Duck hunt
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 199
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 76

↓↓
"Vậy à?" An Hoằng Hàn lạnh lùng hỏi lại một tiếng, ly trà trong tay lập tức vỡ vụn, tiếng rắc rắc tràn đầy đại điện, "Trẫm không phát hiện ra nàng có nhiều khuyết điểm như vậy. Triệu Thái phó vừa gặp nàng lần đầu đã có thể liệt kê ra hai mươi bảy điều."

Ai cũng có thể nghe ra hàn ý u ám trong lời bệ hạ.

Triệu Thái phó này đơn giản là chán sống muốn tìm chết. Rõ ràng vị tiểu tổ tông này là người bệ hạ thích. Ngươi khen nàng thì không sao, vậy nhất định bệ hạ sẽ vui vẻ. Nhưng Triệu Thái phó d.đ.l.q.đ lại đưa đầu vào lưỡi dao, không biết sống chết mà nói ra hai mươi bảy khuyết điểm của Tịch Tích Chi, vừa tổn hại nàng vừa đắc tội với bệ hạ.

Hơn nữa có rất nhiều khuyết điểm trong đó là không có thật.

bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thử hỏi có ai nghe thấy hài tử nhà mình bị mắng mà còn cao hứng được? Không mắng lại đã là chịu nói lý rồi đó.

"Lâm Ân, tuyên Triệu Phi Dịch tới điện Bàn Long." An Hoằng Hàn gọi cả họ lẫn tên.

Tịch Tích Chi nhìn vào lòng bàn tay mình, hơi lúng túng mà nói: "Huynh định báo thù cho ta à? Nhưng Triệu Thái phó dạy ta cũng là bình thường mà."

Ban đầu đúng là nàng quấy nhiễu lớp học, sau đó đúng là nói dối thật.

An Hoằng Hàn không cho là vậy, "Phàm là thứ của trẫm, ngoài trẫm ra những người khác không thể chạm vào chứ đừng nói là đánh."

Cầm bàn tay nhỏ bé non nớt của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cầm thuốc trị thương, bôi cho nàng. Nhìn từng đường roi in trong lòng bàn tay nàng, hắn càng thêm tức giận.

Tìm một cái khăn lụa băng bó đơn giản cho Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nhìn vết thương của nàng cực kỳ chăm chú.

Vết thương nhỏ này bình thường chỉ qua vài ngày là sẽ tự động biến mất.

Nhưng dù có là vết thương nhỏ đi chăng nữa, xuất hiện trên người Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn cũng khó mà đè nén lửa giận bùng cháy.

"Triệu Phi Dịch lại hạ tay độc ác như vậy, người của trẫm mà cũng dám động."

Mỗi lời mỗi câu của An Hoằng Hàn đều khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Đám cung nữ thái giám xung quanh đã sớm nghĩ đi đâu. Người của trẫm...Rốt cuộc là ai?

Tịch Tích Chi nắm lòng bàn tay không để An Hoằng Hàn nhìn vết thương. Bụng kêu òng ọc, nàng nâng tay còn lại lên cầm đũa. Vừa nhấc lên, vươn ra gắp thức ăn, hai chiếc đũa liền rơi ra khỏi lqđ bàn tay kẹp đũa. Người bình thường rất ít sử dụng tay trái, cho nên lúc gắp thức ăn, dù sao cũng khó khăn.

Nhìn ra tiểu hài tử này đói bụng, An Hoằng Hàn dùng khăn lau tay, sau đó cầm hai chiếc đũa lên, lọc hết xương cá ra, đưa thịt cá tới khóe môi Tịch Tích Chi, "Ăn."

Tuy An Hoằng Hàn đút thức ăn là xuất phát từ lòng tốt, nhưng gương mặt và khí thế oai nghiêm đáng sợ lại như thể đang ép nàng ăn thuốc độc vậy.

Tịch Tích Chi thật sự thèm ăn không chịu nổi, mở miệng ra, ngậm lấy miếng thịt cá, nhai hai ba cái, cảm thấy còn chưa đủ, "Muốn nữa."

Hưởng thụ sự chăm sóc của An Hoằng Hàn, một tiểu hài tử nào đó nheo mắt lại. Bộ dạng này vẫn giống như lúc nàng còn là con chồn nhỏ, rất giống. Thấy thế thì trong lòng An Hoằng Hàn run rẩy.

Mọi người thấy mặt 'hiền lành' như vậy của bệ hạ, hận không thể dụi dụi day day mắt, nhìn xem có phải mình xuất hiện ảo giác không.

Tịch Tích Chi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo ăn cá. Cá Phượng Kim Lân giòn tan ngon miệng đã sớm bắt lấy khẩu vị động vật nào đó làm tù binh.

"Bệ hạ, Triệu Thái phó đã tới." Lâm Ân cất bước đi tới, Triệu Thái phó già gần vào mộ theo phía sau.

Mặt Triệu Phi Dịch hoảng hốt, trên đường đi nghĩ rất nhiều đối sách đều là làm sao để thoát tội. Nhưng khi lqđ ông vừa bước vào điện Bàn Long đã nhìn thấy bệ hạ luôn làm mặt lạnh với mọi người lại cầm đũa cho hài tử kia ăn.

Nếu cảnh tượng này truyền ra, e rằng không mấy ai tin. Nhưng chuyện như vậy đã xảy ra xác xác thực thực.

Triệu Phi Dịch sửng sốt hồi lâu, mãi cho tới khi An Hoằng Hàn quát lớn một tiếng: "Thấy trẫm mà không hành lễ, chẳng lẽ Triệu Thái phó quên hết thi thư lễ nghĩa học được rồi à?"

Lời này của An Hoằng Hàn rõ ràng mang theo ý gây khó khăn. Đôi mắt với ánh mắt sắc bén như hùng ưng càng khiến người ta nhìn là sinh ra khiếp đảm.

Triệu Phi Dịch quỳ bộp xuống đất, nằm rạp ra. "Khấu kiến bệ hạ, mới vừa rồi là vi thần nhất thời phân thần, xin bệ hạ thứ lỗi."

Ông dạy học nhiều năm trong cung, đã chứng kiến bao nhiêu sóng to gió lớn. Lần đầy tiên thấy bệ hạ cưng chiều một hài tử như vậy, ngoài ngạc nhiên, còn lại là lo lắng sợ hãi.

Hôm nay lúc tiểu cô nương kia rời đi, ông đã biết mình chọc phải rắc rối rồi!

Nhìn cảnh tượng vừa rồi, bệ hạ 'nhu tình như nước' biết bao! Có thể để một vị đường đường là đế vương tự tay đút, sao thân phận có thể thấp được? Trong lòng càng tin rằng nhất định hài tử này là con riêng của bệ hạ hơn.

An Hoằng Hàn như không nhìn thấy sự hốt hoảng của ông, hỏi: "Triệu Thái phó có biết trẫm tìm ngươi vì chuyện gì không?"

Tịch Tích Chi ăn hết con cá Phượng Kim Lân, tay trái cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, coi như tráng miệng sau khi ăn.

Lòng bàn tay đau nhưng nàng cũng không giận thật. Bởi vì trước kia sư phụ thường nói nghiêm sư xuất cao đồ, hoàng kinh côn hạ xuất hảo nhân (thầy nghiêm dạy ra trò giỏi, gậy gai vàng dạy ra người tốt). Năm đó lúc tu tiên, khi nàng lười biếng, sư phụ còn ác hơn lão đầu này nhiều.

"Vi thần sợ hãi, không biết bệ hạ chỉ chuyện gì?" Triệu Phi Dịch giả vờ ngu ngơ.

Tịch Tích Chi lén kéo quần áo An Hoằng Hàn, "Chuyện không nghiêm trọng vậy đâu. Vết thương này dưỡng hai ngày là khỏi thôi."

Hơn nữa nhìn Triệu Thái phó đã lớn tuổi, dù An Hoằng Hàn không giết ông thì ông cũng không sống được mấy năm nữa, không bằng để đối phương sống yên ổn qua ngày.

Nhưng An Hoằng Hàn không nghĩ vậy. Hắn không quan tâm tới lời khuyên của nàng, nheo mắt lại đầy tà mị lqđ lạnh lùng, trong lời nói thờ ơ mang theo chút lạnh bạc, "Triệu Thái phó, nghe nói hôm nay ngươi dạy dỗ hài tử này?"

Nghe nói ở đâu! Chỉ là nghe nói mà An Hoằng Hàn đã gọi người tới.

Triệu Phi Dịch thầm than lớn một tiếng trong lòng, đã sớm biết giấy không gói được lửa, nhắm mắt mà nói: "Vi thần chỉ làm theo bổn phận của mình, dạy đệ tử không nghe lời."

Lời này nói ra cũng có vài phần khí phách.

Nhưng không ai đứng bên ông ta thật. Nhìn vết thương trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi xem! Nếu dạy bảo nhẹ nhàng thì cũng thôi đi, nhưng lòng bàn tay kia đỏ như bị lửa thiêu. Ai mà lại đối nhân xử thế như Thái phó này chứ? Đánh người mà không nương tay chút nào.

Lâm Ân nhìn thấy cũng đau lòng, thầm mắng to Triệu Dịch Phi mặt người dạ thú.

An Hoằng Hàn cầm khăn lụa lên, lau vụn bánh ngọt trên khóe môi Tịch Tích Chi, cũng không thèm nhìn Triệu Phi Dịch, "Triệu Thái phó biết trẫm kỵ cái gì nhất không?"

Hắn một mực quanh co, để Triệu Phi Dịch hơi hiểu không rõ.

Ngay cả Tịch Tích Chi cũng hơi mơ hồ mà nhìn hắn, "Huynh kỵ cái gì?"

Sao nàng lại hỏi vậy? Còn không phải là sợ ngộ nhỡ không cẩn thận mà chọc tới hắn, cái mạng nhỏ của mình sẽ bị đùa chết à? Để hắn nói ra, trong lòng mình cũng có thể có một cơ sở.

Triệu Thái phó bị dọa sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn như mưa, "Vi thần...không biết."

An Hoằng Hàn cười lạnh, rõ ràng là phát ra tiếng cười nhưng lại mang theo cái lạnh thấu xương.

"Trẫm kỵ nhất là có người dám động vào đồ của trẫm!" Giọng hắn càng lạnh hơn, lạnh khiến lòng người run rẩy.

Tịch Tích Chi và Triệu Phi Dịch cùng kinh ngạc, duy trì im lặng.

Đương nhiên Tịch Tích Chi biết tính tình An Hoằng Hàn. Lúc người này ra tay tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Mà ý thức địa bàn của người ngồi trên cao cũng cực kỳ mạnh mẽ. Điều này vô d.đ.l.q.đ cùng giống vua sói trong bầy sói. Chúng trời sinh có sự kiêu ngạo của mình, không cho phép những sinh vật khác dám giương oai ở địa bàn của mình.

Dù Triệu Thái phó bình tĩnh tự nhiên cỡ nào thì khi An Hoằng Hàn nói ra những lời này, tất cả ngụy trang đều tan vỡ.

"Bệ...Bệ hạ, vi thần không có ý đó." Triệu Phi Dịch tâm hoảng ý loạn muốn giải thích.

An Hoằng Hàn vỗ bàn đầy tức giận, "Vậy ngươi có ý gì? Người của trẫm dễ bắt nạt vậy à? Để mặc cho một Thái phó như ngươi nói đánh là đánh?"

Lời bảo vệ được An Hoằng Hàn nói ra không chút kiêng dè.

Lời này cũng là nói cho mọi người, địa vị Tịch Tích Chi trong lòng An Hoằng Hàn, rốt cuộc cao bao nhiêu.

"Vi thần là vô ý, xin bệ hạ thứ tội ạ." Triệu Thái phó hô lên như bị điên.

Tịch Tích Chi cảm thấy giọng nói này hơi chói tai, đặc biệt là tuổi Triệu Thái phó đã lớn, khàn giọng hô to, cảm thấy có ảo giác tê tâm liệt phế, chỉ sợ một hơi thở không ra được, bỗng chết thẳng cẳng.

Nàng lẳng lặng nhìn, đồng tử nhìn hai người An Hoằng Hàn và Triệu Phi Dịch, quanh quẩn qua lại.

"Thứ tội? Nếu trẫm bỏ qua cho ngươi thì lấy cái gì dập tắt lửa giận của trẫm?" An Hoằng Hàn nhếch mày đầy lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện đóng băng tứ chi người ta, khiến người ta lạnh như băng, "Kéo xuống chém. Ngày mai dán hoàng bảng, chiêu thu (tuyển) Thái phó tiến cung lần nữa."

Câu nói sau cùng bay nhẹ nhàng vào tai mọi người, Triệu Thái phó càng bị dọa tới mức trợn mắt há hốc miệng.

Lúc ông tới đây từng nghĩ, cho dù An Hoằng Hàn gây khó khăn ông tới đâu đi nữa cũng sẽ không tổn thương tới tính mạng. Bởi vì ông dạy nhiều năm như vậy, biết không ít quan to đại thần, rất nhiều thần lqđ tử thấy ông đều phải gọi một tiếng 'Thái phó'. Tuy ông không cúc cung tận tụy vì Phong Trạch quốc như những đại thần kia, nhưng dù sao cũng vì Phong Trạch quốc mà đào tạo không ít nhân tài.

"Bệ hạ...Bệ hạ người không thể đối xử với vi thần như vậy. Vi thần chỉ phạm một sai lầm nhỏ mà thôi."

Nghe Triệu Phi Dịch cầu xin tha thứ luôn miệng, An Hoằng Hàn hơi có vài phần phiền chán.

Hai thị vệ tiến lên đè Triệu Phi Dịch, định kéo người xuống. Ông ta không phục mà nhao nhao ồn ào, xem ra miệng chưa từng ngừng.

Lúc này, bỗng Tịch Tích Chi đứng lên, "Ban cho cái chết có phải quá nghiêm trọng không? Ông ta chỉ đánh ta có hai mươi bảy roi thôi."

Huống hồ dù tính tình Triệu Phi Dịch hơi tệ, động một chút là trừng phạt người, nhưng người này đã đóng góp biết bao nhiêu cho Phong Trạch quốc. Nếu cứ vì một chuyện nhỏ mà giết ông như vậy, e rằng khó làm yên lòng dân.

Tịch Tích Chi không muốn An Hoằng Hàn vì nàng mà phạm sai lầm lớn như vậy.

Hắn làm mặt lạnh nhìn về phía nàng. Vì sao hài tử này lại vì chuyện của người khác mà tranh cãi với hắn?

"Tha ông ta? Tại sao? Nếu ông ta đã động vào thứ của trẫm, há có thể không trả giá thật lớn?"

"Nhưng cái giá này quá nghiêm trọng." Tịch Tich Chi cũng không nhường bước.

Cung nữ thái giám xung quanh yên lặng không dám phát ra một chút tiếng động. Mà trong lòng bọn họ đều không hẹn mà cùng thầm nghĩ hài tử này quá không muốn sống nữa rồi, ngay cả lời d;đ;l;q;đ của bệ hạ mà cũng dám phản bác. Bệ hạ nói muốn giết ai, sao bọn họ có thể có quyền can thiệp?

Tịch Tích Chi là người tu tiên, rất quan tâm tới chuyện nhân quả báo ứng. Đặc biệt là trên người An Hoằng Hàn dính quá nhiều huyết khí sát khí. Nếu còn giết chóc như vậy nữa, trước sau gì cũng có một ngày hại người hại mình.

"Có nghiêm trọng không là do trẫm định đoạt." An Hoằng Hàn không nhượng bộ, bá đạo và cường thế mà nói ra những lời này.

Tịch Tích Chi cắn răng, ăn nói rõ ràng: "Sao lại dựa vào huynh định? Ta mới là người bị hại, đương nhiên là ta quyết định."

Nàng tức đỏ mặt.

Vẻ mặt hắn cũng không tốt hơn là bao.

Lần đầu tiên hài tử này dám gào với hắn...Lại còn là vì một người không liên quan gì.

"Bằng vào những lời này của nàng, trẫm càng muốn giết ông ta hơn." An Hoằng Hàn sợ không dám thừa nhận rằng đây là ghen tỵ trần trụi.

Hắn ghét thấy nàng bảo vệ ai đó ngoài hắn ra...

Trái tim Tịch Tích Chi bị dọa sợ tới mức đập thình thịch, méo miệng, tựa như quả bóng cao su bị xì hơi, "Ngoài giết người, mặc huynh xử trí. Được không?"

Nàng bắt đầu nói điều kiện. Tuy trong tay nàng không có bất kỳ lợi thế nào nhưng lại vô cùng tin chắc rằng nhất định hắn sẽ đồng ý.

Tịch Tích Chi nghĩ, tuy Triệu Thái phó này không có thực quyền trong triều đình, nhưng ông ta đào tạo ra rất nhiều đệ tử. Nếu vì việc nhỏ như vậy mà giết ông ta, sợ rằng tới lúc đó sẽ có một đám thần tử tới cầu xin tha thứ.

An Hoằng Hàn không sợ khó ổn định lòng dân gì, chỉ là một Thái phó nhỏ nhoi, chưa khiến chỗ ngồi của mình lung lay được.

Đôi mắt ngập nước của Tịch Tích Chi chuyển động, dùng cách cũ trước đây, ôm tay An Hoằng Hàn bắt đầu cọ xát. Nếu không phải vạt áo chặn đuôi lại nàng nhất định sẽ dùng nó lắc cùng.

Bộ dạng Tịch Tích Chi vốn đáng yêu, bây giờ lại bày ra dáng vẻ làm nũng này khiến mọi người thấy thế mà trái tim đập thình thịch, suýt chút nữa không gánh được sức nặng.

Nhưng An Hoằng Hàn vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu hài tử, chạm vào lqđ làn da vô cùng mịn màng, một cảm giác thoải mái chảy vào trong lòng, trong phút chốc liền dập tắt lửa giận ngay lập tức.

"Nếu nàng hôn trẫm thì trẫm sẽ cân nhắc giữ tính mạng ông ta." Nhìn vào đôi môi đỏ thắm của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn bỗng nhớ tới khi còn là con chồn nhỏ nàng đã từng hôn hắn một lần. Không biết sau khi biến thành hình người, hai cảm giác này có gì khác nhau không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

23-06-2016
Về nhà

Về nhà

Trong khi đợi bạn tôi ở sân bay, tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc đáng quí nhất

01-07-2016
Mùa World Cup

Mùa World Cup

Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội

25-06-2016
Bong bóng tình yêu

Bong bóng tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: ''Chuyện đời sinh viên.'') Trong đời

24-06-2016
Không chỉ là kỉ niệm

Không chỉ là kỉ niệm

Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra

25-06-2016