Em Có Đồng Ý Lấy Anh Không?
Từ trước đến nay, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, đau khổ cũng là một phần của tình yêu, nó khiến chúng ta hiểu rõ hơn chính mình, cũng khiến chúng ta càng quý trọng những ngọt ngào đã từng có.
Tôi đang có giấc mơ đẹp, ngủ say sưa, thì có tiếng âm nhạc trong trẻo vang lên, khiến tôi trong giấc mộng từ từ tỉnh giấc.
bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Trong lúc mơ màng, tôi dùng chăn bịt chặt lổ tai lại, thầm nghĩ đang buồn ngủ, muốn nằm thêm một lát. Nhưng tiếng nhạc quen thuộc lại giống như một bàn tay dịu dàng, kiên quyết lôi kéo tôi, ngăn không cho tôi tiếp tục ngủ say.
Quen thuộc sao?
Đột nhiên, tôi phản ứng kịp, âm thanh đang văng vẳng ở bên tai, quấy nhiễu mộng đẹp của tôi kia, không phải là khúc nhạc “Biển và sao trời đêm hè” mà tôi thích nhất hay sao?
Tôi chậm rãi thả lỏng cái chăn, cẩn thận lắng nghe.
Khúc nhạc này chắc chắn đang tấu lên bằng đàn dương cầm, thật khác với âm thanh của đàn cổ tao nhã biến ảo tĩnh lặng, âm thanh của nó êm tai dễ nghe lại có chút gì đó vui vẻ, thật giống như một đám tiểu tinh linh đang nhảy múa dưới bầu trời đầy sao cùng biển rộng, chúng ca ngợi biển trời đầy sao kia thật bao la, thật mỹ lệ.
Giang Dịch Thịnh cũng biết đánh đàn dương cầm, nhưng đây không phải là do hắn đánh, mà là Ngô Cứ Lam!
Nhất định hắn nghĩ buổi tối tôi mất ngủ, ban ngày sẽ ngủ, nên dùng tiếng đàn đánh thức tôi dậy.
Tôi vội vàng khoác thêm áo ngủ, đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, đứng trước lan can ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống ——
Bên ngoài cánh cửa to lớn trong suốt kia, ánh mặt trời chói lọi, Ngô Cứ Lam mặc một bộ áo trắng, ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen, đang đánh đàn. Trong ánh nắng buổi sáng sớm nhàn nhạt, nửa người trên của hắn giống như pho tượng đá cẩm thạch hoàn mỹ trong điện thần Hy Lạp, những ngón tay thon dài linh hoạt mơn trớn trên những phím đàn đen trắng nằm kề nhau, khúc nhạc du dương giống như dòng suối từ trong khe núi tuông trào đổ xuống.
Tôi dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn hắn, trong cuộc sống này, có lẽ đây là cảnh sắc tươi đẹp nhất mà tôi được chiêm ngưỡng.
Đánh xong khúc nhạc, Ngô Cứ Lam ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Có lẽ ánh mắt của tôi đã sớm toát ra cảm giác tràn ngập nhu tình thỏa mãn ở trong lòng, hắn im lặng nhìn tôi một thoáng, sau đó nói: “Anh đã chuẩn bị xong điểm tâm.”
Tôi cười tươi với hắn, nói: “Em đi rửa mặt đánh răng, sẽ lập tức xuống ngay.”
Dùng xong điểm tâm, tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh hôm nay có sắp xếp gì không.
Tôi vốn nghĩ nhất định phải gặp mặt ông chủ của Vu Tịnh Tịnh một lần, nhưng Vu Tịnh Tịnh nói hôm nay ông của của cô ấy có việc bận, nên tạm thời sẽ không gặp tôi.
Ông ta phái hai luật sư đến nhà nghỉ, tôi vừa uống cà phê với Ngô Cứ Lam, vừa ký hợp đồng. Tôi ủy thác công ty bán ra hai tảng đá, đối phương theo luật lấy lại 30% tiền lợi nhuận.
Đợi luật sư đi khỏi, tôi hỏi Vu Tịnh Tịnh: “Có phải do hôm qua tôi không đến dùng bữa, nên ông chủ của cô tức giận không muốn gặp tôi?”
“Ông ấy không có giận, còn vì sao bây giờ không muốn gặp cô…” Vu Tịnh Tịnh dựa quầy bar, bất đắc dĩ buông lỏng cánh tay, “Suy nghĩ của người già thật sự quá cổ quái, tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy đang nghĩ gì nữa.”
“Có ảnh hưởng đến việc tôi bán hai tảng đá đó không?”
“Tuyệt đối không! Có điều, hai tảng đá đó không thể bán nhanh như vậy, chỉ sợ cô phải ở thêm vài ngày, được chứ?”
Tôi suy nghĩ nói: “Được! Chúng tôi nhân dịp này ở lại New York vài ngày để đi tham quan.” Tôi vốn định mau chóng về nhà với Ngô Cứ Lam, nên không có kế hoạch ở lại tham quan du lịch, nhưng hiện tại Ngô Cứ Lam cũng đã đến New York, vừa đúng lúc có thể thay đổi kế hoạch. Nói cho vui thì, ngồi tàu xe hai mươi mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi, không đi tham quan du lịch, chẳng lẽ không thấy… có lỗi với bản thân sao?
Bốn ngày tiếp theo, tôi vừa chiến đấu với triệu chứng chênh lệch múi giờ, vừa lên mạng tấn công các trang web du lịch, Công Viên Trung Tâm (Center Park), Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan (Metropolitan Museum of Art), Tượng Nữ thần tự do (Statue of Liberty), Tòa nhà Empire State (Empire State Building), Quảng trường Thời Đại (Times Square), Wall Street… Từng cái một nhất định phải đi qua.
Tượng Nữ Thần Tự Do được khánh thành vào năm 1886, còn Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan được thành lập vào năm 1870, đều là thời gian sau khi Ngô Cứ Lam rời khỏi nước Mỹ. Hắn và tôi đều giống nhau, cũng là lần đầu tiên đến tham quan. Khi cùng Ngô Cứ Lam đứng trước những tòa nhà kiến trúc chụp ảnh, tôi vừa cảm thấy vui vẻ, vì ký ức đầu tiên về những nơi này của hắn có tôi; nhưng cũng vừa có chút thương cảm không hiểu rõ, trăm năm sau, nếu Ngô Cứ Lam thăm lại chốn xưa, đến những nơi này, không biết có còn nhớ đến tôi của ngày hôm nay không?
Những nơi tham quan du lịch của New York, chúng tôi cơ bản đều đã đi qua, chỉ còn lại Broadway (14.1). Giang Dịch Thịnh nhiều lần dò hỏi có nên đặt vé đi Broadway xem nhạc kịch một lần hay không, tôi và Vu Tịnh Tịnh đều làm bộ như không có hứng thú, không muốn đi, Giang Dịch Thịnh chỉ có thể tức giận từ bỏ ý định.
(14.1) Sân khấu Broadway hay còn gọi đơn giản là Broadway, là hệ thống bao gồm 39 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm trong khu vực Theatre District, Manhattan, New York. Nhà hát Broadway (Broadway Theatre) là một nhà hát thuộc sân khấu Broadway, tọa lạc tại số 1681 đại lộ Broadway, khu Manhattan. Broadway là địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố New York.
Thực ra, đương nhiên không phải do tôi không có hứng thú, mà bởi vì Ngô Cứ Lam đã nói có ấn tượng sâu sắc nhất là rạp hát, nên khiến tôi đối với rạp hát Broadway đặc biệt coi trọng.
Dựa vào thông tin tra cứu trên mạng, nhà hát đầu tiên của Broadway có tên là Park Theater thành lập năm 1810, nhà hát thứ hai mang tên The Broadway thành lập vào năm 1821. Không hề nghi ngờ, lúc Ngô Cứ Lam vẫn còn ở New York, Broadway đã có rất nhiều nhà hát đang hoạt động, chắc chắn hắn đã từng xem qua rất nhiều vở kịch, lưu lại không ít ký ức tốt đẹp, nên đó mới là nơi hắn có ấn tượng sâu sắc nhất.
Tôi tra cứu thêm tư liệu, từ năm 1838 đến năm 1865, thể loại nhạc kịch nổi tiếng hiện nay vẫn chưa được biết đến, lúc đó là thời hoàng kim của ca kịch. Khoảng năm 1850, Giuseppe Verdi (14.2) cho ra đời ba vở opera kinh điển vẫn còn nổi tiếng cho đến ngày nay, đó là “Rigoletto” (Tên hề Rigoletto), “Troubadour” (Người hát rong) và “La Traviata” (Trà Hoa Nữ). Tôi chắc chắn rằng vào thời đó, người Mỹ rất tôn sùng và thích thú với nền văn hóa Châu Âu, ba vở opera này nhất định được trình diễn thường xuyên tại các ráp hát ở New York. Lúc đó Ngô Cứ Lam đang ở New York, lại ưa thích rạp hát, khẳng định có xem qua.
(14.2) Giuseppe Fortunino Francesco Verdi (10/10/1813 – 27/01/1901), nhà soạn nhạc người Ý. Ông xuất hiện vào cuối giai đoạn lãng mạn với các vở opera nổi tiếng như Rigoletto, Otello hay Aida.
Có hai vở opera tôi phải tra cứu tư liệu mới biết được nội dung nói về cái gì, nhưng có một vở opera tôi đã từng xem qua tiểu thuyết, cũng đã xem qua phim truyền hình, nội dung rất quen thuộc, nên tôi liền chọn nó!
Tôi lặng lẽ bàn bạc với Vu Tịnh Tịnh, hy vọng cô ấy có thể nghĩ cách sắp xếp ở Park Theatre hoặc The Broadway một vở ca kịch, tên vở ca kịch là “Trà Hoa Nữ”, phải đúng phong cách nhạc kịch của Giuseppe Verdi, mọi chi phí tôi sẽ chi trả.
Vu Tịnh Tịnh biết tôi không phải là người tiêu tiền phung phí, nên kinh ngạc nói: “Sẽ tốn không ít tiền! Tiền công cho diễn viên có thể giảm một chút, dù sao New York có rất nhiều diễn viên còn trẻ mà có tài, nhưng phí thuê sân khấu không phải rẻ, chỉ sợ tốn hết mấy vạn đô la.”
Nghĩ đến tỷ giá tiền tệ giữa Nhân dân tệ và đô la Mỹ, tôi cắn chặt răng nói: “Tôi đã chuẩn bị tâm lý, cô có thể khấu trừ vào tiền bán hai tảng đá của tôi. Nhưng phải nhớ giữ bí mật, đừng để Ngô Cứ Lam biết, tôi muốn cho anh ấy một ngạc nhiên.”
Vu Tịnh Tịnh chăm chú nhìn tôi trong một thoáng, liền hứa: “Tôi sẽ giúp cô sắp xếp, đảm bảo cho cô xem đúng vở ca kịch nổi tiếng ở thế kỷ 19.”
Tôi cảm kích nói: “Cám ơn!”
Vu Tịnh Tịnh lắc đầu, “Bà nội tôi thường nói ‘Tình yêu là phép thuật thần kỳ nhất trên thế giới, nó có thể khiến ích kỷ hóa vô tư, nhát gan hóa dũng cảm, tham lam hóa thiện lương, khôn ngoan hóa ngu dốt’, tất cả đều do yêu thuật của cô mà ra.”
Tôi ngượng ngùng, sao có thể thần kỳ như cô ấy nói được? Chẳng qua tôi không cam tâm về khoảng thời gian trước kia Ngô Cứ Lam không có tôi, nên có ý muốn dùng tiền bạc lỗ vốn một lần tái hiện lại khoảng thời gian đó, để khắc sâu vào trí nhớ của hắn mà thôi.
Dưới sự sắp xếp của Vu Tịnh Tịnh, vở nhạc kịch “Trà Hoa Nữ” xác định biểu diễn vào buổi chiều trước đêm trăng tròn một ngày trong tháng 10.
Xem ca kịch nhất định phải mặc đồ truyền thống, Ngô Cứ Lam chọn ra một bộ đồ tây đơn giản gồm áo trắng quần đen. Tôi cố ý đi mua một bộ váy dạ hội, đó là một bộ váy lụa dài màu xanh biển, xòe rộng vô cùng mềm mại, giống như mặt biển giữa trưa hè. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ váy này, tôi cảm thấy Ngô Cứ Lam nhất định sẽ thích. Khi tôi bước xuống từ cầu thang xoay tròn quanh co, hắn đã nhìn tôi trong chớp mắt, từ ánh mắt của hắn, tôi cảm giác được mình không đoán sai, chắc chắn hắn rất thích.
Bởi vì đặt chỗ bao hết, khi chúng tôi đến rạp hát, không khí trong rạp hát lạnh lẽo trống vắng, chỉ có bốn người chúng tôi. Tôi dẫn theo Ngô Cứ Lam chọn chỗ ngồi ở chính giữa rạp, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ngồi phía trước chúng tôi hai hàng ghế.
Ngọn đèn dần dần tối sầm lại, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh ở phía trước, đầu chụm lại với nhau, thì thầm to nhỏ, tôi và Ngô Cứ Lam thì im lặng ngồi ngay ngắn. Tôi cảm nhận được cảm xúc của hắn dường như không được tốt, vẫn là ánh mắt sâu thẳm, tựa như có điều gì đó suy nghĩ, đang nhìn những chỗ ngồi trống không ở bốn phía.
Đột nhiên tôi có chút sợ hãi, có phải là nghĩ tốt lại thành xấu hay không?
Màn sân khấu từ từ kéo lên, hiện ra bối cảnh hoàn toàn cổ xưa, âm nhạc cổ điển vang lên, nhanh chóng đưa người xem đến bối cảnh Châu Âu thế kỷ 19.
Cảnh thứ nhất là nơi ở của Trà Hoa Nữ tại Paris. Một đám đàn ông xã hội thượng lưu vây quanh một cô gái lầu xanh đẹp nhất Paris bợ đỡ săn đón, nam chính Armand sau đó được giới thiệu cho Trà Hoa Nữ Magaret, anh ta vội vàng bày tỏ tình yêu của mình, nhưng lại bị Trà Hoa Nữ từ chối.
Tôi nhìn những nam nữ diễn viên ăn mặc mấy bộ trang phục cổ tao nhã phiền toái kia, liền hốt hoảng nhớ đến quyển tiểu thuyết ‘Trà Hoa Nữ” được xuất bản năm 1848, sau đó vào năm 1853 vở nhạc kịch “Trà Hoa Nữ” ra đời, miêu tả chính xác tình yêu thời đại lúc bấy giờ. Tôi tự cho mình nghĩ đúng khi lôi kéo Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh, xem qua mối tình rung động lòng người này, lại quên nghĩ đến, năm đó khi hắn xem “Trà Hoa Nữ”, ngồi cạnh hắn là ai?
Tôi cố ý dùng tiền để tham dự vào khoảng thời gian đã sớm mất đi của hắn, nhưng có lẽ, sẽ làm mất đi khoảng thời gian hiện tại mà tôi đang tham dự vào. Ngô Cứ Lam ngồi bên cạnh tôi, nhưng rõ ràng hắn cũng giống như tôi, trong lòng có suy nghĩ gì đó, tôi đang nghĩ về hắn, vậy hắn nghĩ về ai đây?
Trăm năm trước, người xem “Trà Hoa Nữ” với hắn đã biến mất, vài thập niên sau, tôi cũng sẽ biến mất; trăm năm sau nữa, có phải sẽ có một cô gái cũng không cam lòng, cũng muốn tham dự vào khoảng thời gian đã mất đi của hôm nay không?
Tôi biết suy nghĩ như vậy quả thật vô nghĩa, quá khứ và tương lai đều là khoảng thời gian không thuộc về tôi. Trên thực tế, căn bản tôi không hề tồn tại, có thể nói, tôi chẳng có bất cứ quan hệ nào với hắn, nhưng trong thoáng chốc, tôi lại đau khổ như vậy, tham lam như vậy, chẳng những muốn có được hiện tại, mà còn ghen tị với quá khứ và tương lai.
Ngô Cứ Lam dần hồi phục lại như thường, hắn nhận ra tôi có chút khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm lên sân khấu, lắc đầu, không biết nên nói cái gì.
Ngô Cứ Lam cầm tay của tôi, “Em không thích xem sao?”
Tôi cố gắng gượng cười, nói: “Em muốn nhìn thấy anh xem qua thứ gì đó, lúc trước ca kịch chắc chắn rất thịnh hành.”
Ngô Cứ Lam lập tức hiểu được tại sao có một màn xem ca kịch chỉ có bốn người chúng tôi, hắn nói: “Do em cố ý sắp xếp? Là vì anh?”
Tôi gật đầu.
Ngô Cứ Lam kéo tôi đứng lên, “Chúng ta rời khỏi đây!”
Tôi chưa lên tiếng chào tạm biệt Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh, đã mơ mơ màng màng để hắn kéo ra khỏi rạp hát.
Rời khỏi không gian tối tăm bí bách ở trong kia, không cần phải xem lại mối tình ở quá khứ đó nữa, tâm trạng của tôi lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Ngô Cứ Lam cởi áo măng-tô bằng lông nhung, khoác lên vai tôi, tôi biết cơ thể của hắn đặc biệt, không cảm thấy lạnh, nên không khách sáo nhận lấy.
Áo khoác của hắn mang theo chút hơi lạnh, tôi mỉm cười ôm chặt chiếc áo thêm chút nữa, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ —— Trăm năm trước, ngàn năm trước, trong cơn gió thu hiu quạnh, cũng đã từng có cô gái dùng đến áo khoác của hắn sưởi ấm? Bây giờ hắn đang nhớ tới cô ấy?
Ngô Cứ Lam dẫn theo tôi tránh được nhiều du khách ở ngã tư đường, hướng về phía công viên ở gần đó, càng đi khung cảnh càng vắng vẻ. Đúng là thời tiết cuối thu tháng 10, đường phố New York đặc biệt sáng lạn, giống như một bức tranh mang đầy đủ màu sắc của ánh sáng.
Không khí cuối thu mát lạnh trong lành, trời xanh mây trắng, những con đường thật dài rợp bóng mát, cây đại thụ cao vút, có vàng kim óng ánh, có ửng đỏ lóa mắt, trên mặt đất trải một lớp mỏng đầy lá rụng, các loại sắc thái giao hòa, từ xa xa nhìn lại, chúng tôi giống như đang đi trên gấm hoa rực rỡ.
Tôi đang ngất ngây vì phong cảnh, đột nhiên nghe được tiếng nói của Ngô Cứ Lam: “Anh không thích rạp hát! Thính giác và khứu giác của anh so với loài người đặc biệt nhạy cảm, trong rạp hát âm thanh ồn ào, một đám người ngồi chật chội đông đúc, đối với lỗ tai và mũi của anh đều là một loại tra tấn.”
Tôi ngơ ngác, “Chính anh đã nói… Anh có ấn tượng sâu sắc đối với rạp hát, em nghĩ anh cảm thấy vui vẻ khi đi xem.”
Ngô Cứ Lam ngắm nhìn bầu trời màu lam cuối ngày ở xa xa, nói: “Anh đã từng nói với em, năm đó, anh chỉ ở New York trong thời gian ngắn, bởi vì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên trước hết không thể không rời khỏi New York để về biển. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó là anh bị người ta biết được thân phận, bị giăng bẫy bắt được.”
Tôi “A” lên một tiếng, dường như thất thanh hoảng hốt, mặc dù biết rất rõ Ngô Cứ Lam hiện tại vẫn bình yên đứng trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng sợ hãi. Cho dù là phương Đông, hay Phương Tây, thì loài người đối với “loài sinh vật khác” đều có dòng máu nhẫn tâm giống nhau như đúc, tôi nhịn không được, hỏi: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy?”
Ngô Cứ Lam thản nhiên nói: “Năm 1861 chiến tranh Nam Bắc bùng nổ, cuộc chiến chuyển biến xấu, ngày càng có nhiều đàn ông nam giới hoặc là tình nguyện, hoặc là bị bắt đi gia nhập quân ngũ. Bởi vì trên giấy tờ tùy thân, tuổi của anh đúng là rất thích hợp, nên anh cùng vài người bạn lên đường nhập ngũ. Có một cô gái là bạn thân của anh, cũng là người yêu của một trong số những người bạn đi cùng anh, trước khi lên đường, anh đồng ý với cô ấy sẽ hết sức cố gắng bảo vệ mạng sống của người yêu cô ấy. Nhưng trên chiến trường, có rất nhiều thứ không thể khống chế, vì bảo vệ người bạn kia, anh không thể không để lộ năng lực khác thường của mình. Lúc đó, hắn không biểu lộ chút khác lạ nào, làm bộ như không để ý đến năng lực dị thường của anh. Đến năm 1865, phía Nam tuyên bố đầu hàng, chiến tranh Nam Bắc chấm dứt. Ngay tại buổi tiệc ăn mừng chiến tranh kết thúc, hắn đã hạ độc vào thức ăn của anh, giăng bẫy bắt anh.”
Lại là một câu chuyện phản bội bán đứng bạn bè, từ lúc nhân loại này tồn tại đã không ngừng lặp đi lặp lại chuyện tương tự, cứ thế tôi chẳng có chút nào ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy thật sự đau lòng, “Sau đó thì sao?”
“Bọn họ nhốt anh vào một cái bể cá bằng thủy tinh, muốn trưng bày anh ở rạp hát, dựa vào anh để kiếm tiền và nổi tiếng. Anh đã nói với em, anh có ấn tượng sâu sắc nhất chính là rạp hát ở New York, bởi vì anh đã từng ở trên sân khấu, qua lớp kính của bể cá, nhìn thấy bọn họ vừa kích động vừa nhìn anh chằm chằm, vừa tham lam bàn bạc kế hoạch trưng bày và biểu diễn.”
Tôi đè nén giọng nói: “Sau đó thì sao?”
“Trước một ngày chính thức trưng bày, cũng là ngày 13 tháng 07 năm 1865, người của anh phóng hỏa rạp hát có tên là Barnum Museum, thừa dịp náo loạn cứu anh trốn thoát.”
“Hả? Barnum Museum? Em… em… có tra cứu lịch sử Broadway, đã từng đọc qua cái tên này, đây là sự kiện rất nổi tiếng vào năm đó!” Tư liệu lịch sử nhấn mạnh, đây là một trung tâm giải trí lớn nhất gồm bốn tầng lầu, nằm ở góc phố phía tây của Broadway, là nơi tập trung những văn hóa thịnh hành của Mỹ thời bấy giờ, đáng tiếc nó đã bị thiêu rụi chỉ trong một đêm. Tôi còn cảm thấy tiếc vì nó đã bị tiêu hủy vào năm Ngô Cứ Lam rời khỏi nước Mỹ, nếu không tôi đã sắp xếp biểu diễn ca kịch ở đó.
Ngô Cứ Lam mỉm cười trấn an tôi, “Đã là chuyện của hơn trăm năm trước, là quá khứ rồi!”
Đúng vậy! Tất cả đã là quá khứ, hiện tại hắn vẫn bình an vô sự ở bên cạnh tôi! Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền cảm thấy cực kỳ áy náy vì chính ý định tùy tiện của mình, “Em… Em không biết anh đối với rạp hát… Em nghĩ… Xin lỗi anh!”
Ngô Cứ Lam nửa thật nửa giả nói: “Em cho anh biết vừa rồi em buồn bực cái gì, anh sẽ tha lỗi cho em.”
“Anh… sao anh biết em đang buồn bực?”
Ngô Cứ Lam vừa nắm tay tôi chậm rãi đi từng bước, vừa liếc mắt nhìn tôi một cái, thản nhiên nói: “Cảm xúc của em rất rõ ràng, cảm giác của anh cũng không phải là chậm chạp.”
Tôi cắn môi, lắp bắp nói: “Em nghĩ tới những cô gái trước kia của anh.”
Ngô Cứ Lam lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi không dám đối diện với hắn, chỉ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật, trước đây anh có bao nhiêu bạn gái, thậm chí là kết hôn, cũng rất bình thường! Em chỉ là tùy tiện suy nghĩ, anh yên tâm, em có thể hiểu được…”
Ngô Cứ Lam dùng tay nâng cằm, khiến khuôn mặt của tôi ngẩng lên, ép buộc tôi đối diện với hắn, “Không có!”
“Không, không có?” Giây phút này, biểu hiện của tôi lại giống như kẻ ngốc.
“Không có ai cả, em là duy nhất.”
Nếu như lời nói này xuất phát từ người con trai khác, tôi chỉ xem đó là lời nói dối ngon ngọt, sẽ mỉm cười bỏ qua, nhưng những lời này lại xuất phát từ Ngô Cứ Lam. Tuy biểu cảm của hắn bình thản, ngữ khí cũng bình thản, nhưng đó chính là tuyên bố một sự thật tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm, đó cũng chính là lời nói đúc kết được từ ngàn năm qua. Tôi biết mình nông cạn, ích kỷ, keo kiệt, nhàm chán, nhưng khi biết được không có cô gái nào nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn, không có người con gái nào được hắn quan tâm chăm sóc, không có phụ nữ nào để lại bóng dáng trong lòng hắn… Niềm vui sướng của tôi lại trở nên mạnh mẽ, khiến tôi nhịn không được mi mắt ngân ngấn lệ.
“Em…” Ngô Cứ Lam vươn tay, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của tôi, dường như không biết nên đối với tôi như thế nào mới tốt.
Tôi ngượng ngùng nghiêng đầu tránh né, giống như một cô gái biết mình được chiều chuộng, ngang ngược cố chấp đòi hỏi ngày càng nhiều, “Thời gian dài như vậy, không có ai hết sao? Em không tin! Cho dù anh không thích người khác, chắc chắn cũng có người khác thích anh!”
Ngô Cứ Lam khẳng định nhìn ra tôi đang được cưng chiều nên kêu ngạo, hắn véo mặt của tôi một chút, cười như không cười nói: “Em cho rằng mỗi cô gái đều giống như em da mặt dày còn hơn vỏ con rùa biển chắc?”
Chương trước | Chương sau