Polaroid
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 53 - Phiên ngoại - Lạc đường

↓↓

Rối bời, tất cả đều trở nên rối bời.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngưng Tịch, em khiến anh – người luôn lạnh lùng và biết kiềm chế biến thành một người không đáng một xu.


Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, mặc dù từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào.


Cô ấy hỏi "Truyền Chi, rốt cuộc cái gì làm cho anh lo lắng như thế? Anh đang bất an vì cái gì vậy?"


Lo lắng?


Tôi không chỉ lo lắng, mà còn là sợ hãi


Anh không biết phải làm sao mới có thể giữ em lại, không biết em sẽ theo anh bao lâu?


Không biết trái tim của em ở chỗ nào? Không biết đối với em, anh là cái gì?


Cơ thể em đang ở trong lòng anh, nhưng trái tim thì chẳng ở đó, nhìn không thấy, đoán không ra


Rất nhiều thứ không biết, không chắc chắn, không an tâm.


Anh không biết phải nói với em thế nào, cũng chẳng nói nên lời nữa.


Ngưng Tịch, em khiến anh trở nên yếu đuối.


Anh cứ như vậy, ngày nào cũng ngắm nhìn em, ngày nào cũng nghĩ tới em


Anh hiểu được nỗi cô đơn của em, sợ hãi của em, bất lực của em


Anh biết rồi sẽ có một ngày phải cho em thấy ánh sáng


Nhưng anh không thể buông tay, được em ỷ lại cũng là một niềm hạnh phúc


Anh đã không thể rời khỏi em, em cũng như thế với anh, phải không?


Có được em tuyệt vời như vậy, rời khỏi em sẽ đau khổ tới mức nào?


Nếu như nhất định phải mất đi, vậy chi bằng chưa bao giờ có được.


Không hy vọng thì sẽ không cảm thấy đau khổ khi thất vọng


Ngưng Tịch, nói cho anh biết, phải làm sao mới có được em?


Ngưng Tịch, nói cho anh biết, phải làm thế nào em mới có thể đối xử với anh như với hắn?


Ngưng Tịch, nói cho anh biết, có phải chúng ta đã định trước là vô vọng rồi không?


Ngưng Tịch, nói cho anh biết, có phải yêu thương em... có phải chính là vạn kiếp bất phục?


Ông ngoại nói rất đúng, có nỗ lực mới có thu hoạch


Như vậy, để có được cô ấy, tôi phải nỗ lực thế nào?


Tôi biết, Ngưng Tịch có một nhược điểm trí mạng, tình thân với cô ấy quá nặng nề, quá nặng tình với bạn bè


Thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân cô ấy


Khiến tôi không khỏi hoài nghi, có phải kiếp trước cô ấy quá cô đơn, cho nên kiếp này mới có loại nhiệt tình như thiêu thân lao đầu vào lửa với tình thân như vậy?


Vì anh trai mình, cô ấy cái gì cũng chấp nhận


Cho nên tôi dùng lợi ích để trao đổi với cơ thể của cô ấy, tự do của cô ấy, hạnh phúc cả đời của cô ấy...


Đây chính là ưu điểm của quyền lực, nó có thể cho bạn bất cứ cái gì mà bạn muốn, nhưng không thể nào thực sự có được


Đúng vậy, không thể nào thực sự có được...


Em trai tôi bị giết chết, cô ấy vì hắn mà làm tôi bị thương


Một chút do dự cũng không có, việc đó còn làm tôi khó chịu hơn cả việc bị phản bội


Ở khoảnh khắc đó, tôi tự nói với chính mình, tất cả đều nên kết thúc rồi


Ông ngoại từng nói, giết người chẳng tính là cái gì, phải học cách làm cho họ sống không bằng chết


Sau rồi tôi phát hiện ra, để một người sống không bằng chết thực ra rất đơn giản, chỉ cần hủy diệt thứ mà người ta quý trọng nhất là đủ rồi.


Hoàn Tư Dạ, thứ mà hắn quý trọng nhất là gì? Đáp án chỉ có một


Trong điện thoại, cô ấy cố giữ giọng nói trấn tĩnh, nhưng không giấu được vẻ run rẩy


"Em đi tìm anh..."Cô ấy hạ giọng nói


Khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy trái tim mình đập mạnh


Thì ra, tâm trạng này vẫn luôn xoay vòng trong lòng tôi, đó không phải là căm hận mà là nhung nhớ...


Chúng tôi đã xa nhau bao lâu rồi?


Cô ấy tới, chủ động tiến vào thế giới của tôi, tôi cười nói với cô ấy "Ngưng Tịch, chào đón em..."


Buổi tối, âm trầm im ắng, gió trong đêm rất mát lành, hương thơm ngan ngát, một buổi đêm như vậy rất thích hợp làm chuyện phóng túng


Ví dụ như giết người, ví dụ như làm tình


Đó là vương quốc của tôi, thiên hạ của tôi, tôi chẳng phải e dè gì hết


Đi vào phòng của cô ấy, tôi thấy cô ấy đơn độc ngồi trên thảm, dựa lưng vào bức tường phía sau, mắt nhìn lên trời, ánh trăng làm nổi bật vẻ tái nhợt trên mặt cô giống như một ảo tưởng đẹp đẽ, chạm nhẹ là vỡ tan


Vì sao? Rõ ràng cô ấy mạnh mẽ như thế, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy yếu đuối


Đi đến, ôm lấy cô ấy, đặt lên trên giường, nói với bản thân, chỉ tối nay nữa thôi, bây giờ tôi chỉ muốn ở đây mà hưởng thụ cơ thể mềm mại này


Nhưng cô ấy ở trong lòng tôi lạnh lùng nói "Cho em gặp Nhược Băng..."


Một câu nói đó,phá nát những dịu dàng vốn có của tôi


Ngưng Tịch, lẽ nào em không nhớ anh sao? Một chút cũng không nhớ sao?


Nhưng anh rất nhớ em, nhớ đến mức trái tim đau đớn


Tôi bướng bỉnh hôn cô ấy


Muốn cô ấy, rất muốn cô ấy


Tôi nói với chính mình, chỉ cần ông ấy chịu nghe lời, chỉ cần cô ấy có một chút lưu luyến với vòng ôm ấm áp của tôi


Tôi sẽ gạt bỏ mọi kế hoạch, nhất định đối tốt với cô ấy, yêu thương cô ấy cả đời


Nhưng, cô ấy chẳng có biểu cảm gì


"Cho em gặp Nhược Băng" Ngữ điệu vẫn lạnh băng chẳng có tình cảm gì như thế


Tôi lúc đó thực sự muốn xé nát khuôn mặt đó ra


Con người trong tuyệt vọng sẽ làm gì?Sẽ làm một vài chuyện khiến bản thân càng tuyệt vọng hơn


Treo cô ấy lên như một hình phạt, dùng cách thức tàn nhẫn nhất làm nhục cơ thể cô ấy, làm thương tổn lòng tự tôn của cô ấy


Đúng vậy, hung hăng đả thương cô ấy


Muốn cho cô ấy sống không bằng chết, để người kia vì cô ấy sống không bằng chết mà đau khổ


Cô ấy còn đáng để tôi thương xót sao?


Cô ấy không đáng, lần nào cũng tính toán, lần nào cũng muốn ép tôi vào chỗ chết


Đối với một người phụ nữ như thế, còn cần phải thương xót sao?


Nhưng vì sao làm nhục cơ thể cô ấy rồi, phá nát tôn nghiêm của cô ấy rồi, lòng tôi lại đau đớn như thế


Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, đôi mắt đau đớn, tơ máu vương trên đùi, tôi đáng lẽ phải vui vẻ, phải hưng phấn mới đúng


Vì sao lại đau khổ như thế?


Trái tim đau như muốn vỡ ra, tôi bị làm sao vậy?


"Vì sao? Vì sao lại gạt tôi?" Tôi hỏi cô ấy


Nhưng, cái tôi muốn hỏi thực sự là câu này sao?


Vì sao? Vì sao trong lòng em lại không có tôi?


Tôi chẳng yêu cầu em yêu tôi., tôi chỉ hy vọng mình cũng có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng cô ấy


Một yêu cầu đơn giản như thế, vì sao em cũng không thể đáp ứng tôi?


"Tôi chưa từng làm, anh tin không?" Cô ấy nói


Tôi kinh ngạc "Ngưng Tịch..."


Cô nói thế, đúng là thế chăng?


Lúc này cô ấy lại khóc


"Truyền Chi, thả Nhược Băng ra, van xin anh, đừng khiến tôi hận anh, để tôi nuôi một chút hy vọng với chính mình, van xin anh, thả anh ấy ra, van xin anh..."


Tôi cười khổ, hóa ra đây mới là mục đích


Cô ấy cúi đầu khóc, ai oán cầu xin


Đúng vậy, tôi đã xé rách cơ thể cô ấy, còn cô ấy, dùng nước mắt để xé rách lòng tôi


Được rồi, ngừng lại thôi, tôi đây không phải đang chà đạp cô ấy, mà là đang chà đạp chính mình


Ôm cô ấy trầm mình trong dòng nước ấm, cô ấy giống như con mèo nhỏ núp vào lòng tôi, cổ tay gầy nhỏ cọ mạnh đến chảy cả máu, hạ thân cũng có vết thương bị nứt ra, ngâm mình trong nước mà vẫn run lẩy bẩy


Đây là do tôi tạo thành, một câu an ủi cũng chẳng nói nổi, chỉ biết ôm cô ấy thật chặt


Tôi vuốt ve mặt cô ấy, trong lòng lẩm nhẩm

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Liệu anh còn yêu em?

Liệu anh còn yêu em?

Câu chuyện ấy bắt đầu từ lúc em tỏ tình với anh vào 3 năm về trước, khi em mới

24-06-2016
Hãy nắm lấy tay tớ

Hãy nắm lấy tay tớ

Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay

23-06-2016
Những cơn mưa rửa lá

Những cơn mưa rửa lá

Trong thâm tâm, tôi bâng khuâng không rõ những cơn mưa trở buồn hay vui vẻ, chỉ biết

24-06-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Tình mẫu tử

Tình mẫu tử

Tôi cứ ám ảnh mãi về cảnh một cháu gái mới 8 tuổi đầu đi chăm mẹ ở viện.

24-06-2016
Gã khùng

Gã khùng

- Trời ơi! Sao dám đưa xe cho thằng đó dẫn, nó bị khùng đó! *** Buổi sáng đầu mùa

24-06-2016