"Mọi người chú ý."
Cố Bảo Bảo vừa tới bàn mình liền nghe tổ trưởng nói: "Chín rưỡi cuộc họp cổ đông sẽ được tổ chức ở phòng họp lớn, người của tổ dự án cũng phải tham gia, mọi người nhớ đến đúng giờ!"
Nhất định là chuyện rất quan trọng nên hơn hai mươi người của tổ dự án mới được tham gia.
Cố Bảo Bảo ngồi xuống, nhịp tim gia tăng, đã nhiều ngày qua không được gặp anh. Đi làm không thấy người, đi thăm Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng không thấy bóng, hôm nay mới được nhìn anh... từ xa.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhưng cô không nản lòng, cũng không nhụt chí, cô nhất định phải tìm hiểu xem anh đang làm gì, có thể gặp nguy hiểm hay không.
Chưa tới chín rưỡi, tổ trưởng đã dẫn bọn họ vào phòng họp trước, tiếp đó các đại biểu cổ đông lục tục đi vào.
Cổ Tín Dương với Thân Văn Hạo tới rồi nhưng vị trí thuộc về anh vẫn trống không.
Cố Bảo Bảo nhìn đồng hồ, còn một phút nữa thôi, đến muộn không phải tác phong của anh, liệu có phải anh gặp rắc rối gì?
Đang lo lắng thì lại thấy đại biểu cổ đông đứng lên.
"Mục tổng."
"Mục tổng."
Thấy bọn họ nhiệt liệt chào hỏi Mục Tư Viễn, khóe môi Cổ Tín Dương nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc lọt vào mi mắt, chẳng biết sao mà cô lại thấy chua xót.
Mắt phải mở thật to mới có thể không cho nước mắt ngã nhào.
Anh tiều tụy thật nhiều, gầy đi hẳn một vòng.
Như cảm giác được ánh mắt cô, đôi mắt Mục Tư Viễn đảo qua, như thấy hoặc không thấy cô, dù sao thì nó nhanh chóng dời đi chỗ khác.
"Chúng ta bắt đầu đi."
Chủ nhiệm thư kí đón lời anh, lễ phép nhìn Cổ Tín Dương: "Phó tổng Cổ, mời anh bắt đầu trước."
Cổ Tín Dương gật đầu, Thân Văn Hạo liền đứng dậy mở máy chiếu.
Anh ta nhất nhất giới thiệu sản phẩm cùng giá cả trong bản kế hoạch, mặc dù chủ thầu bọn họ chọn là xí nghiệp trong nước nhưng trình độ và chất lượng cũng hạng nhất.
Không chỉ thế, giá cả mà bọn họ đưa ra thấp đến mức làm các cổ đông sửng sốt.
"Giá này có thể được chứ?"
Một cổ đông nét mặt rất hứng thú lên tiếng.
Dùng giá thấp nhất làm sản phẩm tốt nhất, ai có thể không động tâm?
"Tất nhiên có thể." Thân Văn Hạo trả lời, "Cái giá này chúng tôi đã nhiều lần hạch toán."
Hôm qua sau khi biết suy nghĩ của Mục Tư Viễn, bọn họ suốt đêm thảo luận, rốt cuộc đưa ra con số khó tin này.
"Cảm ơn trợ lý Thân." Chủ nhiệm thư ký mỉm cười đứng dậy, "Ở đây chúng tôi cũng có một bản kế hoạch, mời mọi người xem."
Cô ấy không dùng máy chiếu mà phát bản kế hoạch cho cổ đông, tất nhiên, Cổ Tín Dương cũng nhận được một bản.
Nghe chủ nhiệm thư ký giới thiệu, Cổ Tín Dương không cho là đúng lật lật qua xem.
Nội dung không khác với ý nghĩ mà Mục Sơ Hàn nói hôm qua, chủ thầu không chỉ là người nước ngoài, nguyên vật liệu tất cả đều nhập khẩu, cho nên tính ra thì giá cả cao gấp đôi bọn họ.
"Mục tổng", đại cổ đông "đức cao vọng trọng" lắc đầu, "Số tiền này quá lớn rồi."
Đại cổ đông đã lắc đầu, những cổ đông còn lại tự nhiên cũng hùa theo ai thán.
"Các vị" chủ nhiệm thư kí cố gắng giải thích, "Tuy số tiền này lớn, nhưng nguyên vật liệu lại rất cao cấp, nếu lựa chọn thì khi xây dựng cao ốc mới càng vững chắc hơn."
"Chủ nhiệm à", đại cổ đông tiếp tục lắc đầu, "Cô nói vậy cũng không đúng, chẳng lẽ sử dụng vật liệu xây dựng trong nước thì mấy cao ốc đó sẽ sụp đổ sao?"
Chủ nhiệm thư ký nhất thời nghẹn lời.
Cổ Tín Dương ném bản kế hoạch lên bàn, "Mục tổng, anh làm ra bản kế hoạch như thế không phải đốt tiền của cổ đông ư?"
Bầu không khí liền hạ xuống tới mấy độ, Cố Bảo Bảo lo lắng nhìn anh, dù vậy cũng không tin, không tin anh sẽ làm ra một bản kế hoạch như thế.
Quả nhiên, trên gương mặt anh chợt hiện ra nụ cười, "Mọi người không hài lòng chứ gì? Không sao, chỗ tôi còn một bản kế hoạch!"
Anh gật đầu ra hiệu với chủ nhiệm thư ký bảo cô chia bản kế hoạch khác cho cổ đông.
Sắc mặt Cổ Tín Dương căng thẳng, nhanh chóng mở ra xem, sau khi thấy cái giá đưa ra, vẻ khẩn trương của anh ta mới hòa hoãn được đi chút ít.
Bởi vì số tiền này vẫn cao hơn con số anh ta đưa ra.
Hồi lâu, đại cổ đông mới nói: "Mục tổng, kế hoạch này của anh không tồi, nhưng nói tới giá cả thì vẫn cao hơn phó tổng Cổ."
"Hẳn ông có chỗ không biết" Mục Tư Viễn cười, "Cũng nên trách tôi đã làm việc quá vội vàng, chưa kịp tuyên bố trên đại hội cổ đông, mượn cơ hội hôm nay thì tôi tuyên bố luôn vậy."
Chủ nhiệm thư ký gật đầu, vừa lấy ra mấy tập tài liệu đưa cho các vị cổ đông truyền tay nhau đọc vừa nói: "Hai tháng qua dự án thu mua mấy công ty của Mục tổng diễn ra rất thuận lợi."
"Chủ thầu trong bản kế hoạch thứ hai đã bị chúng ta mua lại, nói cách khác, bây giờ Mục Thị đã có công ty xây dựng riêng của mình, không những có thể nhận thầu những công trình bên ngoài mà còn có thể xây dựng cho mình. Vậy nên chúng tôi cũng dự đoán, chi phí thực sự sẽ bớt đi 20% so với con số trên bản kế hoạch!"
Hai mươi phần trăm!
Các cổ đông nhìn nhau, còn có cái gì tiết kiệm hơn việc tự mình làm công trình này?
Lợi nhuận của chủ thầu coi như bằng không, còn có bản kế hoạch nào tiết kiệm hơn thế? !
"Hay, hay" Đại cổ đông cao hứng nói, "Mục tổng, cách này của anh rất hay!"
Nghe vậy, Cổ Tín Dương trừng mắt với đại cổ đông, "Ông nói cái gì? !"
Lại nghe Mục Tư Viễn nói mát: "Lần sau muốn mua chuộc ai đó thì nhớ nên bỏ ra nhiều một chút, đừng để người ta cảm thấy mình keo kiệt!"
Mặt anh ta tức khắc giận đến trắng bệch, đứng bật dậy bỏ ra khỏi phòng họp.
Thân Văn Hạo cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
"Văn Hạo!" Mục Sơ Hàn lo lắng, cô biết việc mình làm đã thất bại, Văn Hạo nhất định cực kỳ tức giận cho xem!
"Anh!" Cô căm tức đẩy Mục Tư Viễn, "Sao anh có thể làm vậy? Có phải những lời anh nói trong phòng họp hôm qua là cố ý gạt em đúng không!"
Mục Tư Viễn không ngẩng lên, lạnh lùng đáp lại: "Những lời này em hãy về nói với ba, anh không quản được em!"
Nói xong, anh cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Bảo Bảo ngơ ngác quan sát mọi việc, không hiểu sao Sơ Hàn lại hỏi như thế?
Đồng nghiệp tan họp chen chúc ra ngoài, cô chợt giật mình xoay người chạy lại thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Khi cô chạy tới đó thì anh cũng vừa mới vào thang máy.
"Chờ đã!" Hô xong cô chạy thật nhanh tới thang máy sắp đóng cửa.
Còn chưa tới nơi thì lại bị ai đó kéo lại, hại cô thiếu chút nữa đụng phải vách sắt của thang máy.
Ngồi dậy, cô đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của anh, là anh đã kéo cô lại.
"Anh..." Cô đuổi theo là muốn hỏi anh, nhưng bị anh nhìn thế nhất thời hoảng hốt.
Nhìn hai gò má đỏ ửng như trái anh đào thơm ngon, đôi môi hồng hào xinh đẹp làm anh thật muốn cắn một cái.
"Anh..." Dầu gì cô cũng nhớ lại câu hỏi của mình, "Có phải anh... có phải anh có điều gì gạt tôi đúng không?"
Cô đã đoán được cái gì ư? Vậy càng không thể để cô ấy biết!
"Có cái gì mà gạt em?" Anh lạnh nhạt hỏi lại.
"Anh..." Cô hít sâu, "Vì cái gì mà anh để Sơ Hàn làm trợ lý? Có phải vì ngày hôm nay chiến thắng Cổ Tín Dương?"
Anh không đáp, cô nói tiếp, "Anh làm chuyện gì mà không muốn tôi biết phải không? Cho nên mới... Ưm...?"
Tiếng nói bị anh nuốt mất, đôi môi mềm mại đặt lên môi cô, nhưng lưỡi không đi vào.
Đây là nụ hôn không có ham muốn, chỉ là một nụ hôn ấm áp, nụ hôn khiến cô an lòng.
"Không có gì cả." Anh khẽ nói, sau đó cửa thang máy mở ra, cô liền bị đẩy ra ngoài.
"Này!" Cô kêu lên nhưng thang máy đã đóng lại, lo lắng đập tay lên cửa sắt, "Mục Tư Viễn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Anh nói cho tôi biết đi."
Đèn báo thang máy đã tới tầng 28, căn bản anh không cách nào nghe được câu hỏi của cô.
Cô chắc chắn là anh có chuyện gì đó!
Rốt cuộc là chuyện gì? Anh hay Hoan Hoan Nhạc Nhạc liệu có gặp nguy hiểm không?
Hỏi thì chắc chắn anh sẽ không nói, phải làm sao cô mới có thể biết được chuyện đây?
Buồn bực cả buổi chiều, đồng nghiệp lục tục đứng dậy, luôn miệng: "Về thôi, về thôi..."
Cô cất bút, cả chiều không làm gì cả, nhìn lại cuốn sổ ghi, không ngờ qua quýt lại vẽ thành một đóa hoa bách hợp.
Thở dài cất cuốn sổ đi rồi cô cũng tan ca.
Gần tới tiệm mì thì ba lại gọi đến bảo cô ra chợ mua hạt tiêu.
Chợ không xa lắm, đi lại thì trời cũng tối dần.
Những quán bar bên cạnh đã bắt đầu mở cửa, ánh đèn đủ sắc làm cô không nhịn được cũng nhìn một cái, chẳng ngờ thấy được một người quen thuộc ngồi trên quầy bar qua bức tường thủy tinh.
Nhìn sát lại gần, quả nhiên là Cổ Tín Dương!
Sao anh ta lại một mình chạy tới quán bar này uống rượu?
Có lẽ do hôm nay không thắng được Tư Viễn nên tâm tình anh ta mới phiền muộn.
Cô không nén nổi đi vào lên tiếng chào: "Phó tổng."
Cổ Tín Dương ngẩng lên nhìn cô, tức giận nói: "Cút ngay!"
Hét xong anh ta lại nốc thêm rượu.
Chương trước | Chương sau