Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 53 - Phiên ngoại - Lạc đường

↓↓
Tác giả:


Hôm nay tôi đi xem mặt


"Lần sau có thể gặp nhau lúc nào được?" Đối phương hỏi tôi.


"Xin lỗi." Tôi mỉm cười.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Bỏ đi, tôi hiểu rồi, những cô gái học ngành tiếng Trung đều rất kiêu ngạo." Đối phương nhún nhún vai.


Tôi cười, chỉ là chẳng có cảm giác gì với anh, chứ chẳng hề liên quan đến kiêu ngạo.


Tôi nhìn bàn tay mình, lạnh lẽo, chẳng có độ ấm.


"Ở bên kia nhìn em đã nửa ngày rồi..." Một giọng nói vang lên ở phía trên đỉnh đầu,


Ngẩng đầu, thấy một đôi mắt rực sáng, tôi nói: "Trùng hợp quá!". Công nhận là trùng hợp thật, đi xem mắt lại gặp phải bạn trai cũ.


Anh ta ngồi xuống phía đối diện tôi: "Thoạt nhìn, anh ta chắc xong đời rồi!" (ý là thất bại rồi ấy)


Tôi lắc đầu, "Không biết..."


"Rốt cuộc em muốn tìm một người như thế nào?"


"Tiêu chuẩn con người mới bốn có: có nhà, có xe, có ngoại hình, có tiền"


Anh ta mỉm cười: "Vậy đáng lẽ em không nên chia tay với anh, anh có thể cho em một cuộc sống rất tốt..."


Tôi cười, câu này nghe quen quá, trước đây anh ta đã từng nói rồi, lúc đó tôi trả lời thế này: định nghĩa của mỗi người về cái từ "tốt" kia cũng rất khác nhau, đừng có dùng một chút tiền mà đánh gục tôi.


Vẻ mặt lúc đó của anh ta, bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, kinh ngạc, đau thương, phẫn nộ...


"Em có vẻ gầy đi nhiều." Anh ta nói.


"Chẳng có cách nào, cuộc sống rất khó khăn."


"có gì khó khăn cứ đến tìm anh..."


"Nhất định."


Anh ta thở dài "Em sẽ không đến đâu, hiểu em quá mà."


Tôi chỉ biết cười.


Lúc ra về, anh ta định bắt tay chào tạm biệt tôi.


"Không cần."


Tôi thẳng thắn hất tay anh ta ra.


Lúc tôi xoay người rời đi, anh ta lại kéo tay tôi lại: "Chúng ta tại sao lại phải đi tới bước này?"


Tôi quay đầu lại nhìn anh ta "Lúc đó, người đưa ra lời chia tay kia không phải là tôi..."


Anh ta cười bất đắc dĩ :"Anh chỉ là muốn thành toàn cho em, thái độ lạnh lùng của em khiến người ta không nhìn thấy hy vọng."


Đúng vậy, không nhìn thấy hy vọng, lúc đó anh ta cũng nói như vậy


"Bàn tay cũng lạnh lẽo như thế..." Anh ta thấp giọng nói


"ĐÚng vậy, tôi máu lạnh..." Tôi cười rút tay về, tay anh ta rất ấm, nhưng không thể lưu luyến.


"Tạm biệt..." Tôi lại giằng tay ra lần nữa, lần này anh ta không níu kéo nữa.


Đi trên đường, người qua lại ai cũng vội vã, tôi cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rỗng.


Tại sao lại phải đi tới bước này?


Tôi đang hỏi chính mình.


Thực ra, tấm lòng của anh, em vẫn luôn ghi nhớ.


Nhớ kỹ anh thương em sợ hãi mà kìm nén ham muốn.


Nhớ kỹ lần em bị ngã, anh suốt đêm tức tốc từ thành phố trở về, chỉ để giúp em thay thuốc.


Nhớ kỹ anh đã từng nói, anh rất muốn yêu thương em thật nhiều, nhưng em lại từ chối, chẳng hề làm nũng.


Nhớ kỹ, lúc chia tay, anh gõ nhẹ lên trán em, nói: em sẽ hối hận, không có ai có thể tốt với em như anh nữa.


Những lời này cực kỳ giống lời nguyền.


Đúngvậy, em đều nhớ kỹ.


Còn nhớ rõ, sau khi chia tay với anh rồi, bạn bè chỉ vào mũi em mà nói, có phải cậu bị điên rồi không?


Còn nhớ rõ, sau khi chia tay với anh rồi, mẹ em bất đắc dĩ hỏi, cậu ấy có điểm nào không tốt chứ?


Đúng vậy, anh có điểm nào không tốt chứ? Vì sao lại phải chia tay?


Bởi vì chúng ta quá giống nhau, chúng ta đều nhạy cảm, bất lực, yếu đuối...


Chúng ta đều thích mơ tưởng, không thực tế, sẽ không thể tồn tại được.


Nhìn anh, em có thể trông thấy chính bản thân mình, chạm vào anh, em tưởng như đang chạm vào linh hồn mình.


Chúng ta có thể yêu đương, nhưng không thể nào chung sống.


Những người giống nhau, định trước là không có duyên phận.


Có thể, kể từ ngày bắt đầu, chúng ta đã đang chờ đợi một kết thúc rồi...


Một cơn gió cô đơn thổi vào một căn phòng ở tầng cao trong thành phố, mây trên trời hiện lên vẻ cô tịch.


Hai năm trước, tôi không khóc.


Nhưng hôm nay, nước mắt lại rơi rất nhiều.


Nói với chính mình, sau khi khóc xong rồi, tôi phải tự sống cho thật tốt.


Đúng vậy, giống như khi chia tay đã nói, rời khỏi anh, em có thể sống rất tốt...


Hồi ức, đúng là một thứ rất kỳ lạ.


Một cuộc "gặp mặt tình cờ" nho nhỏ, không ngờ lại có thể khơi ra nỗi cô đơn hai năm trước của tôi.


Haiz, BS chính mình... Sau khi về nhà, ngồi trước màn hình, lại viết thêm phiên ngoại.


Đừng hỏi tôi vì sao lại làm như vậy?


Có những lúc tôi rất tùy hứng, suy nghĩ theo trái tim, cứ tiến lên phía trước là được.


Thực ra vẫn rất thích Tư Dạ, vì sao sau này lại có chút thiên vị cho Truyền Chi?


Thực ra, chỉ là để cho hắn vài phần linh hồn mà thôi.


Không còn lời nào nữa...


Còn nữa, Yên mỗ (ý là tác giả) trịnh trọng kính mời Tư Dạ đảng không nên đọc chương này, biết đâu lại làm tổn thương trái tim của mọi người.


****


Lúc còn nhỏ, ông ngoại rất thích ôm tôi ngồi ngắm biển, có một lần, ông hỏi tôi, lý tưởng của cháu là gì...


Tôi kiêu ngạo nói, muốn làm người thừa kế Carlo Gambino (tên của ông ngoại Truyền Chi).


Ông ngoại cười lớn nói với tôi: Biết không? Trên đời này, phải có nỗ lực thì mới có thu hoạch, cháu muốn làm được việc ấy, trước tiên phải biết bản thân sẽ mất đi những gì.


Tôi sẽ mất đi cái gì?


Hạnh phúc, vui vẻ, cuộc sống yên ổn bình thường, tình yêu đẹp đẽ nhất...


Tôi nói, mất thì mất, cháu không cần những thứ đó, cháu chỉ cần quyền lực.


Ông ngoại nhìn tôi không chớp mắt, cháu không giống cha cháu, cháu cũng chẳng giống mẹ cháu...


Có lẽ, cháu thực sự có thể...


Tôi thực sự có thể, mọi người trong gia tộc đều nói vậy, tôi là người thân thiết nhất với ông ngoại.


Thế nhưng, tôi vẫn chưa vừa lòng, dục vọng đối với quyền lực càng ngày càng lớn, dòng máu đó chảy trong người tôi, dòng máu được kế thừa từ gia tộc.


Carlo Gambino, cháu sẽ thừa kế gia sản của ông một cách vinh quang, không chỉ có vậy, cháu còn có thể vượt qua cả ông.


Thế kỷ trước ông có thể hô mưa gọi gió, làm thay đổi cả thế giới, giờ đến lượt cháu xoay vần đất trời.


Cháu lớn lên trong câu chuyện cổ tích về ông, bây gờ, cháu muốn tự tay mình phá vỡ nó.


Sống trên đời gần ba mươi năm, quyền lực mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn vô cùng.


Tôi thích đứng ở nơi cao, ngạo nghễ nhìn thiên hạ, thu cuộc sống của tất cả mọi người trong tầm mắt mình.


Tôi từng cho ràng, ôm quyền lực trong tay chính là ôm được tất cả trong tay.


Mãi cho đến khi, gặp cô ấy...


Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, là ở trên bàn đàm phán, cô ấy ngồi bên cạnh người đại diện hợp pháp của Xích Vũ.


Áo trắng, quần trắng, tóc dài đến bả vai, không trang điểm, mặt mộc thuần khiết.


Cô rất bình tĩnh, dường như không thích nói chuyện, trên miệng luôn có một nụ cười nhàn nhạt, lịch sự mà xa cách..


Cũng chẳng biết vì sao, lại có thể hấp dẫn ánh mắt của tôi.


Cô ấy là ai? Thuộc hạ của Hiên Viên Ngưng Vũ? Hay là tình nhân?


Tôi vẫn luôn quan sát cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhìn tôi lần nào nữa.


Vì vậy, có một ý niệm ác độc sản sinh trong đầu...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Câu chuyện tình yêu

Câu chuyện tình yêu

Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế

01-07-2016
Ăn sáng trong vườn

Ăn sáng trong vườn

Cũng như hạnh phúc. Điều cốt lỗi để cảm nhận được nó không phải là cố gắng

24-06-2016
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Vì sao?...

Vì sao?...

Anh sẽ khóc chứ nếu em chết? Ừ, anh sẽ khóc Vì sao? Vì sao ư? *** Who can say for the

29-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Vương quốc mất trí

Vương quốc mất trí

Có một ông thầy phù thuỷ rất cao tay, vì muốn tiêu diệt vương quốc nọ, đã đổ

27-06-2016

80s toys - Atari. I still have