Sắc mặt tiểu hài tử nào đó lập tức trở nên cứng lại, hàm răng va vào nhau lập cập. Cho dù nàng không lên tiếng, tất cả mọi người đều biết nàng đang thầm mắng người.
bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thực ra, mọi người thật không đoán sai. Tịch Tích Chi gào thét từng đợt trong lòng, toàn là mắng An Hoằng Hàn vô sỉ phúc hắc quá âm hiểm!
Cuối cùng vẫn là nàng thua nửa phần khí thế, từ từ kề sát vào hắn, còn chưa trả bằng hành động thực tế thì mặt nàng đã đỏ bừng.
Thấy nàng chậm chạp không động, An Hoằng Hàn cố tình nói: "Thời gian không đợi người, biết đâu một khắc sau trẫm đổi ý, không muốn thả người."
Hứ! Uy hiếp trắng trợn!
Tịch Tích Chi không đếm xỉa gì, lấy tốc độ cực nhanh, đôi môi hôn lên má An Hoằng Hàn.
Cảm giác mềm mềm ươn ướt đánh úp về phía hắn ngay lập tức, khiến hắn sa vào đó. Cảm giác lần này càng mãnh liệt hơn trước. Cảm giác này khiến đại não hắn lâm vào trạng thái trống rỗng.
Thời gian phảng phất như dừng lại, động tác giữa hai người dường như trở thành hình ảnh dừng lại mãi mãi.
Bức họa này bày ra trước mặt mọi người, tràn đầy ấm áp và vui sướng.
Mấy giây sau, Tịch Tích Chi mới từ từ đứng thẳng, đồng tử màu lam ngập nước như tỏa sáng long lanh khiến người nhìn vào mà tâm thần nhộn nhạo.
"Hôn...Hôn." Tịch Tích Chi xấu hổ mà kéo vạt áo An Hoằng Hàn.
Câu nói này mang theo chút làm nũng khiến hắn không nhịn được mà nở nụ cười, "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Tịch Tích Chi thầm nói, rốt cuộc là nàng vì ai hả? Là vì mình mềm lòng, không nhịn được mà cầu xin cho Triệu Thái phó? Hay là vì muốn tay An Hoằng Hàn dính ít máu tanh chút? Dường như cũng có, lại dường như nghiêng về vế sau hơn một chút.
Nghĩ một lát, không nghĩ ra, nàng hoàn toàn vứt bỏ vấn đề này.
"Cũng không phải trước kia chưa từng hôn trẫm? Đứng đó làm gì? Còn không nhanh ngồi xuống." Vô cùng thích hành động tiểu hài tử không biết làm gì này, lông mày An Hoằng Hàn cũng mang theo ý cười.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung ở câu nói phía trước. Trước kia từng hôn! Rốt cuộc vị tiểu chủ nhân này là ai?
Tịch Tích Chi ngậm miệng không nói lời nào, giữ vững im lặng mà nhìn hắn.
Hắn vươn tay vỗ vỗ lên vai nàng để nàng thả lỏng.
"Triệu Thái phó." Hắn chuyển mắt, nhìn Triệu Phi Dịch bằng ánh mắt lạnh như băng, "Xem phân thượng người cầu xin tha thứ thay ngươi, trẫm tha cho ngươi một mạng. Nhưng...Nỗi đau da thịt, nhất định trẫm phải để ngươi cũng nếm thử một chút. Người đâu, kéo xuống thưởng năm mươi đại bản."
Ngươi đã dám đánh Tịch Tích Chi hai mươi roi mây vậy thì trẫm thưởng cho ngươi một trận hèo, xem như là đòi lại. Xem xem sau này còn ai dám động thổ trên đầu thái tuế...
Miễn là không tổn hại tới tính mạng Triệu Phi Dịch thì nàng cũng không xin tha nữa.
Mắt thấy Triệu Phi Dịch sắp bị kéo ra ngoài, An Hoằng Hàn thêm một câu: "Triệu Phi Dịch đạo đức thầy lqđ giáo không tốt, hành vi không kiểm điểm, tùy ý đánh đệ tử, trong mắt không coi ai ra gì, khó có thể đảm nhiệm chức Thái phó. Ngay trong ngày hôm nay thu lại mũ Thái phó, cách chức làm bình dân, cả đời không được bước vào Hoàng Đô một bước, nếu không thì chém không cần hỏi."
Giọng nói này có chứa từ tính đặc biệt, phối với khuôn mặt vô tình lãnh khốc của An Hoằng Hàn, càng thêm khiến người ta khiếp đảm.
Giờ khắc này, tất cả những thứ Triệu Phi Dịch có trước đó bị hủy hết trong chốc lát.
Nửa đời sau của ông, cũng cứ như vậy mà bị phá hủy.
"Bệ hạ..." Tiếng Triệu Phi Dịch lưu luyến không rời cầu xin tha thứ, kích thích màng nhĩ của mọi người.
Mãi cho tới khi ông bị thị vệ lôi ra cách điện Bàn Long rất xa, dường như mọi người vẫn còn có thể nghe thấy giọng ông,
Tịch Tích Chi thở dài một hơi, hơi không rõ ràng mạch lạc, thong thả mà nói: "Có phải ta là yêu tinh phiền phức không? Vì sao người khác gặp ta lần đầu tiên đều không có chuyện tốt gì?"
"Dù nàng là yêu tình phiền phức, cũng là yêu tinh phiền phức đáng yêu." An Hoằng Hàn vươn tay nhéo khuôn d'đ'l'q'đ mặt phúng phính của tiểu hài tử. Yêu tinh phiền phức đáng yêu, hắn phải đi đâu mà tìm? Thiên hạ này chỉ có một người thôi.
Tịch Tích Chi đỏ mặt lần nữa, xoay người qua không nhìn hắn, đỡ phải để hắn nhìn thấy mặt như cơm nhão của mình.
Nhìn đồ ăn đầy bàn, lúc này nàng mới nhớ tới, vừa rồi hắn vẫn đút cho mình ăn nhưng hắn lại không động một miếng nào.
"An Hoằng Hàn...Huynh ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Nàng chỉ vào đồ ăn, chớp chớp mắt nhìn hắn nói.
Một tiếng 'An Hoằng Hàn' này khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía, trợn to mắt.
Cung nữ thái giám cả phòng không thể tin được, không thể tin được là mình nghe thấy câu kia.
Tục danh của bệ hạ là có thể tùy ý gọi à?! Lâm Ân thầm than thở. Sáng sớm mới cảnh cáo vị tiểu tổ tông này, nàng hay rồi, tất cả đều như gió thoảng bên tai.
"Bệ hạ, nàng...Nàng nhất thời nhanh miệng, kính xin bệ hạ thứ tội." Lâm Ân chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng nhưng mỗi khi nhìn thấy đôi đồng tử kia của Tịch Tích Chi thì cảm thấy như đã từng quen biết, sau đó không kìm lòng nổi mà đưa tay ra xin tha giúp đối phương.
Lúc này nàng mới phát hiện lại thuận miệng mà gọi cái tên này...
"Lần sau ta sẽ sửa..." Bởi vì rất chột dạ, giọng nàng nhỏ đi vài phần, né người ra xa, sợ hắn tức giận mà một chưởng đập chết nàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng khắc, An Hoằng Hàn chậm chạp không có động tĩnh. Nhưng tân cam tỳ phổi mọi người như bị treo lên, chỉ sợ bệ hạ càng giận thì tai họa ngập đầu.
"Trẫm từng nói để nàng sửa à?" Lần đầu tiên nghe thấy hài tử này kêu tên hắn, bởi vì quá mức kinh ngạc cho nên mới quên làm ra phản ứng.
Trước khi chưa lên ngôi, cái tên này cũng từng được người khác gọi. Nhưng không biết tại sao khi Tịch Tích Chi lqđ gọi ba chữ này, An Hoằng Hàn lại cảm thấy máu toàn thân sôi trào, tựa như có thứ gì đó khuấy động tâm trạng hắn, khiến hắn kích động.
Trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, ngũ quan như điêu khắc không có vẻ mặt gì nhưng không ai biết trong lòng hắn đã sớm nóng lên.
"Trẫm không nói sửa, sau này cứ gọi như vậy." Một câu này của An Hoằng Hàn hoàn toàn khiến mọi người ngổn ngang trong gió.
Tịch Tích Chi cũng nghi ngờ mà chớp chớp mắt, không phải đều nói không được gọi thẳng tục danh của đế vương à?
"Có thể không hợp lý không?" Hình như hoàng cung vô cùng coi trọng lễ tiết, Tịch Tích Chi chỉ sợ nàng gọi vậy thì người khác sẽ nói nàng dĩ hạ phạm thượng, được sủng mà kiêu.
Đồng tử lạnh lùng của An Hoằng Hàn tụ lại, "Trẫm bảo có thể, ai dám nói một chữ 'không' thì trẫm chém rơi đầu hắn ngay."
An Hoằng Hàn chưa bao giờ nói đùa. Những lời này của hắn hoàn toàn chặn miệng mọi người.
Đồng thời cũng loại bỏ một lời đồn ở đây...Đó chính là hài tử này không phải con riêng của bệ hạ! Nào có nữ nhi nào dám gọi thẳng tên phụ thân.
Nhưng...Không phải nữ nhi, vậy hài tử này rốt cuộc đến từ đâu!
"Gọi lần nữa." An Hoằng Hàn vuốt ve khuôn mặt tiểu hài tử, hận không thể nhéo mãi không buông.
Lúc hắn bóp rất chú ý sức lực mình dùng, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tiểu hài tử ửng đỏ thì lập tức buông ra. Bởi vì da tiểu hài tử rất mềm, không chịu được bóp.
Nhưng An Hoằng Hàn lại vô cùng thích xúc cảm này, tựa như xoa bóp mặt nàng, giữa hai người có thể càng thêm thân thiết.
Bất kể làm chuyện gì, làm nhiều hơn cũng thành thói quen! Cứ cách một lúc Tịch Tích Chi lại bị hắn bóp mặt, bóp tới mức nàng bình tĩnh! Mỗi khi hắn vươn tay qua thì mắt nàng cũng không chớp.
"An Hoằng Hàn!" Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, dùng nghĩ khí oán trách hành động vô sỉ của hắn. Mặt nàng không phải bột mì, không phải dùng để nắn.
Như không nghe thấy bất mãn trong lời nói, hắn nói tiếp: "Gọi lại."
"An — Hoằng — Hàn." Tịch Tích Chi nhấn từng chữ.
Ép người quá gấp không phải là cách hay, cho nên hắn nhéo thêm một lát rồi buông ra.
Mỗi lần nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở, nói ra ba chữ kia, tâm trạng hắn rất tốt, dường như không trải qua chuyện không vui về Triệu Thái phó trước đó.
Dùng bữa xong, hắn tiếp tục làm đế vương cần cù, mà tiểu hài tử nào đó đầu tiên là đi ngủ một giấc, sau đó lúc rảnh rỗi có thể tán gẫu thì chạy tới bãi cỏ xanh, dạy ba con bướm tu tập thuật pháp, làm vậy để sau này chúng có thể có sức tự vệ.
Tuy bây giờ đạo hạnh của Tịch Tích Chi không cao, nhưng mang theo kinh nghiệm kiếp trước, tu luyện rất thuận buồm xuôi gió.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, không ngờ trên đường trở về nàng lại gặp phải một người.
Hình như là con hổ biết cười đã từng giúp nàng.
Chương trước | Chương sau