dập tắt điếu thuốc rồi cầm lấy chiếc điện thoại di động.
Tin nhắn lúc nãy kì thực chỉ có vỏn vẹn một hàng chữ nhưng anh chau mày, chẳng rõ là xem trong bao lâu, cuối cùng anh ném mạnh chiếc điện thoại vào bức tường trắng xóa như tuyết, vỡ tan tành.
Toàn bộ linh kiện điện thoại văng vung vãi trên thảm khiến cô thư ký vừa bước vào để giao biên bản cuộc họp phải giật mình, đứng ngây tại cửa phòng, không dám cử động.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi lặng lẽ sải bước đi ra.
Thứ bảy, vừa sáng sớm, nhân viên bảo vệ tòa nhà đã đến gõ cửa.
"Cô Tiêu, phí gửi xe tháng này khi nào cô trả vậy? Thật ra đã đến hạn đóng rồi nhưng mấy hôm trước, nhà cô chẳng có ai cả nên hôm nay tôi phải lên đây hối thúc cô".
Tiêu Dĩnh vẫn còn mơ màng, không suy nghĩ gì, liền gật đầu, nói: "Một lát nữa tôi sẽ xuống nộp". Đến khi đóng cửa lại, cô mới sực nhớ ra chiếc xe đó là của Diệp Hạo Ninh, tuy là tin nhắn tối qua anh vẫn chưa trả lời nhưng biết đâu một ngày nào đó, anh sẽ đến đây lái nó đi, đem cả hành lý đi luôn, tiện thể đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này.
Tối qua, sau khi nói chuyện với Hứa Nhất Tâm, cô thấy thất vọng về cuộc sống hiện tại và về mối quan hệ của hai người, cô cảm thấy vừa bắt đầu đã là sai lầm, thấy tương lai không chắc chắn, đầu óc rối như tơ vò nhưng trong lòng thì lại trống rỗng.
Lúc đi đóng tiền, Tiêu Dĩnh nhận được điện thoại của Trần Diệu, cô thật sự có chút bất ngờ vì từ sau hôm đó, gần như họ không còn liên lạc với nhau nữa.
"Tối nay có buổi tiệc thịt nướng nho nhỏ, em có đi không?".
"Với ai?".
"Vài người bạn học. Hứa Nhất Tâm không nói với em sao?".
Hình như tối qua Hứa Nhất Tâm có nhắc đến, chỉ có điều lúc đó, tâm hồn cô đang ở trên mây nên không nhớ gì cả.
Dù sao cũng chẳng có việc gì, nhóm bạn học cũ lâu ngày chưa gặp nên cô đồng ý luôn.
"Vậy thì tối anh đến đón em", dường như sợ cô hiểu lầm, anh nói tiếp: "Mỗi bạn nam đều được phân công nhiệm vụ phụ trách đưa đón bạn nữ gần nhà mình nhất".
Mà gần nhà cô nhất lại là anh.
Hai bếp nướng đặt ở sườn đồi trong một nông trại – nhà người thân của một bạn trong nhóm.
Mười người cùng uống bia, ăn cánh gà. Trong vườn có vài cây táo, tuy rằng đã qua mùa kết trái nhưng tán lá rất sum suê, trên cành vẫn còn những quả táo đỏ au, tròn lẳn, chín mọng. Tuy sống cùng một thành phố nhưng cơ hội tụ tập, gặp mặt chẳng có nhiều, khó khăn lắm mọi người mới tụ họp bên nhau nên cả bọn hàn huyên tâm sự, tất tật những chuyện cũ bao nhiêu năm về trước đều được lật lại, những việc nhỏ nhặt vốn dĩ không đáng nhắc đến thì nay lại trở thành đề tài nói chuyện, mọi người tán dóc rất vui vẻ, đôi lúc tiếng cười vọng ra xa, xuyên qua hàng rào và lá cây, bồng bềnh trôi trong màn đêm sâu thẳm.
Tiêu Dĩnh ngủ thiếp đi từ lúc nào, hình như trước đó vẫn còn uống bia trong sân vườn, vậy mà khi mở mắt ra, cô đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng.
Bên ngoài trời tối đen, Hứa Nhất Tâm ngủ rất say bên cạnh, cô nhẹ nhàng gọi vài tiếng nhưng chẳng thấy cô bạn phản ứng gì, cuối cùng đành bước xuống giường một mình.
Tối qua, do ăn linh tinh, lại uống không ít bia nên giờ cô lại đau dạ dày.
Tiêu Dĩnh muốn đi kiếm thuốc uống nhưng xung quanh bóng đen bao trùm, có lẽ mọi người đã ngủ cả rồi. Luồng khí lạnh dường như đang thấm qua áo, xuyên vào da. Cô thấy toàn thân lạnh toát, dạ dày đau dữ dội, mỗi bước đều như bị co rút. Khó khăn lắm cô mới tìm được lối ra, chợt có người khẽ vỗ vào vai.
Cô giật mình, run rẩy, đồng thời thốt lên tiếng "Á" ngắn ngủi.
Bàn tay người ấy vô cùng mềm mại kéo cô lại gần, thấp giọng nói: "Đừng sợ, là anh mà".
Giọng nói quen thuộc, ngay cả hơi thở cũng quen thuộc.
Trần Diệu!
Tiêu Dĩnh bất giác thở hổn hển, khẽ khom người, vầng trán toát mồ hôi lạnh: "Suýt chút nữa em bị anh dọa cho chết khiếp".
"Nửa đêm nửa hôm, em chạy ra ngoài làm gì?".
Thật ra cô cũng đang muốn hỏi ngược anh, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ ra đây làm gì, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Em bị đau dạ dày, anh có thuốc không?".
Trần Diệu vội vàng đỡ cô đứng vững, hơi khó xử: "Không có. Đau lắm à? Hay là anh gọi mọi người dậy, hỏi xem có ai mang thuốc theo không nhé!". Anh ân cần cúi người xuống, giọng nói trầm trầm dịu dàng lướt qua tai cô.
Trong màn đêm đen, ánh trăng bị áng mây lững lờ che khuất, chỉ để sót lại tia sáng trong suốt trôi nổi trên mặt đất. Một tay Tiêu Dĩnh ấn vào phần dạ dày, tay kia được anh nắm chặt, gương mặt anh ghé sát ngay trước mắt nhưng hình bóng vẫn mơ mơ hồ hồ, cả hơi thở, giọng nói cũng không rõ ràng. Đôi lúc, Tiêu Dĩnh tưởng như chúng vọng lại từ một nơi xa xăm, vừa thân thuộc lại vừa vô cùng xa lạ.
Cuối cùng họ vẫn phải đánh thức mọi người dậy mới may mắn tìm được thuốc trị đau dạ dày cấp tính trong túi xách một người.
Trước khi cô uống thuốc, Trần Diệu do dự: "Nếu nhịn được thì nhịn, đừng uống thuốc bừa bãi! Hay là anh đưa em xuống núi, đi bệnh viện nhé!".
Cô mỉm cười, nuốt viên thuốc vào rồi nói: "Em thường bị thế này, uống thuốc là khỏe lại thôi!".
Anh nhìn cô rồi không nói lời nào nữa. Bởi lẽ theo như anh biết, trước đây Tiêu Dĩnh không kiêng ăn thứ gì mà chẳng bao giờ cảm thấy khó chịu, dạ dày rất tốt. Khi đó, anh thường cười, trêu cô: "Sao em ăn giỏi thế, sau này chắc anh không nuôi nổi mất!". Nhưng đó chỉ là lời nói đùa, anh vẫn ngỡ rằng mình sẽ chăm sóc, nuôi dưỡng cô cả đời. Lẽ đương nhiên thôi!
Nhưng chính anh là người dứt bỏ cô, năm ấy, anh cứ thế ngoảnh mặt đi, cuộc sống sau đó của cô anh chưa từng tham dự vào, và hiển nhiên cả dạ dày của cô trở nên mẫn cảm từ lúc nào anh cũng không thể biết.
Quãng thời gian chỉ hai năm nhưng anh lại có cảm giác như đã bỏ qua cả cuộc đời.
Lần này, uống thuốc xong, tình hình chẳng có chuyển biến gì nhiều, vì thế nên khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Dĩnh đã bị nhét vào trong xe.
Hứa Nhất Tâm kiên quyết đòi đi cùng nhưng Trần Diệu nói: "Mọi người cứ ở lại, việc gì cần làm cứ làm, định vui chơi thêm cả ngày nữa mà, có tôi đưa cô ấy đi là được rồi!".
Tiêu Dĩnh tựa đầu vào cửa xe, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với sự sắp xếp này. Hứa Nhất Tâm đành từ bỏ ý định, nhưng trước khi xe chạy vẫn không quên dặn dò: "Đi đường núi, lái xe phải cẩn thận đấy!".
"Mình biết rồi!". Trần Diệu đáp.
Đường núi nhỏ hẹp, quanh co, khúc khuỷu. Sương mù buổi sớm phủ dày đặc núi rừng. Tuy lúc này, đường rất vắng nhưng Trần Diệu không dám chủ quan, chăm chú lái xe, thi thoảng liếc sang người bên cạnh.
"Vẫn thấy khó chịu à?".
Đây là câu hỏi lần thứ N rồi, Tiêu Dĩnh đột nhiên cười: "Đỡ nhiều rồi".
Trần Diệu cũng cười: "Có phải em thấy anh rườm rà lắm không?".
"Không có". Dịu dàng thế này, thật chẳng khác trước đây là bao. Chia tay nhau đã lâu như vậy, vẫn ngỡ rằng sẽ nhớ nhung, thế nhưng giờ đây cô chợt nhận ra rằng mình đã chẳng còn cảm thấy quen thuộc nữa rồi.
Có lẽ bởi trong lòng thật sự thoải mái nên mới có thể làm được như vậy, Tiêu Dĩnh bất giác thở phào nhẹ nhõm, trông ra ngoài cửa sổ, nhìn vách núi rừng cây lướt qua, màu xám xịt cùng sắc xanh đan chéo vào nhau trong màn sương mù mờ ảo.
Khi xe xuống đến chân núi, Tiêu Dĩnh vẫn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?". Trần Diệp hỏi.
Quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt dịu dàng của người đối diện, cô bất chợt ngây người, trong giây lát không thốt nên lời. Đang nghĩ xem nên trả lời anh thế nào thì cô thấy từ ngã ba trước mặt phóng ra một chiếc xe tải.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến không ai kịp trở tay...
Có lẽ do mất kiểm soát, chiếc xe hàng đang lao về phía họ với tốc độ cực nhanh. Phía trước là bùng binh, tránh cũng chẳng tránh được, cô chưa kịp nói "Cẩn thận!" thì Trần Diệu đã đạp phanh, đồng thời bẻ mạnh vô lăng về bên phải, đầu xe bên trái đâm mạnh vào xe tải chở hàng.
Tựa như ánh chớp lóe lên, Tiêu Dĩnh cảm thấy chiếc xe đang rung chuyển, cả người cô đập mạnh vào cánh cửa, đầu óc quay cuồng, giây phút ấy, cô kịp thấy một dáng hình đè lên người mình, sau đó thì hoa cả mắt. "Bộp", túi hơi an toàn bật ra, làn khói trắng tỏa ra mù mịt.
Một dòng máu tươi chảy dài trên mặt Tiêu Dĩnh, nhanh chóng nhuộm đỏ cả vạt áo. Cô muốn nhấc tay lên lau nhưng không cử động được, ngay cả người đang đè lên cô cũng chẳng nhúc nhích. Cô muốn thét lên nhưng chỉ có thể thở hổn hển, ngực như bị một tảng đá đè vào, chẳng những cướp đi hơi thở mà dường như cũng lấy đi cả khả năng tư duy của cô nữa. Cô cắn chặt răng, muốn kéo gương mặt anh sang để nhìn nhưng bỗng thấy đau nhói, rồi cô lịm đi.
...
"Cô ơi, cô tỉnh chưa?".
Ai đang nói vậy?
Tiêu Dĩnh cố gắng mở mắt, chẳng rõ phải mất bao lâu mới nhìn rõ được nhưng cô chỉ thấy trần nhà trăng trắng, đèn trần rọi xuống khiến cô lóa mắt.
Không lâu sau, xung quanh vang lên tiếng bước chân, dường như có cả tiếng người, còn có người đang cúi xuống nhìn cô nữa.
Đó là một người trẻ tuổi với đôi mắt trong suốt màu hổ phách: "Cô Tiêu, cô có nghe rõ tôi nói gì không? Bây giờ cô thấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không?".
Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt lạ lùng ấy, rồi sực nhớ ra: "Trần Diệu đâu? Anh ấy đang ở đâu?". Cô bất giác cúi xuống nhìn cánh tay, nó đã được băng bó bằng gạc trắng nên không còn khiến người ta thấy kinh hoàng, khiếp sợ vì máu.
Nhưng lúc nãy thật sự chảy máu rồi.
Kì thực cô không phân biệt được vừa rồi máu chảy xuống là của Trần Diệu hay của cô nhưng cô biết rõ vị trí ngồi của anh chịu va đập mạnh nhất. Dòng máu đỏ tươi, ấm nóng khiến cô chẳng dám chạm vào, vậy mà khi thấm vào da lại thấy lạnh đến thấu xương.
Tiêu Dĩnh muốn đứng dậy nhưng mới cử động được một chút, cô đã thấy choáng váng, nằm bên mép giường, bắt đầu nôn mửa.
Vị bác sĩ trẻ tuổi cùng y tá giữ lấy cô và nói: "Cô bị chấn động não nhẹ, hiện giờ không được cử động".
"Nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu?". Cô thấy đầu óc quay cuồng, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mờ đi, cô thở dốc. "Người được chuyển vào cùng với tôi, anh ấy đang ở đâu? ... Anh ấy thế nào rồi?".
"Chúng tôi đang cấp cứu, tình hình cụ thể chưa rõ lắm!".
Cô nắm chặt áo anh ta, quát: "Cái gì mà không rõ chứ? Anh là bác sĩ, sao lại không biết rõ chứ? Anh nói tôi xem, anh ấy bị thương thế nào? Rốt cuộc có nguy hiểm không...?".
Giá truyền dịch lắc lư mạnh rồi đổ xuống, làm đổ luôn khay thuốc đặt trên tủ thấp ở đầu giường, khay đựng dụng cụ loảng xoảng rơi vỡ khắp trên mặt đất. Tiêu Dĩnh liếc nhìn, mặt không biến sắc, nhanh chóng lột miếng băng dính trên mu bàn tay, đầu kim tiêm bị giật ra vẫn còn đọng lại những giọt máu đỏ tươi, nổi bật trên làn da trắng tái.
"Cô Tiêu, hiện giờ cô không thể xuống giường!". Bác sĩ vội vàng bước sang ngăn lại nhưng bị cô đẩy ra.
Cô gắng gượng bước xuống, loạng choạng đi ra ngoài, đầu óc choáng váng đến mức muốn nôn mửa, mắt nhòa đi, không nhìn rõ đường nhưng cô vẫn lao về phía trước. Cánh tay bị thương đau đớn vô cùng, có thể là do xương hoặc gân đã bị tổn thương hoặc vì chảy máu quá nhiều nhưng cô chẳng mấy để tâm. Lúc này cơn đau khiến cô càng tỉnh táo hơn.
Nỗi đau đớn thể xác ấy không bằng một phần nỗi đau trong lòng cô lúc này.
Tiêu Dĩnh lao ra ngoài như phát điên, chỉ muốn biết hiện tại Trần Diệu ra sao, trước lúc bất tỉnh cô vẫn còn cảm nhận rất rõ trọng lượng cơ thể anh dồn hết lên người cô, lúc đó anh dường như chẳng còn chút sức lực nào, không cử động, tựa như đã mất hoàn toàn sức sống.
Anh làm sao lại có chuyện được cơ chứ, lại càng không thể chết được!
Cô có cảm giác mỗi bước đi của mình lại làm con tim thêm đau đớn, cả người như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cô chẳng suy nghĩ được mà cũng chẳng để tâm gì nữa, cô chỉ nhắc hoài, nhắc mãi một cái tên của người đã đồng hành suốt bên cô hai mươi năm trời từ nhỏ đến lớn.
Anh yêu cô, anh chăm sóc cho cô, sau này anh chẳng còn yêu cô nữa, anh cứ thế bỏ cô mà đi... Cô từng ngỡ rằng đó là một việc rất to tát nhưng hiện giờ thì nó đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Chương trước | Chương sau