Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Làm Hề

Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Làm Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Làm Hề - Chương 21

↓↓
Tối đó, Tiêu Dĩnh ngủ ở khách sạn, sáng hôm sau mới về nhà để thu dọn hành lý, đúng lúc giáp mặt với người giúp việc theo giờ.


Dì giúp việc trung niên cười: "Lại đi nữa sao? Công việc của bọn cháu thật là vất vả quá! Dì thấy Tiểu Diệp cũng thế, từ sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi, hình như tối qua không ngủ được thì phải, hút thuốc cũng ghê lắm...". Vừa nói dì ấy vừa đưa chiếc gạt tàn ra rồi đi dọn dẹp thư phòng.


Tiêu Dĩnh liếc mắt nhìn, kéo va li hành lý về phía cô, mỉm cười: "Dì Hoàng, cực cho dì quá, sau này vẫn cần dì để mắt đến nhiều".


Dì cười híp mắt, nói: "Cái này là bổn phận mà cháu, thật ra làm những việc này dì cũng thấy rất thoải mái!".

bạn đang xem “Gần như vậy, xa đến thế - Tình Không Làm Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Dù sao con cũng cảm ơn dì, con đi đây!". Cô trở lại phòng ngủ, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo tủ đầu giường, chào tạm biệt người giúp việc rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.


Những ngày sau đó, Tiêu Dĩnh đến Thâm Quyến công tác, cùng nữ đồng nghiệp ở trong căn hộ hai phòng do chi nhánh công ty sắp xếp. Suốt nửa tháng, không phải ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, bảy tiếng đồng hồ làm việc hàng ngày ở đây thoải mái hơn rất nhiều so với ở tổng công ty, chỉ tiếc rằng thành phố này không có nhiều điểm vui chơi. Có lúc nằm ườn trên sofa vô vị, nhàm chán, Tiêu Dĩnh than thở: "Bây giờ cho mình đi công tác ở Lệ Giang hay là Đại Lý cũng được, hoặc là Tây Song Bản Nạp, Trương Gia Thế, bất kì nơi đâu cũng đều tốt hơn ở chỗ này".


Cô bạn đồng nghiệp cười: "Cậu phải xác định rằng đi công tác thì miễn đi du lịch!".


"Có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi được mà. Cậu đừng trắng trợn đập tan mộng tưởng của mình như thế có được không?".


"Giấc mộng của cậu không thực tế chút nào, có mộng nhiều cũng chẳng ích gì đâu!". Cô ấy nói một cách phũ phàng rồi thuận miệng ngâm nga: "Đời người như giấc mộng...".


"Ấy, đây là bài hát của ai thế, sao mình chưa từng nghe qua nhỉ?".


Cô ấy cười ha ha: "Của mình chế đấy!".


Tiêu Dĩnh không thấy đời người tựa như giấc mộng, nếu thật sự là giấc mộng thì tốt rồi, nhưng những gì đã xảy ra đều là thật, dù đã nhiều ngày trôi qua nhưng tất cả vẫn như đang bày ra ngay trước mắt.


Không thể quên đi được.


Cô không tài nào quên được lúc cô và Diệp Hạo Ninh kẻ nói qua người nói lại những lời lạnh lùng, đẩy mối quan hệ của hai người đến điểm đóng băng.


Mười lăm ngày ròng rã, một cuộc điện thoại cũng không có, thậm chí cô không rõ anh đã trông thấy hai chùm chìa khóa cửa trong ngăn kéo tủ hay chưa, cô chỉ biết rằng khi trở về căn hộ của mình, dường như trong từng ngóc ngách vẫn lưu lại đầy ắp những dấu vết sinh hoạt hàng ngày của anh.


Đôi dép lê, quần áo trong tủ, kem cạo râu trong phòng tắm, thậm chí chiếc cốc chuyên dùng để uống trà trên bàn nữa...


Đều là những thứ hai người cùng đi mua.


Con người Diệp Hạo Ninh dở dở ương ương, bảo rằng chết cũng không dùng cặp ly khắc hình đôi mèo mà cô mua về, cứ giễu cợt cô, thậm chí thà dùng bát uống nước chứ nhất định không chịu khuất phục. Cuối cùng cô phải đi ra siêu thị, cố ý chọn một chiếc cốc thủy tinh thật tầm thường để báo thù anh. Cô cười nhạo: "Người đâu mà cứng nhắc, chẳng hề có sở thích gì cả!".


Anh không vội phản bác, chỉ đưa tay đặt lên eo cô, kéo cô về phía trước, ghé bên tai cô cười gian, thì thầm: "Tối nay anh sẽ cho em biết "sở thích" của anh, thế nào?".


Giữa chốn công cộng, cử chỉ mờ ám như vậy ngay lập tức thu hút ánh nhìn của vô vàn người xung quanh. Tiêu Dĩnh định huých cùi chỏ vào anh nhưng chẳng thể nhúc nhích gì được, còn hơi thở của anh không ngừng phà vào bên cổ cô.


Cô phải vờ nổi giận, anh mới tỉnh bơ buông cô ra, rồi như không có chuyện gì, mỉm cười dịu dàng với nhân viên thu ngân: "Bao nhiêu tiền vậy?". Giọng nói của anh khiến cô gái ấy thất thần, ngây người ra, hai má ửng đỏ, mấy giây sau mới vội vàng quay lại kiểm tra giá tiền. Tiêu Dĩnh trừng mắt nhìn anh, thầm rủa anh là kẻ "gây họa".


Tại sao anh lại nghĩ rằng cô chưa bao giờ thật lòng với anh chứ? Ngay cả khi cô đã chính thức nói lời chia tay với Trần Diệu, anh vẫn trước sau như một cho rằng cô không thể nào quên được quá khứ.


Thật nực cười!


Trong hôn nhân, hai người cần yêu thương và tin tưởng lẫn nhau, có lẽ cả anh và cô đều không phải là những người tham dự có đủ tư cách.


Sau khi thu dọn, sắp xếp tất cả những vật dụng của Diệp Hạo Ninh vào thùng, Tiêu Dĩnh bấm số gọi đi. Những âm thanh đầu tiên cô nghe thấy ở đầu dây bên kia là tiếng soàn soạt nhè nhẹ, dường như là tiếng mưa rơi, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí ở thành phố B vẫn còn vương lại chút mát mẻ cuối thu.


Không hỏi anh đang ở đâu, cô chỉ nói: "Khi nào anh đến lấy đồ?".


Diệp Hạo Ninh thản nhiên hỏi: "Đồ gì?".


Hình như anh đang lái xe, có cả tiếng còi xe vọng lại nữa. Cô nhìn chăm chăm vào thùng hành lý ở góc tường: "Quần áo, giày dép, những vật dụng linh tinh khác của anh, em thu dọn xong cả rồi".


Diệp Hạo Ninh im lặng trong chốc lát, sau đó lạnh lùng nói: "Tạm thời anh không rảnh".


Cô cố kìm nén: "Nhà em nhỏ, không có chỗ chứa đâu".


"Vậy thì tùy em xử lý!".


"Vứt đi thì sao?"


Tiêu Dĩnh cười nhạt, không ngờ Diệp Hạo Ninh chẳng nói chẳng rằng, ngắt luôn điện thoại. Chỉ nghe thấy tiếng "tút tút" không ngừng, cô sững người, sau đó ném chiếc điện thoại lên gối để trút cơn giận.


Diệp mẫu ngồi sau xe, thấy Diệp Hạo Ninh vứt tai nghe bluetooth sang một bên, đôi mắt lạnh lùng, u ám phản chiếu trong gương chiếu hậu, bà hỏi: "Giọng con sao lạ vậy, con vừa nói chuyện với ai thế?".


Diệp Hạo Ninh chỉ mím môi, nhìn thẳng về phía trước, không đáp trả.


Diệp mẫu im lặng một lát rồi hỏi: "Tiểu Dĩnh gần đây bận gì thế? Lâu rồi không thấy nó về".


"Hình như đi công tác".


"Hình như? Cả con cũng không rõ ư?".


"Dạo này con cũng bận".


"Đừng có lấy cái cớ đó, nói thật đi, hai đứa có phải đã xảy ra chuyện gì không?".


Đợi đến lúc xe chầm chậm đỗ trong khuôn viên trước nhà, Diệp Hạo Ninh mới quay đầu lại: "Không có đâu, mẹ đừng nghĩ lung tung!".


Diệp mẫu cười: "Con không chịu nói thật, đương nhiên mẹ phải đoán già đoán non rồi. Thật ra đã có lúc, mẹ nghĩ con và Tiêu Dĩnh quen nhau không lâu, hiểu nhau rõ đến đâu chứ? Sau khi cưới, đụng chạm cũng là chuyện khó tránh khỏi...".


"Mẹ!". Diệp Hạo Ninh mở cửa cho bà, đồng thời cắt ngang câu chuyện: "Việc này con tự xử lý được, mẹ vào nhà đi, con còn phải về công ty họp".


"Mẹ thấy con mấy ngày nay hình như rất bận". Diệp mẫu xuống xe, nhìn con trai chăm chú, không quên dặn dò: "Thời tiết không tốt, lái xe cẩn thận chút nha con!".


"Con biết rồi ạ".


Xe chạy men theo sườn dốc, phóng vút đi trong màn mưa.


Cuộc họp khẩn cấp kéo dài gần ba giờ đồng hồ, các giám đốc điều hành của công ty và những nhân viên cấp cao, cấp thấp của phòng kế toán đều ngồi trước bàn họp. Không rõ từ lúc nào, phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người đều câm như hến, không dám phân tâm, tất cả đều liếc nhìn người đang ngồi trên ghế chủ tọa.


Bình thường Diệp Hạo Ninh rất ít khi nổi giận nên lúc này, trông sắc mặt anh, mọi người đều hiểu sự việc nghiêm trọng đến mức nào.


Cuối cùng, giám đốc phòng tài vụ cũng trầm giọng nói: "Diệp Tổng, xin cho tôi thời gian ba ngày, nếu như đến lúc đó vẫn chưa tìm ra người đã tiết lộ bản báo cáo tài chính của công ty, tôi sẽ gửi ông đơn xin từ chức".


Diệp Hạo Ninh không nhìn anh ta, phẩy tay: "Cứ vậy đi, tan họp!".


Đến khi mọi người lục tục giải tán, Diệp Hạo Ninh mới dựa người vào ghế, xoa xoa sống mũi, nối máy gọi điện thoại nội bộ.


Không lâu sau, thư ký gõ cửa, tiến vào trong, anh hỏi: "Bên phía thành phố B có động tĩnh gì không?".


"Tổng giám đốc công ty W nửa tiếng trước đã đích thân gọi điện thoại lần nữa, vẫn hi vọng có thể gặp mặt ông, ông ta đã biết chuyện của chúng ta nên tỏ ra rất hoang mang về sự hợp tác sau này của đôi bên".


Diệp Hạo Ninh nhắm mắt lại, mệt mỏi trả lời: "Ờ".


Thư ký nhìn anh một cách e dè, không biết phải nói gì.


Anh im lặng trong giây lát rồi nói: "Đặt vé máy bay ngày mai đến thành phố B giúp tôi!".


"Nhưng chiều mai ông còn có cuộc thảo luận với cục Thuế nữa, e là không kịp".


"Vậy thì ngày kia!". Diệp Hạo Ninh mở mắt, đứng dậy, đi ra đến cửa thì đột ngột dừng lại: "Còn nữa, đặt phòng cho tôi ở khách sạn luôn!".


"... Vâng!". Khẽ ngây người nhưng cô thư ký thông minh ngay lập tức đáp lại.


Đến ngày hôm sau đi làm, Tiêu Dĩnh mới biết được sự tình.


Ti vi hay tiểu thuyết đều đã đề cập đến chuyện phụ nữ thì thầm to nhỏ trong nhà vệ sinh nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi đi làm, cô chứng kiến việc này. Lúc đó, dăm ba nữ đồng nghiệp đứng túm tụm trước bồn rửa mặt, sửa lại dung nhan, cô nghe thấy một người đột ngột nói rất thần bí: "Dự án khu Golf Resort có khả năng bị mắc kẹt rồi".


Người đứng cạnh hỏi với vẻ tò mò, hiếu kì: "Hả, sao thế?".


Ngươi tung tin đồn chính là thư ký của sếp: "Nhỏ tiếng thôi! Nghe nói đối tác của công ty chúng ta đang gặp vấn đề về thuế, tình hình cụ thể thế nào thì tôi không rõ, nhưng tổng giám đốc rất coi trọng việc này, tối qua, sau khi tan ca còn gọi điện thoại mấy lần luôn".


Tiêu Dĩnh đã đi ra đến cửa liền dừng bước, quay đầu lại thì nghe thấy một người nói: "Vị tổng giám đốc Diệp ấy đến công ty chúng ta rồi đấy, vừa trẻ vừa đẹp trai, lại có sự nghiệp, quả là " hàng" cao cấp!".


"Đúng thế, không biết anh ta kết hôn chưa nhỉ?".


"Nghe đâu đã có vợ rồi".


"Là ai?".


"Không rõ lắm...".


Nhận ra hướng bàn luận đang chuyển về mình, Tiêu Dĩnh vội vàng kéo cửa, đi khỏi đó.


Ra ngoài, cô liền gọi cho Diệp Hạo Ninh, nhưng tổng đài thông báo rằng đối phương đã khóa máy, ngay cả số điện thoại riêng cũng không gọi được, cuối cùng Tiêu Dĩnh đành phải gọi về nhà mẹ chồng.


Phản ứng của Diệp mẫu lại rất bình thường, bà điềm đạm hỏi: "Gần đây có phải con rất bận không? Tối qua Hạo Ninh nói con đi công tác".


"Vâng ạ, con mới từ Thâm Quyến về". Tiêu Dĩnh thấy nhẹ nhõm đi một chút rồi hỏi bâng quơ: "Mẹ, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?".


"Tất nhiên rồi. Chỉ có con là lâu quá rồi không về nhà. Mẹ và bố mấy ngày nay vẫn nhắc đến con".


"À". Cô hơi mất tập trung, có lẽ mẹ chồng cũng chẳng rõ việc ở công ty Diệp Hạo Ninh nên cô chỉ nói: "Gần đây con khá là bận, bố mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy ạ!".


"Ừ, con cũng vậy!".


Một lúc sau, cô lại gọi theo số di động của Diệp Hạo Ninh, lần này liên lạc được nhưng lại chẳng có người nghe máy, cuối cùng vẫn là giọng nói của cô trực tổng đài: "... Xin quý khách vui lòng gọi lại sau!". Thế này thì cũng chẳng khác gì khóa máy cả.


Tiêu Dĩnh gọi lại hai, ba lần nữa, kết quả lần nào cũng thế. Cuối cùng cô đành từ bỏ ý định, ủ rũ, não nề quay về phòng làm việc, ngồi ngây người ra.


Trước nay cô không rõ việc làm ăn của anh, lại chẳng quan tâm lắm, ngay cả dự án triển khai khu resort với công ty cô cũng là sau khi hai bên ký kết hợp đồng cô mới biết. Thế nhưng lúc nãy, nghe đồng nghiệp nói về vấn đề thuế má, có lẽ đó không phải là chuyện đùa, thậm chí đến cả sếp của cô cũng xem trọng thì cô thật sự muốn biết Diệp Hạo Ninh sẽ xử trí ra sao.


Hơn sáu giờ tối, Tiêu Dĩnh có điện thoại.


Lúc đó, Tiêu Dĩnh đang chen lấn trên xe bus công cộng. Hôm nay tan ca trễ, lại đúng giờ taxi chuyển ca, tâm trạng cô lại khác thường, vừa đợi vài phút trên vỉa hè đã mất hết kiên nhẫn, thế là cô tức giận leo lên xe bus. Sau đó thì mọi việc trở nên thế này đây, không khác gì cá đóng hộp, bị chen lấn đến mức ngay cả điện thoại cũng không cầm được.


Thấy tên người gọi, cô vội vàng ấn nút nhận, rồi nghe thấy Diệp Hạo Ninh hỏi: "Em tìm anh à?".


Vẫn giọng điệu bình thản quen thuộc, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lập tức chau mày, tức giận nói: "Sao em gọi cả buổi chiều mà không nghe vậy?".


Dường như Tiêu Dĩnh nói quá hăng nên những người xung quanh đều quay đầu nhìn. Cô vất vả quay người lại để tránh ánh mắt của bọn họ, nhưng chẳng rõ vì trong xe quá ồn hay là giọng của Diệp Hạo Ninh quá thấp nên cô chẳng nghe rõ anh nói gì.


"Cái gì?". Cô chuyển điện thoại sang tai bên kia rồi hỏi.


"Tìm anh có việc gì?".


Nhớ đến mối quan hệ bị đóng băng lúc trước, cô bất giác có chút do dự, đã đến nước này rồi, có cần quan tâm nữa không?


Trong khi cô đang đắn đo, cân nhắc, Diệp Hạo Ninh đã lạnh lùng nói: "Nếu như em gọi điện thoại để nhắc anh đến lấy quần áo thì thôi đi, bây giờ anh không có thời gian rỗi để đôi co với em chuyện này. Muốn xử lý thế nào, em cứ tự định đoạt!". Nói xong, anh ngắt luôn điện thoại.


Chưa kịp nói nửa câu thì cô đã bị chặn họng, lên không được, xuống cũng không xong, lại bị kẹp chặt đến mức vừa ấm ức vừa khó chịu.


Tối đó, cô kể đoạn đối thoại ấy cho Hứa Nhất Tâm nghe, Hứa Nhất Tâm suy nghĩ một hồi mới nói: "Xem ra vì thường ngày cậu hay nổi giận vô cớ nên anh ấy mới có tư duy theo quán tính như thế".


Tiêu Dĩnh hậm hực: "Mình đúng là ăn no chẳng biết làm gì nên mới nghĩ đến việc gọi điện thoại hỏi thăm tình hình công ty của anh ấy. Liên quan gì đến mình chứ? Đúng là tự mua việc vào thân mà!".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Người thứ ba

Người thứ ba

Sai lầm lớn nhất cuộc đời anh đó chính là đã đem lòng yêu hai người phụ nữ, anh

26-06-2016
Không thể rời xa

Không thể rời xa

(khotruyenhay.gq) Phong không nói không rằng, một mạch lao ra khỏi cửa và nhảy phốc xuống

29-06-2016
Miền cỏ lạ

Miền cỏ lạ

"Nếu khoảng cách giữa chúng ta lớn như đại dương đến ngọn núi cao xa kia, thì đừng

23-06-2016
Giàu - nghèo

Giàu - nghèo

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Phiên chợ xưa

Phiên chợ xưa

Bây giờ chợ khác xưa lắm rồi. Những quán lá được xây dựng khang trang. Mặt bằng

23-06-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Love bus

Love bus

Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh. *** 1. Hạnh

26-06-2016
Sự trung thực

Sự trung thực

- Không, vấn đề là ở đấy - người đàn ông kia lập tức quát lên - Vợ tôi đang ở

01-07-2016

XtGem Forum catalog