Cố Bảo Bảo lập tức nhanh chóng leo lên du thuyền.
"Em đi với anh!"
Cô nắm chắc lấy tay vịn, tỏ ý không cho phép anh không đồng ý.
Tuy nhiên cô thật sự không biết rằng Mục Tư Viễn hiểu rõ tâm tư của cô. Anh không nói gì cả, khởi động du thuyền.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Có quyết tâm là một chuyện, đến khi ra biển lớn, cô mới biết không có kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn mà muốn tìm người trên biển là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Mục Tư Viễn như rất có kinh nghiệm vậy!
Chẳng những xác định phương hướng không chút do dự mà tấm bản đồ vùng biển cũng không làm khó được anh!
Cô thấy kỳ lạ: "Sao anh lại biết nhìn ra đa?"
Anh nhìn cô không nói, ký ức thì quay về mùa đông giá rét năm năm trước.
Chỉ ngẩn ra trong chốc lát, anh lại hồi phục tinh thần.
Chuyện đã qua anh không còn muốn nhắc tới.
Với lại bây giờ không phải cô đã ở bên cạnh anh rồi sao?
"Anh từng học qua." Anh trả lời ngắn gọn.
Cô nghe thế càng thấy lạ lùng.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, sau đó cô còn làm thư kí cho anh một thời gian, sao cô lại không biết anh có học về "đi biển" nhỉ?
Huống hồ, dáng vẻ này của anh không giống như chỉ học qua không thôi!
Nếu anh đã từng học, lại cộng thêm thực tiễn nữa thì chỉ có thể là chuyện xảy ra năm năm trước lúc cô còn ở Mỹ.
Trong lòng cô bất chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu.
Gì thế này, làm sao có thể chứ?
Quả là dạo gần đây cô rất hay suy nghĩ lung tung.
Cô vội vàng quay đầu đi, nhìn ra mặt biển mênh mông.
Bầu không khí trong phòng điều khiển nhất thời trầm xuống, anh mím môi, khẽ thở dài: "Trước kia anh từng đi tìm người trên biển, thời gian cũng không ngắn cho nên anh đại khái biết phải làm gì."
Tim cô tức khắc nhảy lỡ nửa nhịp.
Nhưng cô không nói chuyện, trong đầu tự nhủ, người anh quen biết rất nhiều, mình đừng có nghĩ đến những thứ không thể nào xảy ra đó.
Anh lại nói tiếp: "Em không muốn biết, người mà anh tìm khi đó là ai à?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Em không cần biết, anh thích tìm ai thì tìm người đó."
Khóe môi anh vòng lên nụ cười vui vẻ vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ. "Em đúng là không có lương tâm, anh tìm em trên biển suốt một tháng, em lại lặng lẽ trốn ở Mỹ, hại anh lo lắng."
Như có được đáp án mình muốn có nhất, cô ngơ ngác quay ra nhìn anh, rất lâu không thể tiêu hóa nổi điều anh vừa nói.
Mãi sau cô mới hỏi: "Anh tìm em? Vì sao chứ?"
Năm năm trước, không phải bọn họ đã nói, sau khi sinh ra đứa bé thì "giao hàng nhận tiền" xong rồi ư?
Mục Tư Viễn lái thuyền sang một hướng, mở tất cả đèn trên thuyền mới tiếp tục nói: "Khi đó anh nhận được một tin tức nói em đi bằng thuyền, nhưng con thuyền đó là thuyền chuyên chở dân nhập cư trái phép, do không tu sửa nhiều năm nên vừa ra khỏi bến tàu đã chìm..."
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ký ức trong anh còn rất mới mẻ.
Bởi vì nỗi đau mãi mãi mất cô đã in sâu trong tim anh.
Đôi lúc, anh cũng không hiểu bản thân mình, rõ ràng luôn quan tâm đến cô nhưng lúc nào cũng kìm nén không được nghĩ đến.
Đến khi anh nghe được tin tức từ trợ lý, anh thật sự vừa gấp vừa hoảng hốt, đau lòng đến cùng cực.
Anh không hề tin vào tin tức ấy, cho dù sau đó tìm kiếm hơn nữa năm vẫn không có bất cứ manh mối gì, anh vẫn không tin. Cho đến khi không thể không tin được nữa.
"Anh..."
Cô không dám nhìn anh. "Anh thật sự đã đi tìm em?"
Là nghi ngờ nhưng cũng là khẳng định.
Khi đó anh còn chưa biết đến sự tồn tại của Nhạc Nhạc, do vậy chỉ có thể là tìm cô.
"Không phải chúng ta đã nói rõ sao, sinh thằng bé ra, em sẽ đi, vì sao anh còn muốn tìm em?"
Anh nhìn cô. "Bảo Bảo, nói em sẽ đi cũng không có nghĩa anh không để tâm đến sự sống chết của em. Khi đó cho dù em xa rời anh, anh cũng hi vọng em được sống tốt."
Anh cười tự giễu xong ra vẻ căm hận lườm cô một cái: "Ngược lại em sống rất tốt, lại có thể gạt anh đưa Nhạc Nhạc theo sống bên đó năm năm!"
"Em..."
Cô không biết trả lời ra sao, chỉ thấy trong lòng như hiểu được chút xíu gì đó.
-- cho dù em xa rời anh, anh cũng hi vọng em được sống tốt --
Khoảng thời gian này anh làm tất cả mọi việc, có phải anh cũng ôm thái độ đó với Trịnh Tâm Du?
Điện thoại trong túi cô rung lên mấy cái báo tin nhắn.
Di động cô chỉ rung chứ không kêu chuông, Mục Tư Viễn dồn nửa tâm tư lên mặt biển nên không chú ý cô lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn do một số lạ gửi đến!
Cô mở tin nhắn:
-- Bảo Bảo, ra chỗ nào không ai biết, anh lập tức gọi cho em, Văn Hạo --
Lời văn rất vội vã khiến Cố Bảo Bảo run sợ kinh hãi.
Cô đứng bật dậy, kìm nén cảm xúc, nói với Mục Tư Viễn: "Em vào toilet."
Mục Tư Viễn gật đầu, chỉ cho cô toilet ở đâu.
Cô liền vội vàng chạy đi.
Vừa vào toilet, điện thoại lại rung lên lần nữa, là cái số lạ kia.
"Alo, có phải Văn Hạo đó không?"
Cô vội hỏi, vừa trông đợi vừa khẩn trương.
"Anh đây!"
Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc người cô mới bình tĩnh lại.
"Văn Hạo, anh đang ở đâu?" d_d l(e)qu(y)d(o)n
Cô hỏi, lo lắng trong lòng biến thành nghi hoặc.
Nghe giọng anh thì dường như anh không bị sao hết, hơn nữa còn không tỏ ra sốt ruột, đó là vì sao?
"Bảo Bảo, em nghe anh nói này!"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, dùng thứ giọng điệu rất kỳ lạ, dứt khoát nói: "Đây là lần cuối cùng anh gọi cho em! Mỗi câu mỗi từ anh nói, em nhất định phải nhớ kỹ."
Cố Bảo Bảo không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nghe anh nói.
"Thân Văn Hạo sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, biến mất vào ngày thứ hai sau khi kết hôn với Trịnh Tâm Du, chết do tai nạn trên du thuyền! Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
"Nhưng Bảo Bảo à, em yên tâm. Trịnh Tâm Du sẽ không còn khả năng làm hại em nữa. Về sau em nhớ phải giữ gìn sức khỏe, biết không?"
"Văn Hạo." Cô phục hồi tinh thần, vẫn không rõ: "Anh đang nói gì thế? Em không hiểu."
"Em không cần phải hiểu!"
Anh cắt ngang lời cô. "Em chỉ cần nhớ những gì anh vừa nói, còn nữa, chuyện này không được nói cho bất cứ ai."
Nói đến đây cũng coi như đã giao phó rõ ràng với cô, Thân Văn Hạo thấy mình nên cúp máy.
Nhưng nghĩ đến việc từ nay về sau không còn được gặp cô nữa, trong lòng anh vẫn rất do dự và không muốn.
Vậy nhưng còn cách nào khác?
Những gì anh làm cho Bảo Bảo, chỉ có những điều như thế!
Hỏi anh, nếu đã kết hôn, vì sao không thể chung sống suốt đời với Trịnh Tâm Du mà lại muốn bày ra một bố cục như thế?
Xin lỗi vì anh không thể!
Anh không thể làm cái việc chung chăn chung gối với người phụ nữ khác mà trong lòng vẫn còn hình bóng cô.
Xin lỗi vì anh không thể!
"Bảo Bảo, em phải bảo trọng!"
Rốt cục, anh vẫn quyết định cúp máy: "Em không cần lo cho anh, anh sẽ sống thật tốt, tạm biệt!"
Vĩnh biệt, người anh yêu nhất!
" Văn Hạo Văn Hạo..."
Cô không tin, anh lại cứ biến mất như vậy.
Anh muốn đi đâu?
Giấu họ giấu tên, trốn trong một góc của thế giới?
Anh sẽ phải sống thế nào, còn có thể vui sướng và hạnh phúc sao?
"Văn Hạo, Văn Hạo."
Không còn nghe tiếng anh nữa, trả lời cô chỉ là những tràng âm thanh tút tút.
Chương trước | Chương sau