Disneyland 1972 Love the old s
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 54 - Thương tận

↓↓

Anh ta không cười nữa "Ngưng Tịch, chúng ta... bỏ trốn đi."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Truyền Chi, con người này lúc trước tôi nghĩ không thể nhìn thấu được anh ta, bây giờ vẫn là như vậy.


Ngày đó, anh ta nói muốn đưa tôi bỏ trốn, kết quả anh ta làm thật/


Mấy ngày nay anh ta đưa tôi đến tất cả mọi ngõ ngách trên thế giới.


Đây là một chuyến du lịch, cũng là một cuộc phiêu lưu


Chúng tôi đã từng đi qua rừng nhiệt đới của Việt Nam, leo lên đỉnh núi Alps, lặn vào lòng biển bắc Đại tây dương, thậm chí còn chạy đến cả sa mạc Sahara, cưỡi lạc đà ở đó.


Đến nơi đâu chúng tôi cũng sẽ làm tình, bất kể điều kiện, bất kể địa điểm


Trong căn phòng sang trọng, chúng tôi vừa làm vừa ngắm cảnh đêm


Trong sơn động lạnh cóng người, làm nhiều đến nỗi tay chân đều đóng băng


Thế nhưng sau ánh bình minh, còn có thể chạy đến bên hồ, cùng ngắm hoa sen, nghe tiếng hoa nở.


Ở sa mạc Sahara, chúng tôi cùng trời đất hòa làm một, gặp phải một cơn gió cát, trốn đằng sau lạc đà, cơ thể vẫn chặt chẽ giao hợp.


Anh ta cười nói rằng nếu chúng tôi chết trong tư thế đó, nhất định kiếp sau sẽ là anh em sinh đôi.


Tôi cười ha ha, cát bay vào trong miệng, thân dưới vẫn bị thiêu cháy bởi dòng nhiệt của anh


Có lúc vui vẻ, có lúc giận dỗi, có lúc điên cuồng, có lúc bi thương


Chúng tôi cứ hưởng thụ không biết mệt mỏi, dường như trong mấy ngày này đã tiêu hao hết nhiệt huyết trong cả đời


Nhưng, thời gian ở mỗi nơi đều rất ngắn.


Tôi cảm giác như anh ta đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như đang trốn tránh điều gì đó.


Anh đang chờ đợi cái gì? Anh đang chờ Hoàn Tư Dạ


Mối thù của Truyền Việt, anh ta chưa hề quên, cũng chẳng thể quên


Nhưng, anh ta đang trốn tránh cái gì?


Đáp án chỉ có một


Ngồi trên máy bay, tôi nhẹ nhàng mỉm cười. anh nhìn tôi, ôm chặt tôi vào lòng


"Chúng ta đang đi đâu?" Tôi hỏi


"Không biết."


"Sao cơ?"


"Anh nói với người bán vé máy bay, chỉ cần là chuyến bay cất cánh ngay lập tức, thì đi đâu cũng được."


Tôi cười mắng anh "Anh điên rồi."


Kết quả, chúng ta đi tới Ấn Độ


"Đến đây, em muốn ngắm gì?" Anh hỏi


"Em muốn đến thăm mộ của một người phụ nữ"


Anh mỉm cười "Vậy tốt rồi, đưa em đến nơi này..."


Miền bắc Ấn Độ, thành phố cổ kính Arga


Chỗ này cách thủ đô New Delhi của Ấn Độ khoảng 250 cây số.


Diện mạo thành phố này thực sự khong dám khen ngợi. Rất ô nhiễm, bụi bặm đầy trời, người dân nghèo đói, khổ cực.


Trên con đường cái chật hẹp, sơn dương, lạc đà, trâu bò và ô tô chen chúc nhau


Nhưng khi chúng tôi đi qua thành phố Arga nhộn nhịp thì lại nhìn thấy một tòa kiến trúc cao lớn xây bằng đá cẩm thạch màu trắng.


Phảng phất giống như một cảnh phim bị cắt đột ngột trên màn hình, đưa một thứ chẳng hề phù hợp với tính cổ kính vốn có đến trước mặt du khách


Nhìn cảnh trước mắt tôi kinh ngạc "Anh có thể xây một tòa biệt thự ở ngay bên cạnh Taj Mahal sao?"


Anh ôm tôi nhẹ nhàng cười "Đó không phải là anh xây, mà là cha anh xây. Bởi vì mẹ anh rất thích ở đây, có đẹp không?"


"Đẹp! Đây là một kì tích thật vĩ đại." Tôi thật lòng ngưỡng mộ


Chúng tôi đứng trong sân biệt thự, trước mắt chính là lăng mộ hoàng gia nổi tiếng trên thế giới – Taj Mahal


Từ rất xa, bà rất xinh đẹp đứng trên dòng sông Yamuna, trên đầu là trời xanh mây trắng, chân đạp lên dòng nước xanh ngọc bích


Bà trắng nõn trong suốt, thông minh lanh lợi, nhưng đôi mi thanh tú luôn cau lại, có chút suy tư


Dường như đang chìm đắm trong hồi ức tình yêu còn vĩ đại hơn cả lăng mộ


"Có biết chuyện cũ của bà ấy không?" Tôi hỏi


"Biết, mẹ anh chính vì câu chuyện cũ ẩn chứa đằng sau nó cho nên mới có niềm si mê với phần mộ đó như vậy."


Tôi nở nụ cười "Mẹ anh đúng là một người rất lãng mạn."


"Đúng vậy, ông ngoại nói, bà ấy sống vì tình yêu, Ngưng Tịch, có muốn gặp họ không?"


"Vâng."


Sau biệt thự có một nghĩa địa nho nhỏ, dưới ánh tà dương nắng chiều, hai phần mộ sánh vai dựa sát vào nhau.


Đó chính là nơi yên nghỉ của cha mẹ anh.


Anh kéo tay tôi, quay lại nói với bia mộ: "Cha, mẹ, lần này con dẫn một người về gặp cha mẹ. cô ấy rất xinh đẹp phải không?"


Trong nghĩa địa rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi làm lá cây xào xạc, khẽ chuyển động.


Tôi quay sang nhìn anh, anh chỉ cười như một đứa trẻ,


"Cha, mẹ, cô gái này rất không nghe lời, luôn khiến con tức giận. Có lúc thật sự không muốn quản cô ấy nữa, nhưng sẽ lại cảm thấy nuối tiếc. Giống như con đã trúng độc của cô ấy rồi, không có thuốc chữa nữa."


Tôi khẽ run lên, anh cảm nhận được, nắm tay tôi càng chặt.


"Nhưng con lại muốn làm cho cô ấy hạnh phúc, thực sự rất muốn làm cho cô ấy hạnh phúc. Cha mẹ, xin hai người hãy chúc phúc cho cô ấy, giống như chúc phúc cho con vậy."


"Truyền Chi..." Nhìn đôi đồng tử màu lam sáng ngời trong suốt như tẩy của anh, tôi không biết nên nói gì.


Anh vuốt ve mặt tôi: "Em có biết Taj Mahal đẹp nhất khi nào không?"


"Đêm trăng tròn."


"Chính là đêm nay, đến lúc đó anh dẫn em đi xem." Anh kéo tay tôi đi.


Lúc rời khỏi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua hai phần mộ.


"Truyền Chi, cha mẹ của anh là..."


"Cha bị tai nạn xe mà qua đời, mẹ anh bởi vì quá nhớ thương ông ấy, sau cùng cũng buồn bực sầu não mà chết, một câu chuyện rất bình thường, không có lo sợ, không có âm mưu, càng không phải là huyền thoại."


Tôi lắc đầu: "Họ đáng để em kính nể, trên người bọn họ em thấy được sự thiêng liêng..."


Nói còn chưa xong, miệng đã bị anh che đi, anh bất chấp dùng hàm răng cắn xé lời tôi muốn nói.


"A..." Tôi bị đau, muốn từ chối anh nhưng lại bị anh ép càng chặt hơn.


Mãi cho đến khi anh thỏa mãn mới lạnh lùng nhìn tôi,


"Đừng nói đến thiêng liêng, chúng ta lại càng không xứng nói đến thiêng liêng. Đối với chúng ta mà nói, thiêng liêng là thứ không đáng tôn trọng."


Nói xong bỏ tôi lại, đi một mình.


Tôi nhìn theo bóng lưng anh, sờ lên đôi môi bị anh cắn rất đau, có một màu đỏ tươi, lại chảy máu rồi, anh cắn rất đau.


Truyền Chi, nơi này đáng lẽ phải là nơi cuối cùng của chúng ta mới phải.


* * *


(18+)


Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, tôi cũng chưa nhìn thấy anh, hỏi người làm trong biệt thự chẳng ai biết anh đi đâu


Nửa đêm, tôi bị ai đó bế từ trên giường xuống, đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ, tôi thấy rõ, là người lúc chiều đã vứt tôi lại rồi đi mất.


"Truyền Chi, anh định làm gì?"


"Đưa em đi ngắm Taj Mahal"


"Nhưng bây giờ là nửa đêm."


"Chính lúc nửa đêm này Taj Mahal mới đẹp nhất."


"Anh điên rồi." Tôi mắng một câu, vùi đầu vào hõm vai anh.


Anh cúi đầu mỉm cười.


Đến khi tôi một lần nữa mở mắt ra, Taj Mahal như một cô gái tĩnh lặng ung dung xuất hiện trước mắt tôi.


Mây đen đã che khuất ánh trăng, chỉ nhìn thấy toàn bộ nó hiện ra trắng xóa, phía trước nó còn có một dòng sông hình chữ thập.


Những thứ khác không nhìn rõ lắm.


"Chúng ta đi vào bằng cách nào?" Tôi mơ mơ màng màng hỏi.


"Chỉ cần là điều anh muốn, nhất định sẽ có cách..."


"Ờ..." Tôi hàm hồ trả lời, lại vùi đầu vào vai anh.


"Không được ngủ! Hiên Viên Ngưng Tịch, anh thật muốn bóp chết em!"


Tôi cọ mắt vào vạt áo anh, lẩm bẩm "Bóp đi, em mệt lắm rồi."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Câu chuyện cà phê

Câu chuyện cà phê

Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T. trắng

01-07-2016
Tấm lòng của cha

Tấm lòng của cha

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho

01-07-2016
Người thực vật

Người thực vật

(khotruyenhay.gq Tham gia viết bài cho  tập truyện kinh dị số 1) Lan vẫn chưa hay biết, ở

27-06-2016