Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 82

↓↓
Thế là bé thoát ra khỏi tay Hoan Hoan, chạy đến ôm chặt mẹ.

"Nhạc Nhạc, đừng làm rộn."

Mục Tư Viễn kéo bé lại ôm chặt: "Để mẹ đi có được không? Sau này mẹ sẽ tới thăm con mà."

Anh biết Hoan Hoan Nhạc Nhạc không giữ cô lại được, nếu có thể thì hôm nay cô cũng sẽ không quyết định đi như thế.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh nhìn cô, ý bảo cô đi mau!

Trẻ con mệt rồi sẽ ngủ, cô còn ở đây ngược lại càng khiến chúng đau lòng.

Cố Bảo Bảo hiểu ý anh, lau nước mắt, xoay người đi.

Thấy mẹ đi, Nhạc Nhạc bật khóc òa.

Bé vẫn không phát ra được thanh âm nào, chỉ có cái miệng mở to, nước mắt như những hạt châu thấm ướt áo Mục Tư Viễn.

"Nhạc Nhạc đừng khóc nữa, đừng khóc nữa con." Tim anh co lại, lau nước mắt cho bé. "Là ba không tốt, ba không giữ mẹ lại."

Lau cho bé mà chính anh cũng không nhịn được rơi lệ.

Nhạc Nhạc trông thấy, tâm linh tương thông giữa cha con khiến bé chợt hiểu gì đó, cơ thể nhỏ nhắn giãy dụa.

Cánh tay của Mục Tư Viễn bị đau phải buông lỏng bé ra, bé liền chạy nhanh ra ngoài.

"Nhạc Nhạc!"

Anh và Hoan Hoan đuổi theo thì thấy bé chạy đến cạnh xe, hô lên với cánh cửa đã đóng chặt: "Mẹ, mẹ!"

Giống như máy móc đã lâu không dùng bỗng lại hoạt động, giọng nói của bé có chút the thé lại khàn khàn.

Thế nhưng âm lượng rất lớn, thoáng cái đã làm Mục Tư Viễn và Hoan Hoan đang đuổi theo ngây ngẩn cả người.

Lúc này xe đã khởi động, âm thanh động cơ làm cho Cố Bảo Bảo không nghe được tiếng Nhạc Nhạc.

Cô chỉ thấy miệng bé mở ra, sau đó Mục Tư Viễn và Hoan Hoan liền ngây ngẩn cả người, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Cô sửng sốt, lập tức hiểu ra gì đó, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.

"Mẹ, mẹ!"

Giọng nói kia vẫn vang lên trong bầu trời đêm, từng tiếng gọi của bé trở nên càng ngày càng dễ nghe, chất giọng non nớt đáng yêu nhưng lại lộ ra sự đau buồn vô cùng.

Cố Bảo Bảo giật mình che miệng, nước mắt lã chã.

"Nhạc Nhạc!" Cô ngồi xổm xuống trước mặt bé. "Nhạc Nhạc, là con gọi mẹ à? Có phải vậy không?"

Nhạc Nhạc khóc gật đầu, nhào vào lòng cô. "Mẹ, mẹ!"

Giọng bé nghẹn ngào: "Mẹ không đi, không đi!"

Cô khó chịu, chưa từng hận bản thân mình như lúc này.

Câu nói đầu tiên của Nhạc Nhạc lại đau thương như thế!

Đều là lỗi của cô!

Sau này mỗi khi nhớ lại, trong ký ức của bé có phải đều đau lòng như thế?

Cô lau khô nước mắt, hôn lên mặt bé: "Mẹ không đi, mẹ không đi!"

Cô ép mình phải cười: "Mẹ đùa giỡn với ba thôi, Nhạc Nhạc ở đây thì sao mẹ đi được? Mẹ không di nữa, Nhạc Nhạc không khóc, không khóc!"

Nghe vậy, đôi mắt rưng rưng của Nhạc Nhạc chớp chớp, lặp lại lời cô: "Đùa giỡn?"

Cô gật đầu không ngừng: "Phải, đùa giỡn. Mẹ giận ba cho nên mới dọa ba thôi, Nhạc Nhạc không khóc nữa nhé?"

Bé nghiêng đầu nghĩ, cuối cùng tin lời của Cố Bảo Bảo, nín khóc mỉm cười: "Mẹ, không đi!"

Nói xong bé lại mau mau nghiêng đầu qua chỗ khác, vẫy tay lên với Mục Tư Viễn: "Ba, ba!"

Mục Tư Viễn và Hoan Hoan giờ mới phản ứng, nhanh chóng chạy tới.

"Nhạc Nhạc!" Mục Tư Viễn ôm bé. "Con vừa gọi gì? Gọi thêm một tiếng nữa đi!"

"Ba!"

Nhạc Nhạc thân mật ôm cổ ba, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ và đắc ý: "Mẹ không đi! Không đi!"

Hoan Hoan cũng chạy tới, hưng phấn la lên: "Nhạc Nhạc, em nói được rồi, thật sự nói được rồi!"

Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, đôi mắt to chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn há thật to.

Thực sự!

Tự bé cũng không biết vừa rồi bé đã nói, nói thật là nhiều!

Thảo nào ba mẹ với anh vui vẻ đến thế!

Chính bé cũng vui lắm, sờ tay lên mặt Mục Tư Viễn, nãi thanh nãi khí [1] gọi: "Ba!" Sau đó sờ mặt Cố Bảo Bảo : "Mẹ!"

[1] nãi thanh nãi khí: miêu tả âm điệu của trẻ con.

Cuối cùng, bé thoát khỏi ngực ba, ôm lấy Hoan Hoan, gọi to: "Anh trai!"

Hoan Hoan cười khanh khách, hôn một cái lên mặt em, gọi: "Em trai!"

Hai anh em ôm nhau, Nhạc Nhạc lại đắc ý nói: "Mẹ không đi! Không đi!"

Hoan Hoan gật đầu, đánh nhẹ lên mũi em: "Biết rồi, đều là công của Nhạc Nhạc!"

Nhạc Nhạc cười hì hì cũng đánh vào mũi Hoan Hoan, Hoan Hoan còn lâu mới cho em đánh, xoay người chạy vào nhà.

Trong gió đêm vang lên tiếng cười thanh thúy của trẻ con, hai bóng dáng chạy đuổi theo nhau.

Cố Bảo Bảo cúi đầu, lau đi giọt nước mắt.

"Bảo Bảo!" Mục Tư Viễn gọi cô, như có lời muốn nói, cô nhanh chóng lắc đầu: "Đừng nói gì cả, cái gì cũng đừng nói."

Cô ngẩng lên: "Em sẽ không đi, ít nhất hôm nay sẽ không." Nói xong, cô bước nhanh vào nhà.

Mục Tư Viễn nháy mắt với lái xe, bảo anh ta đưa xe đi, sau đó anh cũng đi vào.

Tạm thời không đi vì Nhạc Nhạc!

Anh biết, nhưng anh vẫn vui.

Chỉ cần cô ở lại, anh sẽ có thể nghĩ ra cách!

Nghĩ tới đây, anh cười, bước theo chân cô.

Hai người bọn họ vào phòng bọn trẻ thì thấy Hoan Hoan đang cầm quyển truyện, chỉ vào chữ hỏi: "Nhạc Nhạc, em có biết những chữ này không?"

Nhạc Nhạc mở to mắt nhìn một lúc rồi lắc đầu.

Hoan Hoan cau mày bỏ quyển truyện xuống. "Vậy em còn gọi được tên ai nữa?"

Nhạc Nhạc suy nghĩ, xòe tay ra đếm: "Mẹ, ba, anh trai, ông nội ông ngoại, bà ngoại, chú."

Đếm xong bé nhún vai, chỉ có thế thôi!

Cố Bảo Bảo cười ôm bé: "Hóa ra tiểu bảo bối của mẹ gọi được nhiều người như thế, mẹ rất vui!"

"Mẹ!" Nhạc Nhạc bóp bóp mặt mẹ, ra sức gọi: "Mẹ, mẹ, mẹ."

Mẹ không phải muốn nghe giọng bé sao? Bây giờ bé sẽ gọi cho mẹ nghe chán thì thôi. "Mẹ, mẹ, mẹ."

"Có mẹ, có mẹ."

Cố Bảo Bảo cũng đáp lại từng tiếng, khóe mắt lại ươn ướt.

Thấy thế, Mục Tư Viễn ôm lấy bé. "Nào, để ba xem, Nhạc Nhạc có khát nước không?"

Nhạc Nhạc cười hì hì. "Ba khen thưởng!" Bé chỉ ngay lên bên má của mình.

Tuy có thể nói, bé vẫn chỉ như trẻ con đang học nói, nói ra được những từ đơn giản.

Mục Tư Viễn hôn một cái, dạy bé: "Nhạc Nhạc, đây gọi là hôn, mau nói cùng ba."

Nhạc Nhạc suy nghĩ, mở miệng ra bắt chước: "Khí khí [2]."

[2] thân (hôn) và khí (không khí) có phát âm gần giống nhau. thân [qīn]; khí [qì]

"Sai rồi." Mục Tư Viễn lắc đầu. "Là - hôn - hôn. Nào, nhìn miệng ba này, âm thanh phát ra từ mũi. Hôn - hôn --."

Nhạc Nhạc gật đầu, bé hiểu rồi: "Hôn."

"Đúng rồi!"

Bé cười vui, Cố Bảo Bảo cũng rất vui: "Nhạc Nhạc học thật mau!"

Hoan Hoan nói: "Nhạc Nhạc, được ba dạy rất vui đó! Ba là thầy giáo tốt, trước đây khi ba dạy anh, chỉ một chốc thôi anh đã biết rồi!"

Nghe vậy, Nhạc Nhạc càng vui mừng, *d!en_đAn_l3_qUy_dd0n* kéo tay ba, bé muốn học nữa!

Anh tiếp tục dạy Nhạc Nhạc nói: "Cánh tay, chân."

Cố Bảo Bảo rủ mắt xuống, anh rất kiên trì, cô đã sớm biết anh là người cha tốt!

"Được rồi." Liên tục dạy Nhạc Nhạc nói chừng mười câu, thời gian đã khuya lắm rồi, Mục Tư Viễn kéo chăn cho chúng. "Hôm nay ngủ đã, mai rồi chúng ta học tiếp!"

"Bé ngoan nghe lời ba!"

Nhạc Nhạc học xong áp dụng ngay, lăn người nằm xuống giường.

Trước giờ bé ngủ rất mau, chỉ chốc lát là đã vào mộng đẹp.

Tâm tư Hoan Hoan trầm ổn hơn, thấy ba đi ra ngoài, bé vẫn chưa yên tâm nhìn Cố Bảo Bảo. "Mẹ, mẹ không đi nữa đúng không ạ?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Thương nhớ tháng ba

Thương nhớ tháng ba

Đã là giữa xuân, tháng ba lặng lẽ về đem theo sắc màu hoa gạo rực đỏ góc phố quê

23-06-2016
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Cà phê đắng hay ngọt?

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục... *** Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong

24-06-2016
Yêu xa

Yêu xa

- Chồng!   - Anh nghe đây.   ***   - Sáng nay đại ca nhà mình gọi mãi không chịu

30-06-2016
Son môi và Anh

Son môi và Anh

Tôi ghét những thỏi son, chính xác là như vậy nhưng đó là tôi của thời điểm 3 năm

23-06-2016
Hoàng hôn màu cam

Hoàng hôn màu cam

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần trên cán chổi") Rốt

25-06-2016
Yêu tinh rừng sâu

Yêu tinh rừng sâu

Từ nhỏ tôi vốn khác người, không thích nghe kể truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện

30-06-2016

Polly po-cket