Old school Swatch Watches
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 57
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Chương 25

↓↓
Người phụ nữ rất nhiệt tình, đưa điện thoại di động lên, nói: “Tới gần chút nữa đi, bằng không không nhìn thấy chữ số.”

bạn đang xem “Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạ Thiên vươn tay ra, kéo Tần Vũ Tinh ôm vào lòng. Bàn tay anh nương theo cánh tay của cô hướng về phía trên, dừng lại chỗ vành tai, đè đầu Tần Vũ Tinh ngã vào lồng ngực của anh.

Gò má Tần Vũ Tinh ửng đỏ như trái táo lớn, nhưng không thoát được sức mạnh của Hạ Thiên.

Thôi, coi như là cám ơn anh ta vừa mới chiếu cố cô vậy.

“Một tấm nữa đi.” Hạ Thiên nói lớn.

“Được mà!” Người phụ nữ nhiệt tình nói.

“Một tấm nữa, đổi tư thế!” Hạ Thiên lại la lên.

“Được!” Người phụ nữ nhiệt tình nói: “Hai người hôn nhau một cái đi.”

Tần Vũ Tinh ngớ ra, gương mặt nóng lên. Hạ Thiên không nói lời nào, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô đối diện với mình, nhanh chóng hôn lên, không cho cô thời gian suy nghĩ.

Người phụ nữ lập tức bấm lia lịa nút chụp hình.

Tần Vũ Tinh mở to hai mắt nhìn Hạ Thiên không thể tin được.

Môi của Hạ Thiên thật nóng, bao trùm đôi môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt, cạy miệng của cô ra, tiến vào thăm dò, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hôn vốn là sẽ thiếu dưỡng khí, đến Tần Vũ Tinh thật sự cảm giác hơi thở không thông, Hạ Thiên mới chịu rời khỏi môi cô một cách lưu luyến.

Hạ Thiên liếm môi dưới, nói: “Lần thứ hai.”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, biết anh đang nói tới lần trước hai người hôn nhau nồng nhiệt ở quán cơm.

“Ái chà chà, tuổi trẻ các người thật sự ân ái quá đi thôi. Dì đã chụp cho tụi con rất nhiều hình, chụp liên tục đấy.” Người phụ nữ đùa giỡn nói, trả lại điện thoại cho Hạ Thiên.

Tần Vũ Tinh thật sự không còn hơn sức để cãi lộn với Hạ Thiên. Cô cố gắng hô hấp, há miệng hít vào. Một lúc sau, cô khôi phục lại chút hơi sức, không nói không rằng, đấm một cú vào ngực Hạ Thiên, mắng: “Khốn kiếp!”

Hạ Thiên không tranh cãi với cô, trở tay ôm cô nói: “Toàn là mùi chocolate.”

Tần Vũ Tinh xấu hổ đỏ mặt nói: “Vậy mà anh cũng hôn được!” Dù sao cô cũng vừa mới ói xong đó!

“Tôi không ghét bỏ em.” Hạ Thiên nói thẳng, ánh mắt mang theo ý cười.

“Nhưng mà…” Tần Vũ Tinh phát hiện, lúc này cô nói gì cũng không ăn thua. Vì sao lại hôn Hạ Thiên nữa kìa?!

“Hơn nữa.” Hạ Thiên nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Tôi không cảm giác cơ thể em phản đối tôi.”

……

Toàn thân Tần Vũ Tinh cứng ngắc, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì cô hoàn toàn không biết làm sao để phản bác lời của anh. Phản ứng trong đầu của cô lúc ấy không phải là đẩy anh ra, mà là… Chẳng lẽ Hạ Thiên không cảm thấy trong miệng của cô lúc ấy rất mất vệ sinh hay sao?

Bởi vì anh không ngại, thậm chí còn khiến cho cô phát sinh cảm giác động lòng.

Còn bà nó, bị người trêu đùa mà cô còn có thể cảm động, rốt cuộc là chuyện gì thế này!!!

Đáng

Tất cả trở nên mất phương hướng, cô rất sợ!

Bạn biết không, trên đời này, đáng sợ nhất không phải là không có đường ra khỏi địa ngục, mà là có rất nhiều đường cho bạn lựa chọn, nhưng bạn lại biết rõ không có con đường nào dẫn bạn trở lại nhân gian.

Lúc bắt đầu đã định trước một chuyện tình không có kết cục, bạn còn nguyện ý trở thành nữ chính hay sao?

Dọc theo đường đi, Tần Vũ Tinh hết sức im lặng. Hạ Thiên cho rằng cơ thể cô không được khỏe, cho nên chăm sóc cô rất cẩn thận.

Ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ, l€*quɣ*đƟɳ Tần Vũ Tinh chậm rãi mở miệng hỏi: “Hạ Thiên, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Hạ Thiên ngạc nhiên nói: “Hai mươi sáu. Thật ra tôi cũng không biết sinh nhật của mình có đúng hay không, nhưng chắc không sai lệch bao nhiêu.”

Tần Vũ Tinh thấy anh nói thản nhiên, không hiểu sao có chút lo lắng, nói: “À, anh… Anh làm tất cả những chuyện này là vì cái gì?”

Hạ Thiên nhìn cô bình tĩnh, từng chữ từng chữ nói: “Tôi cho rằng biểu hiện của tôi rất rõ ràng.”

Tần Vũ Tinh nở nụ cười, nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Không, em không hiểu.” Hạ Thiên nắm lấy bàn tay của cô, dùng sức bóp mạnh: “Cho nhau một cơ hội đi. Không thử làm sao biết rằng không hợp?”

Tần Vũ Tinh sửng sốt, viền mắt có chút sưng lên, thật lâu sau mới nói: “Xin lỗi!”

“Tôi không cần.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không kết thúc như vậy.”

…… Xe cáp đến đỉnh núi, Tần Vũ Tinh và Hạ Thiên leo lên xe, không ai nói với ai lời nào.

“Bác à, cháu nhớ trước cửa Cổ Thành có một bệnh viện nhỏ.” Hạ Thiên hỏi người lái xe.

“Ừ, để bác đưa hai cháu qua đó.”

Tần Vũ Tinh muốn nói gì đó, nhưng lại không có hơi sức, đành đi theo anh.

Bọn họ đến bệnh viện làm kiểm tra cơ bản. Tần Vũ Tinh nhìn ống rút máu, nói: “Thật sự không cần thiết, tôi không sao. Dạ dày tôi bình thường đã không tốt rồi…”

“Thời tiết mát lạnh, tôi sợ em cảm mạo. Đã đến rồi, kiểm tra toàn bộ luôn đi.” Hạ Thiên kiên trì nói.

Tần Vũ Tinh bất đắc dĩ trả lời một tiếng. Cuối cùng cũng không tìm ra được bệnh gì, chuẩn đoán là viêm dạ dày mãn tính.

Tần Vũ Tinh than thở: “Tôi vốn bị viêm dạ dày…”

“Vậy thì càng phải ăn cơm đúng giờ.” Hạ Thiên giáo huấn cô.

“Có mấy ai làm công tác bệnh viện mà không bị viêm dạ dày?”

Hạ Thiên nhíu mày, nói: “Về sau tôi sẽ chăm sóc em cẩn thận.”

Tần Vũ Tinh nhíu mày: “Tôi muốn về trước.” Cô xoay người muốn chạy ra ngoài thì bị Hạ Thiên giữ chặt.

“Anh không cần đi theo tôi, Hạ Thiên. Tôi muốn được yên tịnh một mình.”

Hạ Thiên nhìn cô chằm chằm, từ từ buông tay ra nói: “Tôi kêu đồ ăn cho cô mang về khách sạn ăn.”

“Cám ơn.” Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống nói.

“Buổi tối tôi qua thăm em.”

“Không cần.” Tần Vũ Tinh vội vàng nói: “Tôi muốn được ở… một mình.”

Hạ Thiên cắn môi, ừ một tiếng: “Thật ra, em biết không, tôi vì em mới đến Lệ Giang.”

“Đừng nói nữa!” Tần Vũ Tinh đột nhiên hét lên: “Tôi đi trước.”

Tần Vũ Tinh chạy như trối chết, càng chạy càng nhanh. Cô không hiểu bản thân sợ hãi điều gì, càng không rõ cô đang trốn tránh chuyện gì. Thậm chí, cô còn không trở lại bãi đậu xe tìm xe, mà là đón xe taxi trở về.

Sau kiến chiếu hậu, có một bóng người đơn bạc đuổi tới cửa bệnh viện, đứng đó không nhúc nhích, nhìn bọn họ rời đi. (Lời người chỉnh ngữ: có người đang theo dõi bọn họ????)

Mắt Tần Vũ Tinh hơi ươn ướt, cô ra lệnh cho mình không được chú ý, làm như nhìn không thấy cái gì, nghe không được, không cần phải đối mặt, càng không nên tin tưởng điều gì, cũng đừng dẫn tới phải sự chọn lựa nào.

Gần như Tần Vũ Tinh phải bò vào phòng, nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Cô cầm điện thoại để ở đầu tủ lên, một loạt tin nhắn của người lớn hỏi thăm, cho nên cô phải trả lời từng tin nhắn, sau đó nhắm mắt ngủ.

Không bao lâu, cô đi vào giấc mộng. Trong mơ, cô có cảm giác có người vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Từng chút từng chút thăm dò, quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Một luồng cảm giác tê dại mềm nhũn tỏa khắp thân, nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét. Cô đáp lại một cách nhiệt tình, mang theo một chút tò mò.

“Hạ Thiên!” Tần Vũ Tinh hét lớn một tiếng, ngồi bật dậy.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, bên ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, từng trận tiếng nhạc truyền đến bên tai. Hình như có đám người đang khiêu vũ ở dưới.

Nằm mơ rồi! Cô che mặt, tại sao lại nằm mơ thấy những thứ này?

Cô cảm giác đầu nặng trĩu, toàn thân phát lạnh. Chẳng lẽ là vì đáp trả lại miệng quạ đen của Hạ Thiên mà cô bị cảm mạo hay sao?

Hạ Thiên đang ở đâu?

Bị cô bỏ lại trước bệnh viện, đang hứng gió lạnh, hay là nằm trong vòng tay ngọt ngào của người nào đó???

Cô đang nghĩ cái gì thế?

Con bà nó!

Tần Vũ Tinh dùng sức đấm xuống giường. Theo tiếng rung âm của điện thoại mà cô tỉnh táo được mấy phần.

"Mẹ." Tần Vũ Tinh không có sức, thở dài nói.

“Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? Mẹ nghe nói hôm nay con có tiết mục lên Tuyết Sơn.”

Tần Vũ Tinh hồi hộp, tinh thần cảnh giác lập tức bừng tỉnh, trả lời: “Dạ.”

“Như thế nào?”

“Rất tốt. Chỉ là con bị phản ứng vùng cao nguyên quá nặng, ngủ luôn một buổi chiều.”

“À, không sao chứ? Bảo bối, có cần mẹ kêu người qua chăm sóc con không?” Mẹ Tần nghe nói con gái bị bệnh, lập tức lo lắng.

“Không cần, không cần. Con muốn ngủ thêm chút nữa.”

“Ừ, vậy con nghĩ ngơi cho tốt. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ. Cha con lại đi công tác rồi. Trước kia không làm ở bệnh viện tư nhân không bận rộn như thế này. Làm cho công lập và tư nhân thật sự rất khác biệt.”

“Dạ, dạ! Mẹ, con đi ngủ đây… Ha…” Tần Vũ Tinh nói chuyện qua loa một chút với mẹ rồi cúp điện thoại, cả người nằm ngửa trên giường.

Nghỉ ngơi một lúc, bụng cô gào lên. Nhớ tới đồ ăn Hạ Thiên kêu bên ngoài, đáng tiếc là lúc trở về đại sảnh khách sạn, cô khó chịu nên không đi lấy. Cô mở điện thoại di động ra, không có điện thoại của Hạ Thiên.

Anh đã nói, bọn họ sẽ không kết thúc như vậy.

Nhưng bây giờ, cô lại muốn đưa anh vào trong ký ức ngay lập tức, bằng không rất nguy hiểm. Anh là biến cố lớn nhất trong cuộc sống yên tĩnh của cô.

“Đinh đinh.” Cô mở tin nhắn ra, danh bạ tin tức có thêm một tin nhắn, lại là… Bạch Nhược Đồng.

Đầu ốc Tần Vũ Tinh trống rỗng, tay phải không nghe theo sai khiến, đồng ý yêu cầu của đối phương, còn thêm đối phương vào danh sách bạn bè.

【Xin chào, bác sĩ Tần ~~】 Bạch Nhược Đồng gởi thêm một câu, kèm thêm một khuôn mặt tươi cười, giống như tất cả mọi người đều là bạn tốt.

Tần Vũ Tinh đóng điện thoại di động lại, nhịn không được rồi lại cầm lên, mở ra, gởi lại:【?】

Bạch Nhược Đồng đáp lại: 【: )】

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Đừng yêu nhau nữa!

Đừng yêu nhau nữa!

Audio - Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá ... Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau

01-07-2016
Nắm giữ một trái tim

Nắm giữ một trái tim

Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn

01-07-2016
Vị yêu

Vị yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Ai tặng em salem

Ai tặng em salem

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chắc là cậu

27-06-2016
Xin đời cho ta có đôi

Xin đời cho ta có đôi

Chẳng biết họ có gì với nhau mà sau khi gác máy mặt anh sầm xuống. Nằm vật ra

29-06-2016