Tôi nhìn hắn và Ngô Cứ Lam ăn mặc đặc biệt nghiêm túc, mới nhớ tới buổi tối hôm nay phải gặp mặt ông chủ của Vu Tịnh Tịnh, nhưng hiện tại tôi vẫn không quan tâm đến việc trò chuyện vui vẻ với một người xa lạ, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về khu nhà nghỉ.
bạn đang xem “Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Tịnh Tịnh, ông chủ của cô tên gọi là gì, ông ấy ở đâu?”
Vu Tịnh Tịnh hơi liếc mắt nhìn bàn tay của tôi và Ngô Cứ Lam đang nắm chặt với nhau một chút, liền nói: “Ông chủ tên là Regulus (14.5), một cái tên Hy Lạp, có nghĩa là hoàng tử, cũng mang ý nghĩa trái tim của sư tử. Bà nội của tôi sẽ lập tức giới thiệu ông ấy cho cô quen biết. Phải rồi, bà nội của tôi chính là người vừa rồi Chu Bất Ngôn đã nhắc đến, tên Violet, rất nhiều người nghĩ rằng bà ấy là người thông thái, thần bí, tao nhã, mê hoặc…”
(14.5) Regulus: là một ngôi sao trong chòm sao Sư Tử (Leo), nó được mệnh danh là trái tim sư tử do nằm ở vị trí đặc biệt. Theo tiếng Latin, Regulus có nghĩa là hoàng tử hay vị vua nhỏ.
Vu Tịnh Tịnh không nói thêm gì nữa, bởi vì đại sảnh của bữa tiệc bỗng nhiên im lặng, khiến tôi giống như mọi người dõi mắt hiếu kỳ muốn nhìn thấy bà nội của Vu Tịnh Tịnh. Đó là một phụ nữ đứng tuổi có dáng người quý phái, được mọi người ca tụng là thân bí mê hoặc đang chậm rãi đi tới. Bà ấy mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc vấn cao chỉnh chu phía sau đầu, liếc mắt một cái có thể đoán được tuổi của bà ấy, nhưng thời gian lưu lại trên người bà ấy lại toát ra nét tao nhã dịu dàng, mỗi một nếp nhăn đều giống như do thời gian ban tặng. Một cô gái trang điểm lộng lẫy, cố gắng khoe sắc tranh tài, đứng trước mặt bà ấy, bỗng nhiên lại chìm hẳn đi để làm nền cho bà ấy.
Tôi nhịn không được ngắm nhìn Violet, lại ngắm nhìn Vu Tịnh Tịnh. Gương mặt của Vu Tịnh Tịnh mang nét đặc trưng của người Châu Á, bà nội của cô ấy lại có nét của người Phương Tây. Bà ấy không có mái tóc vàng và tròng mắt xanh như người Phương Tây, nhưng có mái tóc đen tuyền, làn da nâu màu mật ong. Hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có thể rõ ràng tìm ra những điểm tương tự.
Vu Tịnh Tịnh giải thích, “Bà nội của tôi tự xưng mình là người Di-gan, có dòng máu của người Tây Ban Nha. Còn tôi thì có dòng máu của người Anh-điêng và người Trung Quốc.” (14.6)
(14.6) Người Di-gan: là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều tại Nam Âu và Đông Âu, châu Mỹ và Trung Đông. Người Anh-điêng (Indian, hay còn gọi là người da đỏ) là những cư dân trước khi Cristoforo Colombo đặt chân đến châu Mỹ đã sinh sống ở cả Bắc lẫn Nam Mỹ. Hậu duệ của họ vẫn còn là thiểu số, nên thường được gọi là thổ dân châu Mỹ. Hiện nay, trên lãnh thổ Hoa Kỳ, dân tộc da đỏ chỉ còn khoảng 1%.
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
…………….
REGULUS TRONG CHÒM SAO LEO
HAI LOẠI RƯỢU KHAI TIỆC VÀ KẾT TIỆC
Bà nội của Vu Tịnh Tịnh đứng trước micro nói vài lời chào đón quan khách bằng tiếng Anh lưu loát.
Tốc độ nói của bà ấy không nhanh cũng không chậm, phát âm cực chuẩn, cơ bản tôi nghe đều hiểu. Những vị khách được mời đến dự tiệc hôm nay đều là họ hàng bằng hữu có quan hệ hợp tác làm ăn, có người đã hợp tác trên trăm năm, cũng có người mới quen biết, chỉ hợp tác để mở rộng thị trường Châu Á. Công việc làm ăn của bà ấy liên quan đến rất nhiều lĩnh vực như bất động sản, trang sức, dược phẩm, y tế, khoán sản, nguồn năng lượng mới… Cách thức làm ăn của Violet cùng với các công ty kinh doanh hiện nay không giống nhau cho lắm, bà ấy không có một công ty hay tập đoàn nào đại diện đưa ra thị trường, toàn bộ là tập hợp những công ty cá nhân nhỏ lẻ, nhưng không hề nghi ngờ, tuy đây là cách làm ăn ở cấp thấp nhưng lại vô cùng phát đạt, giống như một vương quốc kinh doanh thu nhỏ.
Tôi càng nghe càng cảm thấy tò mò, những con người tài giỏi quý phái như vậy rốt cuộc phục vụ một ông chủ như thế nào? Chắc hẳn là một nhân tài rất có mị lực mới có thể khiến bà ấy nể phục như vậy?
Violet đột nhiên nhìn về phía chúng tôi, bà ấy vươn cánh tay, ra điệu bộ cung kính mời chào, “Như tôi đã đề cập lúc đầu, gia tộc nhà chúng tôi đại diện cho ông chủ làm ăn kinh doanh. Tối nay, xin cho phép tôi được giới thiệu với mọi người ông chủ của tôi, ngài Regulus.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, chính xác mà nói, đều là theo ánh mắt của Violet nhìn Ngô Cứ Lam. Tôi có chút hiểu ra, nhưng cũng có chút không tin, ngơ ngác nhìn về bốn phía, ý muốn tìm thấy một người khác để chứng tỏ tôi đã hiểu lầm. Nhưng chung quanh không có ai khác, chỉ có mỗi Ngô Cứ Lam.
Những lời nói của hắn lúc chiều đột nhiên văng vẳng bên tai, “Người của anh đã cứu anh”, Trăm năm trước hắn không phải chỉ đơn độc một mình, có người đi theo hắn, bảo vệ hắn. Từ lúc nước Mỹ kiến tạo, ngoại trừ cuộc nội chiến hai miền Nam Bắc, cục diện chính trị vẫn ổn định, chỉ cần có người đáng tin cậy mở đại lý kinh doanh phát triển ổn định, sự nghiệp kéo dài từ năm đó cho đến bây giờ thật hết sức bình thường.
Ngô Cứ Lam bóp nhẹ bàn tay của tôi giúp tôi trấn an, sau đó buông tôi ra, đi về phía Violet.
Violet lùi sang một bên, dùng sức vỗ tay, chỉ trong một thoáng, toàn bộ đại sảnh tiệc rượu vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Violet cùng vài người lớn tuổi đứng phía trước đều kích động với ánh mắt rơm rớm lệ, giống như đang chứng kiến một điều kỳ tích không thể ngờ tới đang xảy ra.
Ngô Cứ Lam tỏ vẻ lạnh nhạt đứng ở đó, khuôn mặt không chút biểu cảm, thật giống như tất cả mọi chuyện, tất cả những điều xa hoa vương giả này đều đương nhiên phải có.
Tiếng vỗ tay dần dần ngừng hẳn, Ngô Cứ Lam hướng Violet và những người lớn tuổi kia, nói: “Good evening, my friends, I’m back!”
Bọn họ lại kích động dùng sức vỗ tay, nhận ra được, những người này cũng như Violet, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, không chỉ có tài năng hơn người, mà địa vị xã hội cũng vô cùng xuất chúng, nhất cử nhất động của bọn họ đều lôi kéo những người khác làm theo, khiến cho toàn bộ đại sảnh lại vang lên một trận vỗ tay như sấm rền.
Chỉ có người chưa bị kích động như bọn họ chính là tôi, Giang Dịch Thịnh, Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn.
Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn dùng ánh mắt khó tin nhất trừng trừng nhìn tôi, tỏ ra bộ dáng “Rõ ràng là một kẻ nghèo kiết xác, không ngờ tự nhiên biến thành mỏ vàng”
Kỳ thật, tâm trạng của tôi cũng giống như bọn họ, tôi trơ mắt nhìn “kẻ bị tôi nuôi dưỡng bấy lâu nay biến thành kẻ tôi có bán mình cũng nuôi không nổi” kia, cảm giác thật sự không xong. Tôi đã không ít thì nhiều cho rằng tôi là người duy nhất của Ngô Cứ Lam trên thế giới này, nhưng bây giờ, tôi mới phát hiện mình cùng lắm chỉ là một người bình thường trong những người bình thường ở đây, mà lại là một kẻ thấp kém nhất trong số bọn họ, điều này khiến tôi có cảm giác thật sự không an toàn.
Tiếng vỗ tay tiếp tục dừng lại, những người lớn tuổi rất có địa vị xã hội kia, từng người từng người một tiến về phía Ngô Cứ Lam đánh tiếng chào hỏi. Bọn họ có kẻ dẫn theo hoặc con trai cháu trai hoặc con gái cháu gái đến nói chuyện. Tổ tiên của bọn họ hẳn là những người di dân từ Châu Âu đến nước Mỹ, tuy bọn họ đã sớm rời xa cố thổ, nhưng dáng dấp bề ngoài cùng với ngôn ngữ lời nói vẫn mang theo chút hơi hướng của quê nhà, bọn họ chính là thế hệ sau của người Tây Ban Nha, người Đức, người Ý, người Pháp… Ngôn ngữ của bọn họ mỗi người sử dụng đều không giống nhau, Ngô Cứ Lam cũng dùng nhiều thứ tiếng khác nhau của từng quốc gia để nói chuyện, mỗi cử chỉ hành động, đều là lễ nghi hoàn mỹ.
Một Ngô Cứ Lam được mọi người vây quanh như vậy khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ, tuy đã từng biết hắn bần cùng đến đôi dép cũng không có, tính khí kêu ngạo lạnh lùng, nhưng hiện tại chính mắt trông thấy hắn trở về cuộc sống vương giả, tỏ thái độ lạnh nhạt với sự kính phục và hoan nghênh của mọi người, lại khiến tôi có một loại cảm giác khác. Lời hắn nói tôi hoàn toàn không hiểu, việc hắn làm tôi hoàn toàn không biết, người bên cạnh hắn tôi hoàn toàn không quen… khoảng cách của tôi và hắn lại càng trở nên xa xôi. Đêm trăng tròn hôm đó, dù hắn đã lộ rõ thân phận, nói cho tôi biết hắn không phải là người, tôi cũng không có loại cảm giác này, đó là loại cảm giác khiến tôi biết rằng chúng tôi là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Tôi thì thầm nói: “Anh ấy thật rất giống với tên của mình, một vương tử!”
Vu Tịnh Tịnh nhìn chằm chằm vào Ngô Cứ Lam, không chút do dự nói: “Không phải là rất giống, Regulus chính là vương tử!”
Tôi sửng sờ một chút, nhịn không được suy nghĩ, nếu hắn là vương tử, vậy tôi là gì? Có thể nào là cô bé Lọ Lem trước lúc 12 giờ đêm, tuy được mặc váy áo xinh đẹp, ra dáng một cô công chúa kêu sa lộng lẫy, nhưng rốt cuộc khi váy áo biến mất, liền trở lại bản chất ban đầu hay không?
Giang Dịch Thịnh dùng khuỷu tay huýt vào tôi một chút, trong lúc hắn ra ý gì đó, tôi nhìn thấy Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn lẳng lặng lui ra khỏi đám đông, đang hướng về phía cánh cửa lớn. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bọn họ, cũng có cảm giác muốn chạy trốn.
“Cảm ơn sự hiện diện của quý vị…” Giọng nói của Ngô Cứ Lam đột nhiên vang lên, dĩ nhiên là tiếng Hoa.
Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn theo bản năng dừng bước, xoay người lại nhìn, tôi cũng quay đầu lại, ngơ ngẩn nhìn về phía Ngô Cứ Lam.
Ngô Cứ Lam trừng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, chạm vào ánh mắt của hắn, tôi có chút chột dạ, hắn hiểu thấu suy nghĩ của tôi! Ánh mắt của hắn có chút tức giận, dường như muốn nói: Em dám trốn à? Em thử xem!
Ngô Cứ Lam vẫn nhìn tôi chằm chằm, dùng tiếng Hoa chậm rãi nói: “Buổi tối hôm nay tôi mời các vị đến đây không phải chỉ vì cuộc gặp mặt thân mật, mà quan trọng hơn là muốn mọi người chứng kiến một việc.”
Hắn đi xuyên qua đám đông, bước về phía tôi, theo từng động tác của hắn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người hắn.
Từ nhỏ đến lớn, tôi không phải là tiêu điểm của đám đông, cũng không có thói quen làm tiêu điểm của đám đông, nên rất lo lắng khẩn trương muốn lùi về phía sau. Ngô Cứ Lam cúi thấp người, chân sau quỳ xuống trước mặt tôi, trên tay cầm một chiếc nhẫn có đính viên kim cương màu lam thật lớn, “Tiểu La, em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi giống như nghe được mấy câu thần chú, lập tức cứng đờ người giống như bị đóng đinh lên mặt đất, kinh ngạc hỏi: “Anh nói cái gì?”
May mắn sao, không phải chỉ có một mình tôi bị dọa sợ, trong đám đông cũng phát ra liên tiếp mấy tiếng hô kinh ngạc, làm cho câu nói cực kỳ thất lễ kia của tôi cũng được che lấp đi vài phần.
Ngô Cứ Lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi, lặp lại một lần nữa: “Em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi im hơi lặng tiếng nghe xong, mặt lập tức giãn ra nụ cười, vội vàng giật lấy chiếc nhẫn ở trong tay hắn, “Em đồng ý! Em đồng ý!”
Giang Dịch Thịnh liều mạng ho khan một tiếng, tôi mới phát hiện, hình như tôi sốt ruột hơi quá, hẳn là mắt đã có chút ươn ướt, tôi rụt rè đưa tay ra muốn trả lại chiếc nhẫn, để Ngô Cứ Lam tự tay đeo nhẫn cho tôi. Nhưng trò hề mất mặt của tôi, bọn họ đã thấy hết rồi, chẳng lẽ muốn tôi trả nhẫn lại cho Ngô Cứ Lam sao?
Tôi cầm chiếc nhẫn, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Ánh mắc sắc bén của Ngô Cứ Lam trở nên dịu dàng, hắn mỉm cười, rất tự nhiên kéo tay tôi lại, giúp tôi đeo nhẫn vào, thật giống như ghi thức vốn nên như vậy. Sau đó, hắn nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của tôi, hạ thấp người, cúi đầu, cực kỳ nâng niu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của tôi một chút.
Giống như có một luồn điện từ bàn tay truyền đến tim, khiến cho trái tim của tôi bị kích thích đập thật nhanh, máu chạy ngược lên não, thời khắc này, mắt hoa đầu choáng váng, tôi mới thật sự ý thức được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì: Ngô Cứ Lam, cầu hôn tôi! Là cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!
Từ khi đoạn tình cảm này nảy nở, tôi vẫn luôn là người gắng sức chủ động đi trước, biểu hiện của Ngô Cứ Lam là hoàn toàn do dự, thậm chí có thể nói, hắn căn bản đã muốn cự tuyệt, chẳng qua không chịu nổi da mặt dày của tôi mà thôi, nhưng ngay cả người có da mặt dày như tôi đây cũng chưa dám lo nghĩ đến việc kết hôn, vậy mà Ngô Cứ Lam lại cầu hôn tôi!
Thật kỳ lạ! Tôi vẫn là tôi, hắn vẫn là hắn, chẳng qua trên ngón tay giữa của tôi có thêm một viên đá biểu tượng của sự hứa hẹn, thế nhưng đã làm cho mọi thứ thay đổi! Cho dù lời hắn nói không thể nghe hiểu, chuyện hắn làm không thể nhận biết, hay những người xung quanh hắn chẳng thể thân quen, thì đã làm sao? Mặc kệ thế giới này có xa lạ đến thế nào, thì hắn vẫn luôn ở bên cạnh tôi! Huống chi, hắn còn cố tình làm cho tất cả mọi người nghe không hiểu, chỉ dùng tiếng Hoa, vì muốn tôi có thể nghe hiểu.
Ngô Cứ Lam nắm tay của tôi, liếc mắt nhìn Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn, dùng tiếng Hoa giới thiệu với mọi người: “Vị hôn thuê của tôi, Thẩm La!”
Violet ra ý muốn tìm người am hiểu tiếng Hoa phiên dịch thành tiếng Anh, nhưng những người lớn tuổi ở bên cạnh bà ấy vẫn tiếp tục im lặng, dường như hoàn toàn không thể tiếp nhận mọi chuyện đang diễn ra.
Ngô Cứ Lam lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ. Violet là người đầu tiên giơ tay lên, bắt đầu vỗ tay, những người khác cũng từ từ vỗ theo, cuối cùng toàn bộ đại sảnh đều là tiếng vỗ tay vang dội.
Ngô Cứ Lam mỉm cười, nói: “Cám ơn!”
Âm nhạc hợp tình hợp cảnh tấu lên, Violet đưa mắt ra dấu cho Vu Tịnh Tịnh.
Vu Tịnh Tịnh cười nói với Giang Dịch Thịnh: “Mượn mỹ sắc của anh một chút!” Không đợi Giang Dịch Thịnh kịp phản ứng, cô ấy liền lôi kéo Giang Dịch Thịnh đi ra sàn nhảy, cả hai nương theo âm nhạc, bắt đầu khiêu vũ.
Động tác của Giang Dịch Thịnh thoáng do dự một chút, nhưng rất nhanh hắn liền bắt kịp bước nhảy của cô ấy.
Hai người bọn họ, một nam phong lưu phóng khoáng, một nữ xinh đẹp sáng ngời, các bước nhảy đa dạng phức tạp, nhưng lại cực kỳ hài hòa đồng điệu, khiến cho những người khác cũng bắt đầu muốn kiêu vũ.
Những người vây quanh Ngô Cứ Lam cũng dần dần tản đi. Violet cùng một số người lớn tuổi vẫn không rời khỏi, bà ấy cung kính nói với Ngô Cứ Lam: “Mời.”
Chúng tôi theo sau bà ấy, cùng đi vào một gian phòng nghỉ thông với đại sảnh của buổi tiệc.
Bồi bàn đóng cửa lại, âm nhạc cùng tiếng ồn ào bị chặn ở bên ngoài, bên trong có vẻ rất yên tĩnh. Ngô Cứ Lam dẫn theo tôi đến ngồi xuống ghế salon, tất cả những người khác đều đứng.
Violet ân cần nói chuyện với tôi: “Đã nghe Tịnh Tịnh nhắc đến cô rất nhiều lần, tôi có thể gọi cô là Tiểu La được không?”
Người Trung Quốc rất trọng lễ nghĩa, kính lão yêu trẻ, Violet coi như là trưởng bối, tôi muốn đứng lên, nhưng Ngô Cứ Lam lại đè tôi xuống, cho nên tôi chỉ có thể ngồi bất động, cười nói: “Đương nhiên có thể ạ.”
Violet mỉm cười giới thiệu với tôi một vài người lớn tuổi, mỗi người đều bước lên phía trước, cầm lấy tay của tôi, khom người cúi đầu, khẽ hôn lên bàn tay của tôi một chút. Từ đầu đến cuối, Ngô Cứ Lam vẫn ở bên cạnh, không nói tiếng nào. Tôi hơi hơi cảm thấy đây chính là một kiểu lễ nghĩa của người Tây Âu, càng giống như một loại nghi thức, nhưng rốt cuộc nó tượng trưng cho cái gì, Ngô Cứ Lam không có giải thích, tôi cũng không hỏi, chỉ có thể cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang nghiêm túc, không cầu thật hoàn mỹ, chỉ cầu không làm gì sai.
Đợi mọi người cùng tôi so chiêu kiên trì một lúc sau, Ngô Cứ Lam cầm tay của tôi, đứng lên, mở miệng nói: “Thẩm La là người bạn đời kiếp này ta đã chọn, kể từ hôm nay chúng ta cùng chia sẻ những hạnh phúc cuộc đời này ban cho, cũng sẻ chia những đau khổ mà cuộc đời này mang đến.”
Trong lòng tôi bỗng nhiên rung động, tôi ngây ngốc nhìn Ngô Cứ Lam.
Violet dường như quá kinh ngạc, nói: “Regulus…”
Ngô Cứ Lam với ánh mắt sắc bén nhìn bà ta chằm chằm, violet cự tuyệt trong chớp mắt, sau đó cung kính cúi đầu.
Ngô Cứ Lam dùng tiếng Anh nói lại lời nói kia một lần, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nói: “Ta hy vọng mọi người nhớ kỹ lời nói của ta.”
Nói xong, hắn dẫn theo tôi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Ngô Cứ Lam nhìn Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đang khiêu vũ, hỏi tôi: “Em có muốn đi dạo xung quanh một lát không? Hay muốn khiêu vũ, anh có thể nhảy cùng em.”
Tôi lắc đầu, “Em muốn về nhà.”
Hắn đã nói thính giác và khứu giác của hắn nhạy cảm hơn con người rất nhiều, âm thanh ở đây ồn ào, nhiều loại mùi hỗn tạp như vậy, khẳng định hắn không thích, vừa đúng lúc, tôi cũng không thích.
Ngô Cứ Lam mỉm cười, dịu dàng nói: “Được, chúng ta về nhà!”
Sau khi trở lại khu nhà nghỉ, tôi đứng trước cánh cửa bấm những con số mật mã vào cái khóa, liền đột nhiên phản ứng kịp, tại sao mật mã của khu nhà này lại lấy ngày sinh nhật âm lịch của tôi. Không phải Vu Tịnh Tịnh chủ ý gọi người đổi mật mã, mà chính là Ngô Cứ Lam đã cố ý sắp xếp thay đổi theo số mật mã này.
Tôi hỏi: “Khu nhà này là chỗ trước đây anh đã từng ở sao?”
Ngô Cứ Lam nói: “Đúng vậy! Cứ cách 20 năm, bọn họ lại giúp anh lo liệu đổi giấy tùy thân một lần, cũng sẽ sửa sang lại khu nhà này một lần, ngoại trừ cái giá sách kia, thì những chỗ khác cơ bản đều không thể nhận ra giống như trước.”
Tôi đẩy cửa ra, khom người khụy gối, khẽ mỉm cười, ra dáng cung kính mời vào nhà, nói với Ngô Cứ Lam: “Hoan nghênh anh về nhà!”
Ngô Cứ Lam nói: “Về sau cũng là nhà của em. Sinh nhật của em anh không có quà gì để tặng, khu nhà này coi như là quà sinh nhật anh tặng cho em.”
Cái gì? Tặng cho tôi sao? Tôi ngây ngẩn cả người.
Ngô Cứ Lam kéo tôi đi vào phòng, “Em đừng cảm thấy nó quá quý giá mà không dám nhận, năm đó anh chỉ thích đám cây cỏ tươi tốt ở đây, người thì thưa thớt, nên mua nó với giá cực kỳ thấp.”
Tôi phục hồi lại tinh thần, cợt nhả nói: “Em không ngại quý giá! Ngốc mới ngại có nhiều tiền! Chỉ cần là của anh tặng, quý đến cỡ nào em cũng dám nhận! Em chỉ không thể tin trên đời này thật sự có chuyện quá tốt như vậy, em vốn chỉ cần lao động cần cù, thật thà cầu khẩn, cố gắng chuẩn bị tốt để nuôi gia đình, như thế là đủ, nhưng không ngờ anh lại giàu có như vậy, làm cho em biến thành thành con sâu béo.”
Ngô Cứ Lam hơi mỉm cười, nhìn tôi nói: “Tiểu La, em như vậy, thật sự rất tốt!”
Ánh mắt của hắn thâm sâu chăm chú, quả thực có thể dùng bốn chữ “Tình thâm chân thành” để diễn tả. Tôi có chút ngượng ngùng, liền đỏ mặt nhìn sang hướng này, rồi quay sang hướng khác, vẫn xấu hổ không dám nhìn vào mắt của hắn.
Ngô Cứ Lam dịu dàng nở nụ cười, trêu ghẹo hỏi: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi nói năng hùng hồn: “Nhìn căn nhà của em!” Nói xong, tôi thật sự cẩn thận đánh giá qua căn phòng.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai thứ, vừa quen vừa lạ ở trước mắt.
“A! Chúng nó ở đây này!” Tôi kinh ngạc chạy qua.
Là khối đá San hô hóa ngọc giống như thứ được trưng bày ở ngôi nhà cũ trên hải đảo, đang được đặt dưới sàn nhà, bên trên bày biện một cái chậu cây cảnh non bộ xanh biếc; ốc Anh Vũ hóa thạch vẫn giống như trước kia, là vật trang trí, nó được đặt trên cái tủ kệ ở trong phòng khách.
Ngô Cứ Lam nói: “Đây là những vật kỷ niệm của ông nội em, nếu không phải vì tiền, chắc chắn em sẽ không muốn bán đi. Bây giờ chúng ta không thiếu tiền, vậy cứ để nó trở lại bên cạnh em đi!”
Tôi nhìn đá san hô và ốc Anh Vũ hóa thạch, rồi lại nhìn ra khắp căn phòng, im lặng nhìn Ngô Cứ Lam.
Đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn Trung Quốc ở trong bếp, những con ốc sò biển trang trí trên kệ tủ đầu giường, trong phòng tắm là dầu tắm dầu gội tôi dùng, ngay cả cái TV khi mở lên cũng toàn là tiếng Hoa… Khó trách tôi luôn cảm thấy người chủ bày trí sắp xếp cho căn nhà này thật là hảo tri kỷ, lại hảo chu đáo, giống như thỏa mãn mọi nhu cầu của tôi.
Chương trước | Chương sau