The Soda Pop
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 57
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Chương 25

↓↓
Bên trong xe cáp rất rộng mà chỉ có hai người, còn có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa bốn phía. Không lên tiếng nói chuyện, không khí có chút lúng túng. Hạ Thiên chợt mở miệng nói: “Đây là đường cáp treo lớn.”

“Cái gì?” Tần Vũ Tinh nói tiếp: “Cái gì đường cáp treo lớn?”

Hạ Thiên khẽ cong môi, trả lời: “Em đi chơi mà không nghiên cứu chút sao? Đoán chừng nếu theo đoàn hướng dẫn du lịch, bị kéo lên đường cáp treo nhỏ thì chưa đụng được tuyết đã phải trở về nhà rồi.”

Tần Vũ Tinh chu môi: “Tôi không phải đến đây để du lịch.”

bạn đang xem “Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“À, chuyện của bệnh viện còn chưa giải quyết được sao?” Hạ Thiên quan tâm hỏi.

“Không biết. Dù sao đã xảy ra mạng người, ký giả lại thích phóng to sự việc, ngắt đầu bỏ đuôi nội dung báo cáo, lừa gạt dân mạng, đoán chừng tạm thời chưa kết thúc.”

“Thật ra nếu như nhất định phải lên bàn mổ, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải tranh chấp với bệnh nhân. Chỉ là quả thật số em tới sớm quá.” Hạ Thiên thản nhiên nói.

"Hết cách thôi. Hiện tại, chủ nhiệm dẫn dắt tôi gọi cha tôi là thầy, cho nên nếu có cuộc giải phẫu quan trọng nào cũng muốn thôi đi quan sát học hỏi. Không phải ai cũng có cơ hội quan sát giải phẫu đâu. Ngay cả đứng chuyền dụng cụ giải phẫu cũng được coi là tham gia giải phẫu đó. Có bác sĩ ngoại khoa bốn mươi, năm mươi tuổi mà vẫn chỉ cắt ruột thừa thôi.”

“Cho nên người ta không liên quan đến mất mạng người.”

. . . . . . Tần Vũ Tinh mím môi, không nói một lời.

"Cha mẹ em có nhiều quan hệ bên trong, cho nên rất nhiều người xem em như đứa trẻ tự mình dạy dỗ. Nói như thế thì em phải cảm thấy mình thật ưu việt rồi, vì sao lại còn muốn tự tròng cổ vào cái cây Từ Trường Sinh này?” Hạ Thiên duỗi chân ra, hai tay nhét vào túi áo, ánh mắt sắng quắc nhìn cô chằm chằm.

“Tại sao lúc nào nói chuyện với anh, anh cũng nhắc tới Từ Trường Sinh vậy?” Tần Vũ Tinh oán giận.

“Bởi vì chuyện này mà chúng ta cãi lộn với nhau hoài.” Hạ Thiên nhìn giống như tùy ý, nói.

“Cãi lộn?” Tần Vũ Tinh há miệng, hừ một tiếng rồi nói: “Hạ Thiên, anh đừng đùa với tôi nữa! Xem như tôi cầu xin anh, Bạch Nhược Đồng và Từ Trường Sinh quá đáng cũng không phải là lỗi của tôi.”

Hạ Thiên (*Chỗ này tác giả để là Từ Trường Sinh, mình sửa lại là Hạ Thiên nhé.) cụp mắt xuống, miễn cưỡng nói: “Em thật sự muốn làm hòa với Từ Trường Sinh à?”

Tần Vũ Tinh trở nên trầm lặng, nói: “Tôi cũng không biết. lêȡƱɣð©ɳ Tuy rằng tôi đã chia tay với anh ấy, nhưng có lúc nghĩ lại, so với giải hòa, chia tay xong còn có nhiều chuyện phải đối đầu hơn, thật muốn bỏ cuộc cho rồi.”

“Em thật không có khí phách chút nào.” Hạ Thiên lạnh lùng nói.

Tần Vũ Tinh phùng má, nói: “Tôi thật nhát gan mà. Nhưng trên đời này đàn ông lầm đường lạc lối nhiều như vậy, có bao nhiêu phụ nữ lựa chọn ly hôn hả? Anh đúng là chỉ biết nói chuyện, không chịu suy nghĩ!”

“Ha ha, rõ ràng là em nhát gan, không dám đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, lúc nào cũng thỏa hiệp.” Giọng nói Hạ Thiên lạnh lùng: “Nhưng mà em có bao giờ nghĩ tới, em thật sự không thích Từ Trường Sinh, đến khi em gặp đúng đối tượng, em sẽ lạc lối không?”

“Không thể nào!” Tần Vũ Tinh kiên định nói: “Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra.”

Hai người im lặng một hồi, không ai nói chuyện với ai.

Thật lâu sau, Hạ Thiên nói: “Hiện giờ chúng ta là cái gì đây?”

“Cái gì là cái gì? Tôi sẽ không vì anh là đẹp trai mà chủ động dụ dỗ anh, là anh theo đuổi tôi.” Tần Vũ Tinh liếc anh một cái, giải thích.

“Ừ, nhưng mà tôi không hề trói chân em.” Ánh mắt Hạ Thiên trầm lắng: “Ít ra em không chán ghét tôi, có đúng không?”

Tần Vũ Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bọn họ đã cách mặt đất rất xa, bởi vì trên cao có gió, xe cáp khẽ lung lay. Cô cẩn thận suy nghĩ tình cảnh hiện giờ một chút, không muốn trở mặt với Hạ Thiên, nói: “Vậy thì thế nào? Không ghét anh thì sao? Cũng không có nghĩa là thích anh.”

“Tần Vũ Tinh!” Hạ Thiên cao giọng, mắt anh lạnh lùng nhìn cô, nói: “Có ai đã nói cho em biết em thật trẻ con không?!”

Trong lòng Tần Vũ Tinh có chút khó chịu: “Có.”

“Ai?” Hạ Thiên nhíu mày.

“Mẹ tôi. Mẹ tôi nói chuyện tôi chia tay với Từ Trường Sinh chính là trẻ con.”

… Hạ Thiên bị cô chận họng, móc điếu thuốc từ trong túi áo ra, châm lửa. Tần Vũ Tinh phát hoảng, gạt điếu thuốc trong tay của anh rớt xuống đất, nói: “Không được hút thuốc! Không gian bịt kín, ngộ nhỡ nhóm lửa lên thì sao, không được hút.”

Hạ Thiên nhìn gương mặt tức giận hò hét của cô, cục nghẹn trong ngực tan đi rất nhiều, nói: “Đối với Từ Trường Sinh thì em khúm núm sợ hãi, không dám nói gì, ngược lại đối với tôi thì la hét ngang ngược.”

Tần Vũ Tinh sửng sờ, cô cũng không biết vì sao. Tóm lại, nói chuyện với Hạ Thiên một hồi sẽ cảm thấy quen thuộc, trao đổi tự nhiên. Mặc dù vừa rồi cãi nhau, nhưng thật ra lại giống lớn tiếng tán dóc hơn, thật ồn ào thoải mái.

Cô liếc trộm nhìn Hạ Thiên một cái, cũng là đàn ông, so với Từ Trường Sinh, Hạ Thiên khôi ngô tuấn tú, xa lạ, thế mà tại sao cô lại cảm thấy anh thật quen thuộc?

“Muốn nhìn thì nhìn thẳng đây nè, em còn muốn nhìn đi đâu nữa?” Hạ Thiên tức giận nói. Anh vốn tưởng rằng Tần Vũ Tinh tới Lệ Giang rồi, thế nào cũng quyết định buông tay Từ Trường Sinh. Không nghĩ tới tự nhiên cô nhóc này lại tới đây để giải buồn, đợi những chất chứa trong lòng tiêu tan hết rồi lại trở về, tiếp tục cuộc sống an ổn của cô.

Anh nói xong thì cởi áo lông ra, bên trong lộ ra áo len thường màu xám tro, quần tây vừa vặn màu kem, ôm cặp chân dài chuẩn mực.

“Anh cởi áo làm gì?” Không hiểu sao mặt Tần Vũ Tinh nóng lên, lúng túng hỏi.

“Không phải em muốn nhìn à?” Hạ Thiên nhìn chằm chằm gò má của cô.

… Tần Vũ Tinh im lặng, rồi nói: “Mặc áo vào, sắp tới rồi. Không không nhìn thấy mình đã đến khu vực có tuyết à? Lên tới độ cao này, anh cãi lộn với tôi chỉ là tiêu hao sức lực mà thôi.”

Hạ Thiên không nghĩ cô đem đề tài này ra để nói, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Rốt cuộc em có biết tôi với em tranh luận với nhau cái gì hay không? Em còn chưa nói rõ trọng điểm nữa kìa.” Anh phát hiện, Tần Vũ Tinh là đầu sỏ giỏi nhất về chuyện lừa mình dối người, có mấy lời có lẽ phải nên nói thẳng ra.

“Sắp tới rồi, anh mặc quần áo lại mau.”

Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, thúc giục: “Còn có khăn quàng cổ và nón nữa. Lỡ bị chụp thì khó mà giải thích đấy!”

“Không sao cả!” Hạ Thiên giống như giận dỗi, trả lời cô.

“Không sao? Anh vốn không làm gì sai trái, đừng phá hủy hình tượng tốt của mình.”

Hạ Thiên nhíu mày, nói: “Em chỉ là lo lắng cho mình thôi!”

Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nói: “Phải rồi, tôi không muốn lên ti vi, không muốn làm người ta chú ý! Hiện giờ đã đủ phiền rồi, anh đừng khiến người nhà tôi gọi điện thoại cho tôi nữa.”

“Mấy hôm nay có người quấy rầy em sao?” Cuối cùng Hạ Thiên cũng nghe lời cô, nhìn thấy sắp tới đỉnh cao, bắt đầu mặc lại quần áo, quấn lại khăn quàng cổ.

“Có mà. Mẹ tôi quả thật theo dõi không ngừng. Còn có thím Hai, thím Ba, anh họ, chị họ đều cố ý đến an ủi tôi. Tóm lại phiền lắm rồi… Dường như Từ Trường Sinh đã chuẩn bị khắp nơi. Tóm lại bọn họ đều xem tôi như con nít.”

Hạ Thiên mím môi, thờ ơ trả lời: “À.”

Xe cáp treo đến trạm, Hạ Thiên dẫn đầu nhảy xuống, xoay người lại đưa tay ra. Tần Vũ Tinh do dự một chút rồi nắm lấy tay anh, nhảy xuống xe. Vốn là cô muốn rút tay về, nhưng lại cảm giác Hạ Thiên nắm rất chặt, cô không thể nào rút ra được.

Tần Vũ Tinh nhíu mày, muốn nói chuyện rõ ràng với anh.

Hạ Thiên không cho cô cơ hội nói chuyện, xoay người kéo cô đi. Tần Vũ Tinh vùng vẫy, thiếu chút nữa là ngã sấp. Thật may Hạ Thiên đỡ được cô, cười giỡn nói: “Không phải là phản ứng vùng cao nguyên chứ!”

. . . . . .

"Phía trước có cầu thang đã sửa xong, chúng ta tiếp đi lên trên. Độ cao của chỗ cao nhất chính là 5596 thước, có tấm bia kỷ niệm. Hôm nay ít người, chúng ta tới đó chụp ảnh chung nhé.”

Tần Vũ Tinh chưa kịp trả lời, Hạ Thiên đã đẩy eo cô về phía trước. Vốn là cô muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện hai chân nặng nề, có chút khó thở, thật sự chính là phản ứng vùng cao nguyên.

“Anh không sao hả?” Tần Vũ Tinh nhìn Hạ Thiên không hề bị ảnh hưởng bởi độ cao.

“Không sao. Cơ thể tôi khỏe mạnh.” Hạ Thiên chớp chớp mắt, cúi đầu kề gần lỗ tai nói: “Tôi cảm thấy ôm em đi cũng không thành vấn đề gì.”

….. Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, tức giận đập anh một cái. Cuối cũng, cô vẫn phải thở hổn hển, dựa vào anh mới có thể đi được.

Tự nhiên cô cảm thấy lên núi Tuyết Sơn với Hạ Thiên tuyệt đối là một dự tính hoàn hảo, bởi vì bình thường, cô không thích ứng với độ cao thay đổi đột ngột.

Chỗ chết người chính là cơ thể càng khỏe mạnh, nhu cầu dưỡng khí lại càng cao, phản ứng vùng cao nguyên lại càng lớn.Cô nhấc chân lên không nổi, đi được hai bước phải nghỉ ngơi mấy phút, nếu không sẽ thở không được.

Phản ứng của Tần Vũ Tinh càng lúc càng trầm trọng. Đây chính là lần đầu tiên có phản ứng lớn với vùng cao nguyên như vậy. E rằng khoảng cách nhảy trực tiếp từ độ cao hai ngàn thước đến năm ngàn thước quá lớn, có chút không thích ứng. Hơn nữa cô ăn sáng rất ít…

“Cho tôi thỏi chocolate!” Tầm Vũ Tinh mệt mỏi vô cùng, tùy ý tìm bậc thềm ngồi xuống, chả còn quan tâm đến hình tượng.

Hạ Thiên giúp cô lột giấy ra, đưa cho cô, nói: “Vừa ăn chocolate, vừa ngắm cảnh tuyết. Em có thể đưa tay sờ chút đi, thật cứng, lạnh ngắt như nhau.”

“Ừ.” Tần Vũ Tinh trả lời cho có lệ. Cô nói chuyện cũng cảm thấy rất mệt.

“Thở không được à? Có cần tôi giúp không?” Hạ Thiên cúi người, cách mặt cô rất gần.

“Cần anh làm gì?” Tần Vũ Tinh tùy tiện hỏi.

Thật lâu sau, Hạ Thiên nói: “Thân mà một bác sĩ, chưa từng học qua lớp hô hấp nhân tạo hả?”

Khụ… Thiếu chút nữa Tần Vũ Tinh nghẹn họng, mặt lạnh nói: “Tôi muốn nước.”

“Cho em.” Hình như trong túi xách màu đen của Hạ Thiên chứa không thiếu thứ gì.

“Em không chịu ăn sáng rồi phải không!?” Hạ Thiên chỉ ra.

Tần Vũ Tinh rầu rĩ trả lời: “Sáng sớm anh đã gõ cửa phòng người ta, hối hối thúc thúc, làm gì có thời gian ăn sáng!”

“Khó trách phản ứng lớn như vậy.”

“Đói khụ ~ ~” Tần Vũ Tinh phát ra một loạt âm thanh kỳ quái, quay đầu ra phía bậc thềm bên kia, khạc ra cái gì.

Cô có chút uất ức nói: “Khó chịu, muốn buồn nôn.”

Hạ Thiên ngồi bên cạnh cô, tay trái vỗ vỗ lên lưng, tay phải đặt lên trán của cô, nói: “Khó chịu thì ráng ói ra thử xem.”

“Thôi, ghê lắm.” Tần Vũ Tinh ngượng ngùng.

“Tôi có mang theo túi rác.” Hạ Thiên móc ra túi nhựa trong suốt, dùng hai tay mở ra, đưa về phía Tần Vũ Tinh nói: “Ói vào trong đi, xem có dễ chịu hơn chút nào không.”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, bình tĩnh nhìn anh một lúc, lồng ngực chợt nảy lên một cảm xúc không nói ra lời. Tay phải của cô bấu lên vai Hạ Thiên, cúi đầu ói thử vào bên trong. Ngoài trừ thỏi chocolate màu đen vừa mới ăn xong, cô không ói ra được gì hết.

Tóm lại, rất ghê tởm.

Cô dè dặt nhìn lước qua Hạ Thiên, phát hiện trên mặt anh không lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, trong lòng ấm áp nói: “Cám ơn anh, làm phiền anh rồi.”

Hạ Thiên ngạc nhiên, tay phải vuốt vusootss đầu của cô, nói: “Nhìn tội nghiệp như thế này! Phía trên có một tiệm nhỏ, tôi tìm chút nước ấm cho em ấm bụng.”

“Ừ.” Tần Vũ Tinh mệt mỏi nhếch môi, ngước mắt nhìn Hạ Thiên. Ánh mắt Hạ Thiên dừng lại trên mặt cô, quấn quít không rời.

“Còn đi được không?” Hạ Thiên hỏi, giọng nói dịu dàng nhất từ trước tới nay.

“Chắc không sao.” Tần Vũ Tinh lên tiếng trả lời, dựa vào tay của Hạ Thiên đứng lên, nói: “Ít ra không muốn ói nữa, tôi đã dễ chịu hơn chút rồi.”

“Ừ, cũng là tại tôi sốt ruột, nên dặn dò em ăn sáng đàng hoàng.” Hạ Thiên thấp giọng nói.

“Tại sao lại trách anh? Rõ ràng đây là vấn đề của tôi, anh đừng như vậy mà. Hạ Thiên, tôi thật cảm ơn anh.”

Tần Vũ Tinh thấy cảm xúc của anh sa sút, xoay người, nghiêng đầu nhìn anh đùa giỡn: “Cười lên một cái đi,!”

Hạ Thiên mỉm cười, nói: “Phải đi mười thước nữa, còn muốn chụp ảnh không?”

Tần Vũ Tinh gật đầu sảng khoái. Gương mặt xanh xao của cô rơi vào ánh mắt của Hạ Thiên khiến anh đau lòng.

Trên đỉnh núi Tuyết Sơn này có một tảng đá, bên trên có khắc độ cao 5596, vì thế mọi người đứng bên cạnh, bày ra đủ mọi tư thế chụp hình chung với nói. Bời vì cơ thể mệt mỏi, Tần Vũ Tinh rất ỷ lại vào Hạ Thiên, thái độ đối với anh cũng tốt hơn rất nhiều.

Hạ Thiên tùy tiện tìm một người phụ nữ xem có vẻ thân thiện, đưa điện thoại cho dì ấy, nói: “Dì à, dì chụp giúp tụi cháu tấm hình.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Thứ duy nhất còn lại

Thứ duy nhất còn lại

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dương

27-06-2016
Tương kính như tân

Tương kính như tân

Tương kính như tân, cử án tề mi Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau

29-06-2016
Xin lỗi thầy!

Xin lỗi thầy!

Cuối thu, tiết trời lạnh dần. Những chiếc lá cuối cùng cũng trôi theo gió. Bầu trời

29-06-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016