Old school Easter eggs.
Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển - Chương 18

↓↓
Giang Dịch Thịnh cười lạnh hai tiếng, nói với Vu Tịnh Tịnh: “Ý của em là, anh không những phải biết mình chắc chắn sẽ biến thành kẻ điên, mà còn đem xác suất biến thành kẻ điên tính toán thật chính xác. Bây giờ anh có thể đã tự nói với mình có lẽ anh giống ông nội, nhưng sau khi kiểm tra, anh nhất định sẽ giống ba sao?”

bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Vu Tịnh Tịnh không nói được tiếng nào. Kiểm tra sức khỏe đều sẽ cho ra hai loại kết quả —— một là tin tốt, hai là tin xấu.

Giang Dịch Thịnh lạnh lùng nói: “Không phải chỉ có một mình em hiểu biết y học, em nghĩ rằng mấy năm nay anh và em không có xem qua tư liệu nghiên cứu chuyên sâu sao? Làm ơn đừng tự ý nhúng tay vào chuyện riêng của anh, anh và em không có thân thiết đến vậy đâu!” Hắn nói xong, xoay người hướng lên lầu.

Vu Tịnh Tịnh lập tức đuổi theo, “Dịch Thịnh, Dịch Thịnh…”

Tôi cố gắng không đi theo trấn an Giang Dịch Thịnh, hạ thấp giọng nói, sốt ruột hỏi Ngô Cứ Lam: “Anh có thể giúp Giang Dịch Thịnh sao?”

Ngô Cứ Lam nói: “Người cá và loài người là hai chi nhánh tiến hóa không giống nhau, đi theo hai con đường tiến hóa hoàn toàn khác nhau. Giống như gấu bắc cực và gấu mèo, bọn chúng cùng tổ tiên, nhưng bởi vì lựa chọn hoàn cảnh sống khác nhau, nên khác nhau, gấu bắc cực bây giờ là thú dữ ăn thịt, còn gấu mèo lại trở thành động vật lành tính ăn cỏ. So với sức mạnh và thể chất ở bên ngoài của loài người mà nói, tiến hóa của người cá chủ yếu là tự thân phát triển, bộ não của người cá mở rộng hơn, các cơ quan trong cơ thể họ có hiểu biết và sử dụng chính xác là mạnh mẽ và rõ ràng hơn loài người. Anh không thể nói chắc chắn, nhưng hầu như có thể khẳng định anh sẽ giúp được Giang Dịch Thịnh.”

Xem ra trước đó Vu Tịnh Tịnh đã lén lút bàn bạc qua mọi việc với Ngô Cứ Lam, xác định kết quả. Tôi lập tức nói: “Em sẽ đi khuyên Giang Dịch Thịnh kiểm tra sức khỏe!”

“Tiểu La, đừng nên…”

Sự việc có liên quan đến tương lai của Giang Dịch Thịnh, tôi cực kỳ sốt ruột, cố ý không muốn nghe Ngô Cứ Lam phân tích, tôi giống như cơn gió vọt lên cầu thang, muốn nhanh chóng đi thuyết phục Giang Dịch Thịnh.

Nhưng khi tôi vừa vọt tới phòng khách, rẻ vào lối đi nhỏ, đang muốn hướng đến phòng ngủ của Giang Dịch Thịnh, thì lập tức dừng lại, trước mắt là một màn ——

Vu Tịnh Tịnh hai tay đặt trên tường, thân thể kề sát Giang Dịch Thịnh, đè hắn ở trên tường, đang hung hăng hôn hắn.

Tôi há hốc mồm, ánh mắt dại ra 3 giây, liền yên lặng xoay người, rón rén trở lại phòng khách.

Ngô Cứ Lam đứng ở đầu cầu thang xoay tròn, tựa vào tay vịn của cầu thang, cười như không cười nhìn tôi.

Thính lực không giống người này khẳng định đã nghe được động tĩnh, biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không ngăn cản tôi. Tôi đỏ mắt hướng nắm đấm về phía hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh đã nói ‘đừng nên’ mà em không chịu nghe. Cách khuyên bảo của Vu Tịnh Tịnh khẳng định sẽ có hiệu quả hơn em.”

Tôi nhớ lại hình ảnh được thấy lúc nãy, hai tay áp lên hai má đã ửng đỏ, tươi cười vui vẻ.

Vui quá đi! Vui quá đi! Trên đời này rốt cuộc đã có một cô gái sau khi hoàn toàn biết rõ gia cành của Giang Dịch Thịnh và con người của hắn, mà vẫn lựa chọn hắn! Thì ra năm đó hắn cô đơn và đau khổ như vậy, chỉ là bởi vì không gặp được người con gái tốt nhất thế giới này!

Tôi nhịn không được kiễng chân, dùng sức ôm lấy Ngô Cứ Lam, “Cảm ơn anh!” cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em, cảm cơn anh đã khiến cho Vu Tịnh Tịnh xuất hiện trong cuộc đời của Giang Dịch Thịnh!

Tôi kéo Ngô Cứ Lam ngồi lên bậc thang, chờ Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi xuống.

Tôi cầm điện thoại di động, thay bọn họ tính thời gian, sợ hãi than: “Lâu như vậy sao!”

Ngô Cứ Lam gõ lên đầu tôi một cái, “Suy nghĩ bậy bạ gì thế? Lúc này bọn họ đang nói chuyện.”

Tôi hứng trí bừng bừng, hỏi: “Bọn họ nói gì thế?”

Ngô Cứ Lam liếc mắt nhìn tôi một cái, hiển nhiên không có hứng thú trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi còn lâu mới tin bọn họ chỉ có nói chuyện, tính cách của Giang Dịch Thịnh không “phản đòn chịu thiệt” mới là lạ. Tôi cười ha ha, tròng mắt đảo liên, lập tức bật chức năng ghi hình trên điện thoại, quyết định đi quay lén…

Ngô Cứ Lam nắm lấy vạt áo của tôi, túm tôi trở lại, “Vu Tịnh Tịnh thuộc 9 đẳng nhu đạo đấy.” (18.3)

(18.3) Jūdō (Nhu đạo) là môn võ thuật của người Nhật Bản do võ sư đồng thời là giáo sư môn thể chất Kano Jigoro (1860-1938) sáng lập ra vào năm 1882 trên nền tảng môn võ cổ truyền Jūjitsu (Nhu thuật) của Nhật Bản. Đẳng cấp trong Jūdō thể hiện trình độ kỹ thuật và khả năng thi đấu của mỗi võ sĩ. Việc thăng đẳng cấp này có quy định về quốc tế. Cấp 6: Đai trắng, Cấp 5: Đai vàng, Cấp 4: Đai cam, Cấp 3: Đai xanh lá cây, Cấp 2: Đai xanh lam, Cấp 1: Đai nâu. Từ 1 đẳng đến 5 đẳng đai đen thì có các vạch trắng. Từ 6 đến 8 đẳng đai đoạn đỏ, đoạn trắng. Từ 9 đẳng đến 10 đẳng đai màu đỏ.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh sống động: một ngày nào đó cô ấy khiêng Giang Dịch Thịnh cũng giống như khiêng bao cát, nếu người đó thay vào là tôi…

Tôi sợ run cả người, lập tức quyết định nên ngoan ngoãn ngồi chờ!

Lại qua thêm một lúc lâu, rốt cuộc Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh cũng một trước một sau đi ra, nhìn thấy tôi và Ngô Cứ Lam song song ngồi ở đầu cầu thang, tỏ ra bộ dáng “Ngồi ngay ngắn, nghiêm túc xem tuồng”, cả hai người đều thoáng sửng sốt.

Giang Dịch Thịnh nói: “Ngô đại ca, tôi sẽ theo anh đi kiểm tra sức khỏe.”

Tôi lặng lẽ nhăn mặt với Vu Tịnh Tịnh, chỉa ra ngón tay cái, sau đó còn cố ý giơ ra hai ngón tai cái, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Mặt của Vu Tịnh Tịnh lập tức đỏ bừng, tôi thiếu chút nữa đã “Wow” lên một tiếng. Giang Dịch Thịnh rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho nữ vương đỏ mặt?

Giang Dịch Thịnh quay đầu nhìn thoáng qua Vu Tịnh Tịnh, cười tủm tỉm nói với Ngô Cứ Lam: “Ngô đại ca, tôi có rất nhiều hình ảnh trước đây của Tiểu La, anh có muốn xem không?”

Uy hiếp trắng trợn! Tôi lập tức níu cánh tay của Ngô Cứ Lam xin giúp đỡ.

Ngô Cứ Lam nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa nói: “Không có gì, em có thể mang hình trước đây của cậu ta đưa cho Vu Tịnh Tịnh.” Hắn nói xong liền nói với Giang Dịch Thịnh: “Còn muốn trả thù, nếu cậu có bí mật gì của Tiểu La, cũng có thể nói cho tôi biết.”

Tôi và Giang Dịch Thịnh hai mắt nhìn nhau.

Vu Tịnh Tịnh “Phì” một tiếng bật cười, cô ấy liếc mắt đưa tình với tôi, “Hoan nghênh hai người tiếp tục nội chiến, tố giác lẫn nhau!”

Bốn người chúng tôi sau khi ăn xong cơm trưa, Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh đến phòng nghiên cứu của Violet thực hiện kiểm tra sức khỏe tổng quát, Vu Tịnh Tịnh đến công ty giúp Ngô Cứ Lam chuẫn bị thủ tục về nhà, một mình tôi ở lại khu nhà nghỉ.

Tôi có chút nhàm chán, liền quyết định tìm sách để xem, nên chậm rãi đi lên khu đọc sách ở trên lầu.

Sách của Ngô Cứ Lam có rất nhiều, không thua gì một nhà thư viện nhỏ, bao gôm vô số chủng loại và ngôn ngữ, cơ hồ có tất cả các ngôn ngữ của tất cả các quốc gia ở Châu Âu, nhưng tôi chỉ biết duy nhất tiếng Anh, nên sách tôi có thể xem cũng không nhiều.

Tôi rút ra cuốn “Agnete and the Merman” viết bằng tiếng Đan Mạch. Đây là quyển sách trong buổi tối khi chúng tôi vừa đến New York, Ngô Cứ Lam đã xem qua và nói: “Trước kia anh đã đọc qua nó.”

Tôi nghĩ đến câu nói đã xem qua câu chuyện này của hắn, hiện tại đã hiểu rõ ý tứ của hắn, chính là giống như ý nghĩa trên mặt chữ —— hắn đã đọc qua quyển sách này. Trang tựa đề của quyển sách còn có chữ ký tay của Andersen, những cái khác đều xem không hiểu, nhưng Regulus lại hiểu.

Lại là một người bạn đã hóa ra xương trắng tro tàn! Tôi cảm thán thở dài, nhẹ nhàng đặt quyển sách trở lại lên kệ.

Cuối cùng, tôi lấy ra quyển truyện cổ tích bằng tiếng Anh “Truyện cổ của Andersen”, sau đó ngồi tựa vào ghế sa lon ở khu tiếp khách bắt đầu đọc.

Mở trang tựa đề quyển sách xem qua, những tên truyện trên mục lục cơ bản đều quen thuộc, tôi chọn đọc câu chuyện “The little mermaid”, cũng chính là “Nàng tiên cá”.

Một câu chuyện cổ tích ngắn, tình tiết đại khái tôi đã biết, nên đọc rất nhanh. Nhưng lúc này những tình tiết đó lại khiến cho tôi có cảm xúc khác.

Tỷ như, công chúa người cá trở thành người câm, không thể mở miệng nói chuyện. Trong truyện miêu tả bởi vì nàng dùng giọng nói tuyệt vời của mình để đổi lấy đôi chân của loài người, tôi lại cảm thấy được chính là nàng biến thân chưa hoàn toàn. Giống như Ngô Cứ Lam, khi hắn trong hình dáng của người cá, thanh âm khí quản khác xa loài người, tự nhiên sẽ không có cách nào phát ra giọng nói giống như loài người.

Thêm nữa, chuyện xưa nói rằng bởi vì công chúa người cá mất đi giọng nói, không thể nói chuyện, cho nên nàng không có cách nào nói cho hoàng tử biết sự thật. Hoàng tử không biết nàng đã cứu anh ta, tưởng nhầm công chúa loài người đã cứu anh ta, nên đem lòng yêu công chúa loài người. Nhưng tôi lại cảm thấy nhân loại và người cá đều là những sinh vật trí tuệ bậc cao, làm sao có thể bởi vì không thể nói chuyện thì không thể hiểu nhau? Ra dấu bằng tay, viết chữ, hội họa cũng có thể trao đổi được vậy!

Hơn nữa, cho dù công chúa người cá không thể nói chuyện, thì chỉ cần nàng đồng ý, hoàn toàn có thể tìm được một người làm trung gian truyền đạt ý muốn. Chị của nàng, còn có bà phù thủy, là những người không mất đi thanh âm, cũng có thể đi nói cho hoàng tử biết sự thật của câu chuyện, chi bằng nên nói rằng chính nàng đã lựa chọn không muốn nói tất cả cho hoàng tử biết.

Nhưng cái tôi khó hiểu nhất chính là đoạn sau của câu chuyện. Bà phù thủy đưa cho công chúa người cá một con dao sắc bén, bảo công chúa người cá đi giết chết hoàng tử, chỉ có máu tươi và tính mạng của hoàng tử mới có thể giúp công chúa người cá trở về biển, tiếp tục sống sót.

Truyện cổ tích vì sao lại biến thành “Không phải anh chết, thì tôi chết”? Chẳng lẽ một cô gái không có được tình yêu của một người đàn ông, thì nhất định phải giết chết anh ta, mới có thể cứu sống chính mình hay sao?

…………………………….

NHÂN NGƯ TUYẾN

Tôi đang miên man suy nghĩ tình tiết của câu chuyện cổ tích, thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi lập tức cầm quyển sách, đi xuống lầu. Sau khi nhanh chóng đi tới cửa, tôi mới kịp nhận ra, không thể nào là Ngô Cứ Lam, hắn biết mật mã mở cửa, nhưng cũng không thể nào là người lạ, nếu không phải thân quen thì tiếp tân David sẽ không cho phép vào đây.

Tôi nhìn qua lỗ quan sát trên cánh cửa, người đang đứng ở bên ngoài là Violet.

Tôi suy nghĩ, liền mở cửa.

Violet mỉm cười hỏi: “Tôi có thể vào ngồi một lát, tán gẫu với cô vài câu không?”

“Mời vào!”

Tôi đi vào nhà bếp, hỏi: “Bà uống cà phê hay trà?”

“Trà, không cần phải chuẩn bị đường và sữa, tôi giống như người Trung Quốc, rất thích uống trà có vị đắng.”

“Nói vậy, tôi sẽ mời bà uống loại trà cầu kỳ.”

Tôi mang toàn bộ dụng cụ uống trà ra, pha cho bà ta một bình trà Đại Hồng Bào. (18.4)

(18.4) Đại Hồng Bào là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di (thị trấn Nam Bình, tỉnh Phúc Kiến), cây sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di. Nơi trà Đại hồng bào sinh trưởng cao cách mặt nước biển 600m, nước khe luôn tuôn chảy, sương mù vây quanh, thổ nhưỡng rất thích hợp với cây trà. Truyền thuyết cho rằng, giống trà Đại hồng bào là do chim hạc tiên ngậm hạt từ đảo Bồng Lai bay qua làm rơi bên vách núi Vũ Di, hạt mọc lên thành cây trà. Hiện nay nơi vách núi này có khắc ba chữ màu đỏ “Đại hồng bào”.

Violet vừa uống trà, vừa cầm lên cuốn “Truyện cổ của Andersen” tôi đã tùy tay bỏ lại trên ghế sô pha.

Violet mỉm cười hỏi: “Có phải cô cảm thấy mình thật may mắn vì có thể gặp được người cá ở trong truyện cổ tích?”

Tôi nói: “Tôi thật sự rất may mắn, nhưng không phải bởi vì gặp được người cá trong truyện cổ tích, mà bởi vì gặp được Ngô Cứ Lam.”

Violet nói: “Cô không nên cảm thấy hôm nay tôi tới đây với dụng ý không tốt, tôi đối với Regulus là tuyệt đối trung thành.”

Tôi uống trà, không trả lời có hay không. Bà ta cố ý chọn lúc Ngô Cứ Lam không có ở nhà để đến gặp tôi, khẳng định không chỉ vì muốn cùng tôi uống trà nói chuyện phiếm.

Violet trầm ngâm trong chớp mắt, nói: “Regulus hẳn là đã nói cho cô biết, khi ngài ấy đến New York lần đầu tiên, đã xảy ra một việc không hay.”

“Có nói qua.”

“Regulus phẩm tính cao quý, khẳng định cũng không nói cho cô biết ai là người đã bán đứng gây tổn thương cho ngài ấy.”

“Không có. Anh ấy chỉ nói là một người bạn tốt cầu xin anh ấy trên chiến trường bảo vệ người yêu của cô ấy, anh ấy vì cứu người đàn ông kia, không cẩn thận để lộ thân phận, không ngờ sau khi chiến tranh vừa kết thúc, gã đàn ông kia liền bày mưu tính kế hãm hại anh ấy.”

“Bạn tốt? Vậy mà vẫn xem là bạn tốt sao…” Violet thì thào lặp lại vài lần, sau đó nói với tôi: “Người bán đứng Regulus, pha chế thuốc độc, cấu kết với người ngoài bắt ngài ấy chính là ông cố của tôi.”

Tôi đặt tách trà xuống, kinh ngạc nhìn Violet.

“Còn người cầu xin Regulus bảo vệ người yêu của bà ấy, sau đó sai người phóng hỏa rạp hát Barnum Museum, liều chết cứu Regulus ra, chính là bà cố của tôi. Trận đại hỏa hoạn đó không chỉ thiêu hủy một nhà hát lớn, mà còn làm chết cháy mười mấy mạng người, trong đó có một người là ông cố của tôi.”

(Mời các bạn xem lại chương 14.1)

Violet đau xót mỉm cười, “Theo một góc độ nào đó mà nói, bà cố của tôi đã chính tay giết chết ông cố, sau trận hỏa hoạn, bà nội nói bà cố cả đời không bao giờ mỉm cười. Đương nhiên, bà không chỉ đau khổ vì ông cố, mà còn cảm thấy hổ thẹn với Regulus. Nếu bà cố có thể chính tai nghe được Regulus cho rằng bà là bạn tốt, không còn để ý đến chuyện gây tổn thương nghiêm trọng đến ngài ấy nữa, bà nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Violet đặt cuốn “Truyện cổ của Andersen” xuống trước mặt tôi, “Cô coi như đã gặp được người cá thật sự, cho phép tôi giới thiệu cô những người phù thủy chuyên chăm sóc hầu hạ cho người cá. Bà cố, bà nội của tôi đều là những phù thủy theo hầu hạ Regulus, tôi cũng vậy!” Violet hướng về phía tôi, cúi người hành lễ.

“Cái gì? Phù thủy?” Thần kinh của tôi cố gắng kiên cường một chút, nhưng cũng bị hoảng sợ.

Violet cười nói: “Kỳ lạ thật sao? Mỗi câu chuyện về người cá đều có sự tồn tại của phù thủy, tuy rằng bọn họ thường xuyên phải đóng vai ác!”

Tôi lúng túng nói: “Thật không ngờ… Phù thủy cũng là những nhân vật có thật.”

Violet nói: “Trong lịch sử Châu Âu, phù thủy là những nhân vật không thể thiếu, chúng tôi đương nhiên là những con người có thật. Cô có hiểu biết gì về phù thủy không?”

Tôi ngượng ngùng nói: “Đối với lịch sử Châu Âu tôi không có hiểu biết gì cả, chỉ xem qua mấy bộ phim điện ảnh của Hollywood có phù thủy mà thôi. Bọn họ mặc áo chùng đen, đội mũ nhọn, cưỡi chỗi, có thể ở trên trời bay tới bay lui.”

Violet mỉm cười: “Thế giới này đúng là tràn ngập những ý tưởng không thể không có, những phù thủy mà tôi và gia tộc của tôi biết đến đều không có khả năng cưỡi một cái chỗi ở trên trời bay qua bay lại, tuy rằng để bảo vệ môi trường, cách này thật sự đáng được đề xướng!”

Tôi nhịn không được cười.

Violet nói: “Gia tộc chúng tôi có duyên kết thân với người cá phải nói đến sự kiện ở thế kỷ 15, lúc giáo phái La Mã bắt giết phù thủy. Nguyên nhân trước tiên khiến bọn họ tàn sát phù thủy không phải như mọi người thường nghĩ bọn họ có ‘năng lực đặc biệt’, mà bởi vì khi đó bọn họ chỉ là một đám phụ nữ biết chữ, biết nghiên cứu cơ thể người và động thực vật, còn có thể bào chế những phương thuốc cứu mạng người, coi như là một cách kiếm sống. Nhưng tồn tại của bọn họ lại gây nguy hiểm cho sự bành trướng tín ngưỡng của giáo phái La Mã. Năm 1484, hai vị giáo sĩ là Jacob Sprenger và Heinrich Kramer đã viết ra cuốn ‘Lưỡi búa của phù thủy’ (18.5), nhờ sự trợ giúp của Đức Giáo Hoàng Innocent VIII đã thi hành sắc lệnh ‘Xét xử phù thủy’, bắt đầu truy bắt và tàn sát phù thủy. Trong mấy trăm năm, mấy chục vạn phụ nữ, có một số tài liệu đưa ra con số hơn trăm vạn, chết vì bị tra tấn và hành quyết. Tổ tiên của tôi cực kỳ may mắn, bọn họ gặp được người cá, dưới sự giúp đỡ của người cá, mới bình an vượt qua giai đoạn đen tối khủng khiếp đó.”

(18.5) Malleus Maleficarum (tên tiếng anh là “Hammer of (the) Witches”) là cuốn sách viết bằng tiếng Đức của hai vị giáo hoàng người Đức là Jacob Sprenger và Heinrich Kramer. Cuốn sách chứa đựng những câu chuyện hoang đường về phù thủy dựa vào truyền thống dân gian. Nó đưa ra những lý lẽ dựa trên thần học và pháp luật để chống lại thuật phù phép, đồng thời chỉ dẫn cách nhận ra và loại trừ phù thủy. Cuốn Lưỡi búa phù thủy được miêu tả là “cuốn sách tàn ác và tai hại nhất trong nền văn học thế giới”. (Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây http://wol.jw.org/vi/wol/d/r47/lp-vt/102014166#h=13)

Violet nói: “Hiện tại nhắc tới mấy chữ ‘Tàn sát phù thủy’, người nghe sẽ không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy đó là một danh từ xa vời, nhưng chỉ có những ai đã từng sống dưới thời của giáo phái La Mã, mới thật sự hiểu được ảnh hưởng của đạo luật này khủng khiếp và tàn bạo đến cỡ nào. Cô đoán xem vụ án cuối cùng xét xử phù thủy là xảy ra khi nào?”

Tôi suy nghĩ nói: “Là năm một tám mấy phải không?”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Người hát ru hồn

Người hát ru hồn

(khotruyenhay.gq) Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất

28-06-2016
Cáo Sa Bẫy Cáo

Cáo Sa Bẫy Cáo

Tên truyện: Cáo Sa Bẫy CáoTác giả: SâuThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn ThànhCông

23-07-2016 29 chương
Những chú chim gác mái

Những chú chim gác mái

Không gì bằng 1 buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái

28-06-2016
Chí Phèo xuất hiện

Chí Phèo xuất hiện

"Chí Phèo của Nguyễn Đức Mậu thì mất tích, còn Chí Phèo của nhà này thì xuất

30-06-2016