Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 59

↓↓

Tôi nhìn cô ấy, "Nguyễn Linh, rời khỏi đây ngay, nhanh lên!"

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi một mình ngồi uống trà dưới dù che mát trong hoa viên, Đằng Tuấn về tới


"Nguyễn Linh đi rồi sao? Phí công anh gấp gáp trở về..." Đằng Tuấn vẻ mặt thất vọng,


Chưa từng thấy nét mặt đó của Đằng Tuấn, chắc anh cũng rất nhớ cô ấy...


"Đây là một nơi thị phi, rời đi sớm lúc nào hay lúc ấy." Tôi nhìn chén trà, có chút mơ hồ


"Ngưng Tịch, em sao thế, ngữ khí là lạ."


"Không sao. Này, Đằng Tuấn, ngày thi thể Nhược Băng được trả về, bác sĩ khám nghiệm tử thi là ai mời tới vậy?" Tôi giả bộ vô tình hỏi.


"Vũ! Sao thế?"


Trong chén trà nổi lên gợn sóng, tôi đặt cốc xuống, nhàn nhạt nói, "Tiện miệng thôi, không có gì..."


Đằng Tuấn đi rồi, tôi nhìn bồn hoa khổng lồ trước mắt đến xuất thần, bạt ngàn là hoa hồng vàng, đó là loài hoa mẹ Vũ thích nhất.


Bác Sóc Tuyết là một người lương thiện như vậy tại sao con trai bác lại có thể là một con ma quỷ tội ác tày trời được chứ?


Chân tướng rốt cuộc là gì?


Bóng đêm đã phủ xuống nhân gian, trời đất chỉ có một màu tối đen, hôm nay là một đêm không trăng, ngay cả sao cũng chẳng thấy bóng dáng...


Tôi ngồi ở cạnh bàn ăn nhìn Vũ, hôm nay anh về sớm hơn bình thường.


Bàn ăn này rất dài, tôi ngồi bên này, Vũ ngồi bên kia, khoảng cách giữa chúng tôi chưa bao giờ xa đến vậy.


Trước kia, tôi và Vũ còn cả đám Nhược Băng nữa, sáu người thường cùng nhau ăn cơm, tiếng cười vui vẻ tràn đầy trong phòng.


Bây giờ, chỉ còn lại hai người chúng tôi ngồi đây.


"Sắc mặt em rất tệ, không khỏe à?" Vũ nhấc chén rượu lên, đặt bên mũi hít vào một hơi nhè nhẹ, nhấp một ngụm


Tôi ngồi bên này nhìn anh, nhìn anh trai tôi, Vũ.


Nụ cười sáng lạn, ánh mắt ôn nhu, cao thượng nhã nhặn, rất có phong độ.


Đó là Vũ mà tôi quen biết, tôi tin tưởng, là Vũ mà tôi dùng cả tính mạng để bảo vệ.


Chỉ là, bây giờ tôi lại rất mơ hồ, tôi không biết phía sau khuôn mặt này có hàm chứa một bộ mặt khác nữa hay không?


"Không muốn ăn." Tôi nhàm chán nhìn bàn ăn


"Hả? Nguyễn Linh tới anh tưởng là em vui lắm chứ. Sao không giữ cô ấy ở lại vài ngày?" Vũ cười hỏi tôi


Tôi nâng chén trà lên uống một ngụm, "Cô ấy mang thai, ở lại đây cũng không tiện."


"Thật sao? Vậy phải chúc mừng cô bé đó chứ nhỉ. Ngưng Tịch, tâm tình em hôm nay không tốt, có liên quan đến cô ấy không?"


Tôi lắc đầu "Không phải đâu. Hôm nay em vẫn luôn nghĩ đến một số chuyện."


"À, em đang nghĩ gì?" Anh ta rất hứng thú hỏi


"Em vẫn đang nghĩ, một người vì sao lại muốn giả tạo thời gian tử vong của một người khác? Đáp án chỉ có một, hắn muốn che giấu sự thật giết người của mình."


Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không bỏ qua bất cứ một nét mặt nào của anh ta.


Thần sắc Vũ vẫn không hề biến đổi, vẫn tràn đầy ý cười ấm áp nhìn tôi, "Ừm, suy luận của em rất ổn, sau đó thì sao?"


Tôi im lặng một giây, sau đó nhìn anh ta, nói từng chữ rất rõ ràng


"Vũ, thời gian tử vong của nhược băng là anh bảo bác sĩ làm giả, anh vì cố ý muốn để em tin rằng Truyền Chi hại chết anh ấy mà cố ý ngụy tạo thời gian tử vong của anh ấy sao?"


Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, "Ngưng Tịch, ý em là anh giết cậu ấy sao? Sao em lại có cái lối suy nghĩ ấy?"


Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, bình tĩnh nói "Hôm nay em đi gặp tên bác sĩ kia, hắn đã bị người ta giết chết. Nhưng, ở trong nhà hắn em lại tìm thấy một vài thứ rất hữu dụng, nhất một tấm chi phiếu chuyển khoản ngân hàng, là anh ký, ba triệu USD."


Vũ cúi đầu, im lặng để tôi nói hết.


Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt giam cầm anh ta chặt chẽ "Nói đi, rốt cuộc Nhược Băng là bị anh giết phải không?"


"Haha..." Vũ một tay chống cằm, nhẹ nhàng cười, tiếng cười kì quái làm đau màng nhĩ tôi, kích thích dây thần kinh yếu ớt của tôi.


Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hi cong môi lên với tôi, dịu dàng hỏi


"Vì sao nhất định phải trở mặt với anh, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh không phải tốt lắm sao?"


Tôi ngây người nhìn Vũ, nhìn con người vẫn còn có thể ngồi đó dịu dàng cười tươi.


Tôi không dám tin, một con người lại có thể trở mặt thành ác độc nhanh đến thế


Tôi cảm thấy bản thân ngay cả việc hít thở cũng nhọc nhằn...


"Vì sao?" Tôi dùng tay giữ lấy ngực mình, "Tại sao anh phải làm đến mức ấy?"


"Bởi vì hắn đáng chết!!!" Vũ khinh miệt nói


Đáng chết? Vũ lại có thể nói Nhược Băng đáng chết sao?


Người anh ta từng nói là cả đời này cũng không thể quên mà lại có thể đơn giản buông ra một câu đáng chết là có thể kết liễu sinh mệnh của người đó?


Vũ nhìn tôi, lắc lắc đầu "Đừng nhìn anh như thế, anh không hề yêu hắn chút nào. Tương tự hắn ta cũng chẳng yêu anh, người hắn yêu là em đó."


"Hắn tự cho rằng bản thân thông minh, cho rằng chỉ cần ở bên cạnh anh là có thể tìm ra chứng cứ anh gây bất lợi cho em. Có điều chắc đến chết hắn cũng không nhận ra, anh cũng nhìn thấu hắn từ lâu rồi."


"Anh gây bất lợi với em?" Tôi kinh ngạc, anh ta đã làm ra chuyện gì với tôi?


"Haha..." Vũ cười đắc ý, "Anh thực sự đã làm nhiều chuyện có lỗi với em lắm. Vì như, người lúc trước đẩy em đi là anh..."


Leng keng! Tôi làm rơi cả dao nĩa, ngây ngô nhìn anh ta, người đẩy tôi vào địa ngục không phải cha tôi, mà là anh ta!


"Tại sao?" Giọng nói tôi run rẩy đến mức làm thay đổi cả âm điệu


Anh ta dùng khăn lau khóe miệng, chậm rãi đứng dậy, bước tới, cúi xuống tai tôi nói khẽ "Bởi vì, tôi hận cô!"


Lồng ngực tôi cứng lại, môi bất giấc giần giật, tôi nhìn vào mắt anh ta, nhẹ giọng hỏi "Vũ, anh nói gì?"


Anh ta tao nhã mỉm cười, dựa người vào bàn ăn, ngón tay gạt sợi tóc trước trán tôi dùng giọng nói êm ái nhất để vạch trần sự thật đáng sợ nhất


"Tôi nói, tôi hận cô! Hận không thể giết chết cô! Nếu không có cô, mẹ tôi làm sao đau khổ như thế, cha tôi làm sao lại có thể thờ ơ với tôi như thế được. Tất cả những nỗi bi thảm thời thơ ấu của tôi đều là do cô và mẹ cô tạo nên. Cô nói xem, tôi có thể không hận cô sao?"


Tôi hất tay anh ta ra, loạng choạng đứng dậy khỏi chiếc ghế, suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn.


Đây là người tôi đã dùng tất cả sinh mệnh mình, nhiệt tình tới mức toàn tâm toàn ý để bảo vệ, nhưng, anh ta lại nói hận tôi!


Con người này còn đáng sợ hơn cả ác mộng, khủng khiếp hơn cả địa ngục.


Tôi đứng đó, mờ mịt, mất phương hướng, tôi không biết bản thân mình nên làm cái gì nữa?


Một tay anh ta đỡ lấy eo tôi, một bàn tay khác vỗ về mặt tôi "Tôi còn chưa nói hết cô đã không chịu nổi rồi ư?"


Tôi hơi giật mình nhìn anh ta, vậy còn chưa đủ sao? Còn gì nữa?


"Cô đoán xem cha chúng ta bị ai giết?" Anh ta cười ma mị bên tai tôi


Tôi tròn mắt nhìn anh ta


"Là tôi, tất cả đều là tôi sắp đặt."


"Anh không phải người!" Tôi níu chặt lấy vạt áo anh ta, xé rách "Họ dù sao cũng là che mẹ anh! Cứ cho là cha không để ý đến anh đi nữa, nhưng bác Sóc Tuyết vô tội, sao anh có thể ra tay chứ?"


Anh ta đẩy tôi ra, sửa sang lại quần áo mình, bình thản nói, " Vậy có gì không tốt? Như thế họ mười có thể bên nhau mãi mãi, kể cả là ai cũng không cướp cha đi được. Cô và mẹ cô cũng không thể!"


Tôi nhìn khuôn mặt cười đến điên cuồng của anh ta, chỉ có duy nhất một suy nghĩ, con người này, điên rồi!


Hoặc giả đã điên từ rất lâu rồi...


Chỉ là anh ta đem sự điên cuồng của mình ẩn giấu quá kĩ, lừa gạt tất cả mọi người.


Lại hoặc giả, trong mắt anh ta, chúng tôi mới là điên!


Anh ta ôm lấy cơ thể lạnh lẽo cứng đờ của tôi, vuốt ve mặt tôi


"Ngưng Tịch, bây giờ cô muốn gì đây? Còn ai có thể giúp cô không? Cô bức chết Truyền Chi, hại chết Hoàn Tư Dạ. Ảnh Đường ngày xưa sớm đã chỉ còn là một cái tên, Joey và Hoàng gia lại ngoài tầm với. Haiz, tôi thực sự cảm thấy khốn đốn thay cô..."


Lời châm biếm của anh ta như một cây kim nhọn đâm vào lòng tôi.


"Đúng rồi, còn có ngũ hành nhẫn của Hoàng gia nữa, có điều, cũng chẳng thể trông mong vào họ đâu, cô quay đầu nhìn xem..."


Một thuộc hạ đẩy một chiếc bàn ăn kiểu trượt đi tới, vải trắng bay lên, nhìn rất rõ, đó là đầu của người trong Ngũ hành nhẫn!


"Anh..." Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, nhìn khuôn mặt nanh ác được bao phủ bởi nụ cười ấm áp kia, ai bảo anh ta không thích chém giết, anh ta độc ác nham hiểm hơn bất cứ người nào!


Kết cục của chim là bị bắn. Kết cục của thỏ là bị chó săn nấu chín.


Thì ra, đây mới là kết cục của tôi.


"Một câu hỏi cuối cùng." Tôi lùi về sau một bước, đờ đẫn nhìn anh ta


"Hỏi đi..."


"Na La, bị anh mua chuộc, đúng không?"


Vũ vui vẻ cười, hệt như đang nghĩ đến một câu chuyện khôi hài nhất thế gian


"Cô ta ngốc nghếch đến buồn cười. Tôi nói với cô ta, chỉ cần chịu hợp tác với tôi, tôi cam đoan Hoàn Tư Dạ sẽ không bỏ cô ta. Không ngờ, cô ta tin thật."


Cô ấy không khóc, con người ta sẽ có lúc bị những suy nghĩ cố chấp che mắt bịt tai. Cái gì cũng không nhìn thấu, cái gì cũng không nghe được, chỉ biết đi vào ngõ cụt, sau đó làm một vài chuyện đáng tiếc. Đó không phải là buồn cười mà là đáng thương.


"Anh đã có được tất cả, vì sao còn phải hại anh ấy?"


Vũ khoanh tay trước ngực, suy nghĩ rồi cười, "Vì tôi ghét hắn!"


Anh ghét anh ấy, chỉ vì anh ghét anh ấy mà có thể mượn tay tôi đẩy anh ấy vào địa ngục!


Tôi nhìn đôi tay mình Hiên Viên Ngưng Tịch, mày đã làm gì?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Khi hạnh phúc đi qua

Khi hạnh phúc đi qua

Khoảng thời gian này của tôi u ám quá, tôi luôn suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,

24-06-2016
Thỏ Con Và Sói

Thỏ Con Và Sói

Đã mười bảy tuổi- cái tuổi người ta hay bảo "bẻ gãy sừng trâu", vậy mà tôi thì

22-07-2016 25 chương
Phải như thế ư?

Phải như thế ư?

Hình ảnh của anh trên các phương tiện truyền thông sát với những gì anh có. Chừng như

01-07-2016
Hạnh phúc

Hạnh phúc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hạnh

25-06-2016
Hai con ngựa

Hai con ngựa

Một con Ngựa trắng rất đẹp, nó được người chủ giàu có cho ăn uống đầy đủ,

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru