XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 131

↓↓
"Bảo Bảo, lần sau đừng như vậy." Anh dịu dàng nói: "Anh đã rất lo."

Cô cười áy náy, đặt bát sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Tư Viễn, không phải em... muốn gạt anh, em chỉ muốn gặp cô ấy!"

Mục Tư Viễn không lên tiếng.

Cô có thể đoán ra, anh nhất định cũng muốn biết tình huống hiện giờ của Trịnh Tâm Du.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thế là cô nói: "Cô Trịnh bây giờ rất đáng thương, cô ấy không còn nhận ra ai cả. Đôi lúc xuất hiện ảo giác, nhưng trong ảo giác cũng chỉ có Văn Hạo."

Mục Tư Viễn than thở: "Anh quen cô ấy đã nhiều năm lại không phát hiện ra tính cách bướng bỉnh, thích để tâm vào chuyện vụn vặt của đó của cô ấy!"

Ánh mắt anh lúc kể thật nhẹ nhàng: "Nếu cô ấy có thể hiểu ra thì chuyện đâu đến nỗi này?"

"Anh Tư Viễn, anh đừng nói như vậy."

Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Người bị tổn thương về tình cảm, không phải ai cũng có thể thoát ra, cô Trịnh chính là một người bị giam trong đó."

Nói tới nói lui, cô vẫn đang tự trách mình.

Sâu trong lòng cô vô cùng hi vọng Văn Hạo có thể quay về, trở lại bên cạnh cô Trịnh.

Dù sao, không phải mỗi người đàn ông trên thế giới này có thể gặp được người phụ nữ như Trịnh Tâm Du!

Đáng tiếc rằng, trên đời này chuyện gì cũng có thể miễn cưỡng, chỉ có tình cảm là không thể.

"Đừng suy nghĩ lung tung!"

Mục Tư Viễn vỗ nhẹ đầu cô: "Ăn no chưa? Ăn no rồi thì ngủ đi!"

A, lại ngủ hả!

Bây giờ cô đã quay lại trạng thái như trẻ sơ sinh, mỗi ngày phải ngủ mười hai tiếng trở lên!

Đầu vừa nằm lên gối, cơn buồn ngủ liền kéo đến,

"Anh Tư Viễn, bé con trong bụng sau này sẽ rất điềm đạm nho nhã!"

Cô ngáp một cái, còn một câu mình chưa nói: "Anh Tư Viễn, anh yên tâm, cô Trịnh đã có y tá ở viện điều dưỡng chăm sóc rồi, sẽ không sao đâu!"

Mục Tư Viễn thấy buồn cười, nghiêng người nhìn cô thì cô đã thiếp đi.

***

Mang thai bốn tháng, cơn buồn ngủ thường hay quấy nhiễu cô.

Nhưng cô lại trở nên rất hám ăn, chỉ vừa mới ăn cơm xong mà cô đã lại ăn táo rồi.

"Cho mẹ này!"

Nhạc Nhạc đưa quả cam ba bóc cho cô.

Ngay cả Nhạc Nhạc cũng biết là mẹ rất thích ăn, bé luôn chủ động đưa đồ ăn vặt trong cặp cho mẹ.

"Cho mẹ nữa này!"

Bé đưa đến một thanh sô-cô-la

Sô-cô-la!

Hai mắt Cố Bảo Bảo tỏa sáng, bắp chân lại bị ai đó đánh.

Mục Tư Viễn liếc nhìn cô, chậm rãi nói: "Làn da sô-cô-la?"

Cô lập tức nhụt chí, "Cảm ơn Nhạc Nhạc, mẹ không ăn được."

"Mẹ!"

Bên ngoài vang lên tiếng Hoan Hoan, "Bà ngoại đến ạ!"

Cố Bảo Bảo nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên thấy mẹ đang vào.

"Mẹ!"

Cô vui vẻ gọi thì thấy sau mẹ còn có ba, tiếp đó là chú Mục, rồi bà Mục!

Sao họ lại cùng đi với nhau?

Trước đó còn không nói cho bọn họ biết.

Cô có hơi khẩn trương, vội vàng kéo Mục Tư Viễn, đồng thời chào: "Ba, ba, mẹ, mọi người đã đến!"

Họ vừa cười vừa ngồi xuống sofa, Mục Tư Viễn đứng dậy chào hỏi ông bà Cố: "Ba mẹ đến rồi ạ."

Còn hai người nhà mình, anh chỉ liếc qua rồi ngồi xuống.

"Bảo Bảo, hai ngày nay thế nào? Còn nôn nhiều nữa không?" Bà Cố ân cần hỏi han.

Lần trước con gái có thai, bà không thể ở bên chăm sóc, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu sót.

Lần này nếu không phải Bảo Bảo sợ bà mệt ngăn bà thì ba rất muốn đến tận đây chăm sóc cho con.

"Con đỡ rồi nên mẹ đừng lo."

Cô nhìn sang Mục Phong Minh: "Sao cả ba mẹ cũng đến ạ?"

Bọn họ chưa từng cùng đi đến nơi này!

Xem điệu bộ này thì hình như họ có chuyện muốn nói với cô và Mục Tư Viễn.

Mục Phong Minh cười: "Bảo Bảo, hôm nay ba mẹ đến là muốn bàn bạc chuyện hôn sự với các con."

"Hôn sự?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, quay đầu nhìn Mục Tư Viễn, muốn thu được chút tin tức nào đó từ anh.

Nhưng gương mặt anh cũng tỏ ra hoang mang.

Mục Phong Minh bất mãn hừ một tiếng, "Tư Viễn, bụng Bảo Bảo càng ngày càng to, chẳng nhẽ con không muốn tổ chức hôn lễ sớm sao?"

Tổ chức sớm?

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo nhìn qua ông Cố.

Lẽ nào ba cũng đã đồng ý tổ chức sớm nửa năm?

"Bảo Bảo!"

Ông Cố mỉm cười: "Ba nói nửa năm cũng là cân nhắc tình hình lúc đó. Bây giờ đã quá giới hạn rồi, các con muốn tổ chức hôn lễ lúc nào, ba không có ý kiến."

Hóa ra là như vậy.

Xem ra người lớn đã bàn bạc xong rồi mới đến đây hỏi ý kiến bọn họ.

"Tư Viễn" Ông Cố nhìn con rể tương lai: "Con cứ nói đi?"

"Con không có ý kiến!"

Mục Tư Viễn nhún vai, "Ba mẹ cứ chọn ngày rồi con sẽ cho người chuẩn bị."

Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì Cố Bảo Bảo "ọe" một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Mục Tư Viễn đuổi theo thấy cô nôn liên tục trong đó.

"Làm sao lại nôn nhiều như thế!" Bà Cố cũng ra xem, đau lòng nói.

Mục Tư Viễn không rảnh trả lời, cuống quít lấy thuốc chống nôn trong ngăn kéo rồi cầm đến một cốc nước ấm: "Bảo Bảo, mau uống thuốc đi!"

Cố Bảo Bảo nôn nghén rất nghiêm trọng, phải xử lý thế nào anh đã quen thuộc.

Cô gật đầu, định cầm lấy thuốc thì cơn buồn nôn như sóng vỗ đánh úp cô.

Cô cúi đầu, tiếp tục nôn.

Đã thấy người nôn nghén nhưng chưa thấy ai nghiêm trọng như cô!

Nước mắt bà Cố như sắp trào ra: "Tư Viễn, có cần phải đưa đi bệnh viện xem thế nào không?"

"Không sao đâu mẹ!"

Cố Bảo Bảo khoát tay, nhờ Mục Tư Viễn đỡ đứng lên: "Con uống thuốc xong nghỉ ngơi một lát là ổn thôi ạ."

Bà Cố vội nói: "Vậy mau đi nghỉ."

Người lớn thương lượng hôn sự cho đến tận trưa, bởi vì Cố Bảo Bảo nôn nghén quá nghiêm trọng nên tạm thời gác lại.

***

"Bảo Bảo?"

"Dạ?"

Cô miễn cưỡng đáp lại, "Anh Tư Viễn, lên chút nữa."

Bàn tay nhẹ nhàng đi lên, dùng sức vừa phải tại chỗ nào đấy làm cô thích ý ngâm nga.

"Anh Tư Viễn..."

Một lúc sau, giọng nói mềm mại không xương lại tinh tế vang lên: "Dịch sang trái một chút..."

Bàn tay nghe lời di chuyển, đổi lấy tiếng cười thỏa mãn của cô...

"Anh Tư Viễn..."

Cô cắn lên đôi môi đỏ tươi, khẽ cười nói: "Thủ pháp của anh ngày càng tốt rồi đấy, thật đúng là có danh sư tất có cao đồ!"

Dưới ánh đèn êm dịu, sắc mặt Mục Tư Viễn có hơi lúng túng: "Em đừng vội mừng, anh vì bé con mới đi học thôi!"

Đường đường là một tổng giám đốc lại đi bỏ mặc chuyện làm ăn của công ty để đi học xoa bóp, nói ra nhất định bị người ta coi là một tên sợ vợ!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Lòng ái quốc

Lòng ái quốc

Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao

24-06-2016
Chiếc xe khốn nạn

Chiếc xe khốn nạn

Y im lặng. Y muốn nói một điều gì đó nhưng không nói được. Người cảnh sát rót cho

30-06-2016
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương