Ring ring
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 102

↓↓
"Không cần!" Mục Tư Viễn giơ tay cắt ngang lời Mục Sơ Hàn muốn nói.

"Tư Viễn." Mục Phong Minh bước ra. "Con biết tính tình em gái con mà, trước giờ nó toàn nói những lời vô tâm, không biết suy nghĩ, con hà tất phải so đo với nó!"

Mục Tư Viễn cười lạnh lùng. "Con không hề so đo!"

Ánh mắt anh nhìn Mục Sơ Hàn, thực ra là có ám chỉ điều gì khác: "Tất cả người nhà họ Mục, tốt nhất nên nước sông không phạm nước giếng, mọi người sống yên ổn với nhau, bằng không đừng trách tôi trở mặt!" Anh ôm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, lại gọi: "Bảo Bảo, chúng ta đi!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Anh nói đi là đi luôn.

"Tư Viễn!"

Mục Phong Minh vội vàng gọi anh lại, cây ba - toong rơi cả xuống đất.

Cố Bảo Bảo nhìn ông lại nhìn Mục Tư Viễn, lập tức đuổi theo.

"Tư Viễn."

Cô kéo anh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ăn cơm xong rồi hẵng đi."

"Da mặt đã xé rách cả rồi còn ăn uống gì nữa?"

Cố Bảo Bảo đành phải xoay lại chào Mục Phong Minh rồi hấp tấp đi theo anh.

Trái tim trẻ con rất mẫn cảm, huống hồ là hai đứa bé thông minh như Hoan Hoan Nhạc Nhạc!

Chúng đều nhìn ra tâm tình ba mẹ không tốt, cho nên ngồi im trên xe.

Bất chợt tâm tình tốt của ba quay lại, còn nhìn chúng cười nói: "Hôm nay cô giúp việc nhất định chưa làm cơm cho chúng ta rồi, hay cả nhà cùng ra ngoài ăn nhé được không?"

Hoan Hoan còn chưa biết nói gì thì Nhạc Nhạc đã giơ tay: "Vâng, ba thật tốt!"

Mục Tư Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy Hoan Hoan Nhạc Nhạc muốn ăn gì nào?"

"Pizza!"

Lần này Hoan Hoan đoạt lời trước. Nhạc Nhạc gật đầu.

Được rồi, pizza thì pizza, yêu cầu của bé không cao đâu!

Bầu không khí trong xe lại trở nên náo nhiệt.

Cố Bảo Bảo mỉm cười nhìn bọn họ.

Nếu anh đã đổi đề tài, cố gắng không để bọn trẻ lưu lại ám ảnh trong lòng thì sao cô còn phải giữ gương mặt khổ sở nữa?

Ăn xong, bọn họ lại đến sân chơi gần đó chơi một lúc.

***

Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, bọn trẻ con đều mệt mỏi nên ngủ say.

Cố Bảo Bảo bỏ quyển truyện xuống, nhìn đồng hồ mới chỉ tám rưỡi.

Trước đó anh một mực ngồi trong thư phòng xử lý công việc, chắc bây giờ vẫn còn trong đó!

Cô than nhỏ, nhẹ nhàng đi đến phía trước cửa sổ.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm nay rất đẹp, trong vườn hoa yên tĩnh u nhã, có một người ngồi một mình trên xích đu.

Cô tập trung nhìn kỹ thì thấy đó là anh.

Bóng anh trông có vẻ cô đơn, trái tim cô khẽ đau nhói.

Có phải cô làm chưa tốt mới khiến anh lựa chọn ngồi u sầu một mình?

Cô nhẹ nhàng ra đó nhưng không dám tới gần: "Anh Tư Viễn."

Anh xoay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Hai đứa ngủ rồi à?"

"Qua đây nào!"

Xác định anh thật sự cần cô, cô mới cười gật đầu, ngồi vào lòng anh.

"Anh Tư Viễn."

Cô vuốt ve trái tim anh hỏi: "Có phải anh không vui vì chuyện hôm nay?"

"Đều tại em không tốt, không thể hòa giải tốt quan hệ của anh với Sơ Hàn!"

Anh tiếp lời cô: "Em biết là tốt rồi!"

Cô tưởng anh đang trách mình, nào ngờ lại phát hiện ý cười trong mắt anh.

"Anh Tư Viễn?"

Mục Tư Viễn bóp mũi cô. "Em đó, thật ngốc quá! Bị người ta ức hiếp lên tới đầu rồi còn không biết đánh trả sao?"

"Em..."

Cô ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói: "Dẫu sao đó cũng là em gái anh, em..."

"Nó là em gái anh."

Mục Tư Viễn hiểu ý cô, nói tiếp: "Cho nên em là chị dâu của nó! Người ta không phải nói chị dâu như mẹ à? Sao em không lấy ra chút tư thái để dạy bảo nó?"

Dạy bảo cô ấy?

Cô lắc đầu không chút suy nghĩ.

Cô chỉ cầu mình và Sơ Hàn sống yên ổn với nhau, cô có thể dạy bảo cô ấy được sao?

"Vì sao lại lắc đầu?"

Anh nhìn cô như hận không thể biến sắt thành thép.

Cô khổ sở nhíu mày: "Em không dạy bảo người bao giờ, với lại... em nào dám dạy bảo cô ấy? Cô ấy có thể sống hòa bình với em thì em đã cám ơn trời đất rồi!"

Đây là lời thật lòng của cô. Tuy cô lớn hơn Sơ Hàn hai tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn cô toàn bị Sơ Hàn lớn tiếng bắt nạt, hai người chưa từng sống tốt với nhau.

Ngẫm lại thái độ của Sơ Hàn với Trịnh Tâm Du thì hai người đó như chị em tốt vậy.

"Anh Tư Viễn."

Nghĩ tới đây, cô lại có chút áy náy: "Em xin lỗi. Em sẽ không cầu người nhà anh thích em nữa, cũng sẽ không gây thêm phiền phức đến cho anh!"

Mục Tư Viễn mím môi bất đắc dĩ.

Anh nói với cô nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ vì một câu nói này của cô?

"Bảo Bảo! Em nghe anh nói đây!"

Hôm nay anh nhất định phải cho cô thấy rõ thái độ của mình, bằng không về sau cô sẽ còn tiếp tục chịu đựng bị người khác ức hiếp mà không dám nói!

"Không phải em không dạy bảo được người ta mà là em không tự tin với bản thân có đúng không?"

Cô hơi sững sờ.

Suy nghĩ kỹ thì lời anh lại có chút đạo lý.

"Anh hỏi em, nếu hôm nay người bị bắt nạt là anh, em có đứng ra không?"

Câu hỏi trực tiếp thật!

Cô cười, hỏi ngược lại: "Anh nói em có thể không?"

Anh nghiêm túc gật đầu: "Em nhất định sẽ. Dù là anh hay Hoan Hoan Nhạc Nhạc, em đều sẽ đứng ra!"

Vuốt lại mái tóc rối xù của cô, anh dịu dàng nói: "Khi đó em sẽ liều lĩnh xông lên giúp bọn anh ngăn cản thương tổn. Em biết mình là vợ anh, là mẹ của Hoan Hoan Nhạc Nhạc cho nên cảm thấy đó là lẽ đương nhiên."

Anh phân tích rất đúng, cô gật đầu, lại hỏi: "Chẳng nhẽ em không nên làm vậy?"

Anh mỉm cười: "Ý anh là em không thể chỉ vào những lúc đó mới ý thức được thân phận của em, em luôn phải nhớ kỹ thân phận mình là ai!"

"Thân phận của em!"

Cô có thân phận gì?

Thân phận của cô với điều anh nói thì có quan hệ gì!

Thấy bộ dạng hoang mang của cô là biết cô còn chưa nghĩ thông suốt.

"Em đó!"

Anh đành phải nói: "Bây giờ thân phận quan trọng nhất của em là vợ chưa cưới của Mục Tư Viễn, thiếu phu nhân nhà họ Mục, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mục!"

A!

d_Đ=>Lee...q[U]y...đ[Ô]n

Hóa ra anh nói tới việc này?

Mặt cô phiếm hồng nhưng vẫn nghi hoặc.

Thân phận như thế có quan hệ gì với câu nói trước đó của anh?

"Em ngốc thật hay giả vờ vậy?"

Mục Tư Viễn cuống cuồng. "Em có thân phận như vậy thì khi ở nhà họ Mục không thể để ai bắt nạt được! Nếu có người không tôn trọng em thì em hãy lấy dáng vẻ của thiếu phu nhân ra, em hiểu chưa?"

Lấy dáng vẻ của thiếu phu nhân!

Nghe anh nói mà như đang nghe lời thoại trong phim truyền hình cổ trang vậy!

Cô cười khúc khích: "Anh Tư Viễn, giờ là thời đại nào rồi mà anh còn nói như vậy?"

Cô vòng tay qua cổ anh: "Anh Tư Viễn, em không cần, em chỉ cần có thể chung sống với anh, Hoan Hoan Nhạc Nhạc là đủ rồi."

Lời cô thật khiến người ta dở khóc dở cười, lại khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Ngộ yêu tuổi 21

Ngộ yêu tuổi 21

(truyenngan.ccom.vn - Tham gia viết bài cho tập Truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Chim ưng và cáo

Chim ưng và cáo

Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho

24-06-2016
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016
Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn...

Nhiều khi em muốn nói với anh rằng em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm, nhưng lòng anh vẫn

30-06-2016