Polly po-cket
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 77

↓↓
Cố Bảo Bảo gật đầu.

Điều đó với anh, với cô, với A Diệp sẽ là tốt nhất.

Cô ngẩng lên, vừa sờ tìm sợi dây chuyền trên cổ vừa nói: "Sợi dây chuyền này... trả lại cho anh, về sau... em không cần nó nữa."

"Cố Bảo Bảo!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh đè tay cô lại, đôi mắt thâm thúy khóa chặt cô. "Nhìn vào mắt anh, trả lời anh, có phải em muốn lấy Công Tôn Diệp không?"

Cô không nghe theo, cảm thấy nó không cần thiết.

Nhưng anh lại giữ cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. "Trả lời anh, có phải em nhất định phải lấy anh ta? Có đúng không?"

Cố Bảo Bảo bị anh làm đau, trong lòng giận dữ liền lên giọng: "Phải! Phải!..."

Cô còn muốn nói thêm nữa nhưng dư âm đã bị anh nuốt vào miệng.

Anh che phủ chiếm hữu môi cô, cũng không phải hôn mà là cắn đến mức đau đớn.

Không đến mức chảy máu, anh chỉ muốn cô biết, cô đau thế nào thì anh cũng đau như thể!

"Buông ra... Buông ra...!"

Cô nức nở, vùng vẫy, hai tay cào cấu người anh nhưng không cách nào làm anh buông ra được.

Anh không cắn cô nữa, ngược lại trở thành một nụ hôn sâu, vội vã mà dịu dàng.

Cô sửng sốt, nụ hôn của anh như đang xoa dịu vết thương sâu trong lòng cô, sự dịu dàng của anh như muốn kéo những chuyện cũ mà cô quyết định che đậy ra ngoài.

Cô không muốn, cô chống cự, cô đẩy mạnh anh ra, vô thức tát anh một cái!

Bàn tay tê dại, có thể thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.

Nhưng đau trên mặt anh mà nước mắt cô lã chã.

"Cố Bảo Bảo, vì sao? Vì sao em lại muốn làm vậy?"

Tay anh chạm vào mặt cô, giọng nói kiên định như đang tuyên thệ: "Người em yêu là anh! Tại sao em lại muốn làm vậy?"

"Người em đã từng yêu là anh!" Cô lắc đầu. "Nhưng về sau, em sẽ không yêu anh nữa, sẽ không cần nữa..."

"Em nói dối! Em nói dối!"

Anh hét. "Cố Bảo Bảo, em muốn lập gia đình chứ gì? Em cứ việc làm đi! Nhưng anh nói cho em biết, em vĩnh viễn không thể nào quên anh, mặc kệ em dùng cách gì đi nữa, vĩnh viễn cũng không thể!" Trong lúc nói, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, cất giấu trong đó lại là sự nguy hiểm khiến người ta khiếp đảm.

Nước mắt cô ngưng lại: "Anh... Anh muốn làm gì?"

Anh hé ra nụ cười: "Em đoán thử xem? Dù sao cũng không phải chuyện tốt!"

"Vì sao? Anh vì sao phải như thế?"

Trong cô tràn đầy sự tuyệt vọng. "Em yêu anh không được, không yêu anh cũng không được? Vì sao anh đối xử với người khác thì tốt mà lúc nào cũng giày vò em?"

Vì sao anh luôn không ngừng mang đến giấc mộng đẹp cho cô nhưng đôi tay lại lần lượt hủy diệt nó.

"Vì sao? Anh trả lời em đi, rốt cuộc là vì sao?"

"Anh giày vò em? Anh giày vò em..." Anh phẫn nộ kèm theo đau đớn nhìn cô. "Không bằng em nói cho anh biết, tại sao anh lại muốn giày vò em đi?"

Để rồi hành hạ chính bản thân?!

Ngực đau xót, phổi anh còn chưa khỏi hẳn bắt đầu đau khiến anh ho kịch liệt.

"Tư Viễn..." Cố Bảo Bảo hoảng hốt. "Anh thế nào... thế nào..."

Cô cầm cốc nước ở đầu giường đưa cho anh thì bị anh đẩy ra. "Em đi đi, anh không cần cái giả mù mưa sa đó của em, khụ khụ..."

Càng tức càng khó chịu, cơn đau cuộn trào lên ở ngực khiến anh ho đến mức mặt đỏ bừng.

Cố Bảo Bảo luống cuống, đột nhiên khóc nấc lên, đôi tay ôm lấy anh: "Anh Tư Viễn... Anh đừng như vậy... Trong lòng em không dễ chịu chút nào..."

Nhiệt độ trên cơ thể cô thật ấm áp.

Mục Tư Viễn cảm thấy trái tim nháy mắt trở nên mềm mại, nhưng mặt vẫn giả bộ bướng bỉnh không nhìn cô, thấp giọng quát: "Em thì khó chịu cái nỗi gì? Em có thể vứt bỏ anh mà đi vui vẻ đi theo người đàn ông khác, không phải em chuẩn bị làm vậy ư?"

Cô ngơ ngác nghe anh nói, không khỏi hoang mang buông anh ra.

"Tư Viễn, anh đừng nói những lời như vậy với em nữa. Thật ra anh cũng biết mà, chuyện như vậy với chúng ta là tốt nhất, không có em, cuộc sống của anh sẽ càng trở nên dễ dàng..." Cô từ từ buông anh ra, chuẩn bị rời đi.

Mục Tư Viễn quay đầu lại, giữ cánh tay cô: "Cố Bảo Bảo, em còn muốn đi?"

Đôi con ngươi đen thoáng lên tia dị dạng, sâu trong đó cất giấu một ngọn lửa khác thường.

Cô hoảng sợ, giựt tay ra muốn đi thì ngang hông cảm thấy căng thẳng.

Giây tiếp theo, cô rơi vào cái ômg quen thuộc mà bá đạo. "Anh... Anh muốn làm gì..."

Cô kinh ngạc đến nỗi quên cả giãy dụa.

Môi anh hé ra nụ cười tà: "Anh chợt nhớ ra, đã lâu rồi anh chưa chạm vào phụ nữ!" Nói xong anh nghiêng người đặt cô lên giường, bàn tay ở eo dời lên trên, tuy cách lớp quần áo nhưng trông rất mập mờ...

"Anh điên rồi sao?"

Cô quát, giơ tay lên định tát anh thì lại bị anh giữ được cổ tay, cố định phía trên đỉnh đầu.

"Cố Bảo Bảo, anh sẽ cho em biết, em không thể rời khỏi anh..."

Ánh mắt anh rơi vào cặp môi hồng kiều diễm, không suy nghĩ nhiều mà cúi xuống...

"Ba ơi! Ba ơi!"

Phía cầu thang vang lên tiếng trẻ con khiến anh chậm lại, Hoan Hoan?!

Cố Bảo Bảo cũng nghe thấy. "Anh mau buông ra, anh..."

Lời còn chưa dứt thì anh đã đứng dậy đi ra cửa. Cô cũng vội đứng dậy, ba chân bốn cẳng sửa sang lại quần áo và mái tóc rối bời mới đi ra khỏi phòng.

"Ba ơi!"

Hoan Hoan kéo Nhạc Nhạc chạy tới, đôi mắt to thoáng hiện lên sự vui sướng: "Mẹ! Mẹ cũng ở đây!"

Mẹ!

Nhạc Nhạc chạy thật nhanh, vòng qua Mục Tư Viễn lao vào lòng Cố Bảo Bảo.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của bé, Cố Bảo Bảo xót xa trong lòng, không khỏi ôm chặt bé hơn.

“Ba ơi.” Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn Mục Tư Viễn. “Ba đã đỡ hơn chưa ạ?”

Mục Tư Viễn gật đầu, ngồi xổm xuống :”Tốt hơn rồi, là ông nội bảo các con tới à?”

Nói xong anh nhíu mày:”Ông nội làm sao cho các con tới được? Cảm cúm là bệnh truyền nhiễm mà!”

“Bọn con nhớ ba!” Hoan Hoan nhanh chóng lắc đầu . “Là bọn con đòi tới đây.”

Mục Tư Viễn xoa đầu bé, 1 tay ôm lấy bé, tay kia duỗi ra ôm Nhạc Nhạc, đi xuống tầng dưới.

“Chuẩn bị cơm chiều.” Anh nhấn mạnh với người giúp việc. “Tôi ăn cơm với bọn nhỏ.”

Người giúp việc sửng sốt, không khỏi nhìn Cố Bảo Bảo.

Hoan Hoan cũng khó hiểu hỏi:”Mẹ, mẹ không ăn cơm với bọn con sao ạ?”

“Mẹ tới tìm ba nói chuyện.” Mục Tư Viễn trả lời.

“Bây giờ nói chuyện xong rồi, mẹ lại đang vội nên phải đi trước.”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, trong lòng Cố Bảo Bảo nhói lên, lúc này đi, cô sẽ không thể tới đây thêm lần nào nữa!

“Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!” Cô miễn cưỡng cười. “ Mẹ có thể sẽ bận 1 thời gian, sau khi xong việc, mẹ sẽ sang căn hộ bên kia gặp các con nhé, được không?”

Nhạc Nhạc vẫn không tin, mẹ rốt cuộc bận cái gì chứ?

Hoan Hoan như đoán được điều gì đó, ánh mắt rũ xuống. Chốc sau bé lại ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười kiên cường :”Mẹ, mẹ cứ làm việc của mẹ đi ạ, bọn con ngày ngày sẽ nhớ mẹ! Mẹ phải vui vẻ hạnh phúc đó!”

Hoan Hoan!

Mắt cô đỏ hoe, nhưng trước mặt 2 đứa bé và anh cô không muốn rơi lệ thêm nữa, chỉ có thể mỉm cười :”Cảm ơn Hoan Hoan! Mẹ cũng sẽ, cũng sẽ nhớ các con!” Nói xong, cô hôn lên má 2 đứa, xoay người rời khỏi biệt thự.

Nhìn bóng cô dần biến mất, Hoan Hoan buồn bã cúi gằm đầu, Nhạc Nhạc đẩy anh, không hiểu vì sao anh lại buồn!

“Ba ơi.” Hoan Hoan ngẩng lên, lấy dũng khí hỏi Mục Tư Viễn:”Mẹ sẽ thực sự lấy chú Công Tôn ạ?”

Mục Tư Viễn có chút ngoài ý muốn :”Mẹ nói với các con à?”

Mục Tư Viễn có chút ngoài ý muốn :”mẹ nói với các con à?”

Hoan Hoan lắc đầu . “Chú Công Tôn đối với mẹ rất tốt, tự con đoán được. Lúc con hỏi mẹ, mẹ cũng không phủ nhận.”

Bé nghĩ rồi nói:”ba à, mẹ có thể không lấy chủ Công Tôn được không ạ?”

Mục Tư Viễn vẫn không trả lời. Nhạc Nhạc đột nhiên nắm tay của Hoan Hoan. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thắc mắc, không hiểu lời Hoan Hoan nói có ý gì.

Hoan Hoan kiên nhẫn nói với em:”Nhạc Nhạc, mẹ sắp lấy chú Công Tôn rồi, về sau chúng ta muốn gặp mẹ sẽ còn dễ nữa.”

Nhạc Nhạc nhăn nhíu đôi lông mày, bé vẫn chưa hiểu kết hôn là gì cho nên nghe Hoan Hoan 5 lần 7 lượt nhắc tới, bé cũng không có phản ứng nhiều.

Nhưng hôm nay, sự hoang mang lo lắng mất đi mẹ của Hoan Hoan hiển nhiên đã lây sang bé.

Trong lòng bé cuống cuồng, trong miệng không nói được, chỉ có thể dùng quả đấm nhỏ đập mạnh lên bàn ăn.

“Nhạc Nhạc, đừng như vậy!” Mục Tư Viễn ôm bé lên. “Tay có đau không con?”

Nhạc Nhạc lắc đầu, tay chỉ vào cánh cửa nơi mẹ vừa đi, loại ngoảnh đầu rưng rung nhìn Mục Tư Viễn.

Anh không hiểu lắm ý của Nhạc Nhạc, trong lòng than nhỏ:”Nhạc Nhạc, đừng khóc nhé, ngoan, mẹ sẽ trở về, biết không?”

Thật vậy chăng? Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhanh chóng nghe lời kiềm lại nước mắt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Vược

Vược

(khotruyenhay.gq) Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc -

27-06-2016
Xin lỗi cậu

Xin lỗi cậu

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa

25-06-2016
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Chuyện nhân quả

Chuyện nhân quả

Con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm. *** Tại

24-06-2016