Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 59

↓↓

Không ngờ mày lại ngu đến độ nhảy xuống biển bảo vệ cá mập! Thì ra, mày mới là đứa buồn cười nhất.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nơi này đã không còn là nhà của mày nữa, người đàn ông này cũng không còn là người thân của mày nữa, mày còn ở lại đây làm gì?


Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt của Tư Dạ, nghĩ đến ba chữ anh nói với tôi trước khi chết "Cô không xứng!"


Thì ra, tôi đúng là không xứng...


Tôi kiên định xoay người, tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đi tìm anh, nhưng anh đang ở đâu?


Anh chết rồi, anh bị tôi dùng Lưu quang nhẫn tâm đâm vào tim.


Tôi đi đâu để tìm anh? Đi đâu?


Tôi nghĩ đến cái vách núi cheo leo đó...


"Ngưng Tịch, cô muốn đi đâu?"


"Tôi muốn đi tìm anh ấy, tìm anh ấy..." Tôi thấp giọng nài nỉ


Lần này kể cả anh không cần tôi nữa tôi vẫn phải đi theo anh.


Vũ giữ chặt tôi lại, nói với vẻ khinh khi


"Đừng ngu nữa, hắn chết rồi. Bị một dao của cô xuyên qua tim, ngay cả cô chết đi, hắn cũng không sống lại được."


Tôi khẽ rút Lưu quang ra đưa về phía anh ta, anh ta vừa kịp lùi người về sau, thật khéo, chỉ bị tôi xẹt qua mu bàn tay.


Anh ta nhìn vết máu trên bàn tay, cười độc ác "Cô cũng thật ác độc!"


"tôi muốn đi cùng anh ấy..." Tôi ngây ngô nói, trong tim, trong não, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh của vách nũi cheo leo ấy, vách núi cô đơn lạnh lẽo, rải đầy máu tươi ấy...


"Cô tưởng tôi sẽ để cô đi sao?" Anh ta phát tay một cái, người phía sau bước vào rất nhanh, toàn là những khuôn mặt xa lạ.


Thì ra anh ta đã sắp xếp ổn thỏa tất thảy. Trong vô thức, tôi đã bị anh ta làm cho bất lực


Tôi lạnh lùng nhìn một vòng, sau đó cười nhạt "Chỉ bằng đám này sao?"


Vũ lắc đầu cười khẽ, "Tôi biết họ không cản được cô, cho nên, đã chuẩn bị thêm chút nữa. Sao rồi, cốc trà ban nãy, mùi vị không tệ chứ?"


Tôi cả kinh, chẳng lẽ...


Lúc này, cảm giác khác thường quen thuộc từ một nơi nào đó trong cơ thể trào ra, dần dần khuếch tán đến tứ chi, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.


Tôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vũ, cảm giác này chính là... Lục yêu. Vũ thậm chí còn có cả Lục yêu!


Tôi nhắm mắt lại, hung tợn nói, "Đằng Tuấn, lăn ra đây!"


Đằng Tuấn từ trong đám người bước ra, không dám ngẩng đầu nhìn tôi.


Tôi hơi nheo mắt, nghiến răng nói "Ngay cả anh cũng bán đứng tôi?"


Anh ta quay đầu lại, "Xin lỗi..."


Tôi nhìn họ, nhìn anh trai tôi, bạn bè tôicòn cả những khuôn mặt xa lạ chưa thấy bao giờ, haha cười thành tiếng, cười đến khóe mắt đau nhức, cười đến trái tim mình run rẩy...


Haha... Báo ứng! Đúng là báo ứng!


Ác quỷ bị thần linh vứt bỏ nơi địa ngục, trước giờ chưa bao giờ tin vào thiên lý, cũng chưa bao giờ tin vào cứu chuộc.


Nhưng khi báo ứng đó thực sự giáng xuống đầu bạn, bạn mới hiểu, thì ra trên đời này đúng là có thiên lý.


Tôi đã cười đủ, cầm lấy Lưu quang, hôn nhẹ một cái lên lưỡi dao băng lạnh của nó


Cũng may, tao còn có mày.


Chúng ta từng trải qua bao cơn sống chết, mày đã giúp tao sống đến tận bây giờ


Lần này, chỉ cần mày có thể đưa tao đến bên anh ấy, tao sẽ không còn ước nguyện nào nữa.


Vũ nhìn chằm chằm Lưu quang trong tay tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lớn tiếng hạ lệnh "Bắt lấy cô ta!"


Người xung quanh lập tức bước lên bao vây, tôi cười lạnh, nhẹ giọng nói, "Lưu quang, mày rất lâu không được uống máu rồi nhỉ..."


Dựa vào vách tường phía sau, tôi nhìn thi thể dưới chân, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, tay chân bắt đầu tê liệt, đến mức dường như tôi không cầm nổi lưu quang nữa.


Tư Dạ từng nói, cầm dao giống như cầm chính sinh mạng mình, tuyệt đối không thể nới lỏng.


Có điều, lần này tôi thực sự không cầm nổi.


Lục yêu, Vụ bỏ một lượng rất lớn. Bắc Nguyệt từng nói, thứ đó đối với tôi có lẽ không chỉ đơn giản là một thứ thuốc mê, một lượn lớn có thể cướp đoạt sinh mệnh tôi.


Tôi cảm thấy trái tim cũng bắt đầu tê liệt như cơ thể, tim đập ngày càng yếu.


Tôi thở dốc từng ngụm không khí...


"Ngưng Tịch, đừng giãy dụa. Không khó chịu sao?" Vũ đứng cách tôi rất xa, ung dung nhìn tôi


Tôi nhìn anh ta, đứng từ xa nhìn anh ta, toàn thân quần áo trắng vẫn phong thần lãng tử như thế, đúng là độc nhất vô nhị


Nụ cười của anh ta từng là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi, là hy vọng duy nhất khi tôi kề cận cái chết.


Đáng tiếc, hết thảy đều là giả.


Tôi cười, giống như con dã thú đã rơi vào ngõ cụt, đôi mắt tuyệt vọng tản ra ánh sáng lạnh kinh người.


Tôi bỗng nhiên nhớ đến Tư Dạ từng hỏi, "Rốt cuộc em có trái tim hay không?"


Đúng vậy, rốt cuộc tôi có trái tim hay không, tôi cũng muốn biết...


Khoảnh khắc Lưu quang đâm vào ngực, tôi biết thì ra tôi cũng có.


Lúc ngã xuống, tôi thấy Vũ cười lạnh, rất lạnh rất lạnh, có điều tất cả đều chẳng sao hết.


Tôi chỉ muốn hỏi, Tư Dạ, hóa ra em cũng có trái tim, anh còn cần em không?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Diều hâu và cú mèo

Diều hâu và cú mèo

Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cúng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào.

24-06-2016
Sự cố

Sự cố

Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng

30-06-2016
Vịt và cá rô

Vịt và cá rô

Cá rô lóc lách lên bờ, đến khi nước rút, bị mắc cạn trên một vũng khô. Tưởng

24-06-2016

Polaroid