Anh không còn lời nào để nói: "Nếu có người phụ nữ nào đến quấy rầy anh, em cũng phải dùng thân phận của mình đuổi bọn họ ra khỏi cửa biết không?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nghe vậy, trong ánh mắt cô xẹt qua một tia lo ngại.
"Anh Tư Viễn."
Cô không chắc chắn hỏi lại: "Anh nói... Từ nay về sau, em có thể... sử dụng độc quyền thân phận này?"
Đây là điều từ trước đến nay cô không dám nghĩ.
Sự dè dặt của cô khiến anh yêu thương. "Chẳng lẽ em muốn chia sẻ chồng em với người phụ nữ khác?" Anh hỏi ngược lại.
Cô lập tức lo lắng lắc đầu, cô không muốn chút nào.
Thấy được lo lắng trong mắt cô, cuối cùng anh cũng nở nụ cười.
"Vậy là được rồi! Về sau em phải luôn ghi nhớ, em là vợ của Mục Tư Viễn, không thể để kẻ khác bắt nạt em, cũng không thể để người phụ nữ khác đến quấy rầy anh, hiểu chưa?"
Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Anh vỗ lên đầu cô: "Vậy bây giờ em nói câu này đi - Mục Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ của Mục Tư Viễn!"
Nói câu này?!
Cô há hốc mồm, còn chưa kịp thốt ra thì mặt đã đỏ bừng.
Nói thầm trong lòng là được rồi, sao còn phải nói ra!
"Anh Tư Viễn..."
Cô thương lượng với anh: "Em hiểu rồi mà, đừng bắt em nói có được không?"
"Nhất định phải nói."
Anh rất khăng khăng: "Còn phải nói liên tục ba lần."
Như thế thì bé con mơ mơ hồ hồ này mới nhớ kỹ được!
Cô le lưỡi, xem ra cô trốn không thoát rồi!
Thế là cô buộc phải nói từng câu từng từ: "Anh Tư Viễn... là... của..."
Kỳ quái, mấy từ đằng sau càng nói tim cô càng đập nhanh hơn, cuối cùng thành ra lắp bắp: "Tôi là... vợ của anh ấy!"
Không biết làm sao, câu tiếp theo cô đành ăn bớt.
Anh nhíu mày: "Không được, nói nhỏ quá, nói lớn chút nữa!"
Cái gì hả!
Cô kháng nghị lại bị ánh mắt anh gạt bỏ.
Cuối cùng cô phải nói lại: "Anh Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ... anh ấy!"
Lần này thuận miệng hơn nhiều.
Khóe môi Mục Tư Viễn nhếch lên: "Lặp lại lần nữa, đến khi nào em hết lắp bắp mới thôi!"
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của cô, anh còn nói: "Trừ phi trong lòng em không muốn như vậy, em không yêu anh nên em mới không muốn nói."
Gì đó!
Uy hiếp người khác!
Cô không đếm xỉa đến nữa, hít sâu một hơi: "Anh Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ anh ấy!"
Như thế lớn rồi chứ!
Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, giọng nói cô vang vọng khắp vườn hoa, có lẽ ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng nghe thấy.
Anh lúc này mới mỉm cười hài lòng: "Tạm được. Sau này đã biết phải làm gì rồi chứ?"
Cô gật đầu, mặt đỏ bừng.
Anh cười yêu chiều: "Về sau nếu còn có người bắt nạt em, em hãy lẩm nhẩm những câu này trong lòng, sau đó nhất định phải đánh trả, không thể nén giận, hiểu chưa?"
Hiểu rồi!
Nhưng thế không phải cổ vũ cô làm một người phụ nữ đanh đá à?
Còn có người đàn ông như vậy nữa ư!
Tuy nhiên trong lòng cô sao lại thấy ngọt như mía lùi thế này?
"Anh Tư Viễn!"
Anh đã nói xong lời muốn nói, giờ đến lượt cô.
"Hôm nay chúng ta cứ bỏ về như vậy, chú Mục nhất định rất đau lòng."
Anh hừ mũi: "Ông già bảo anh về gặp người đàn bà kia, tất nhiên sẽ ngờ đến kết quả ấy! Như thế cũng tốt, sau này ông ấy sẽ không để anh về nữa, anh cũng không muốn chạm mặt bà ta!"
Không về nữa?
"Nhưng chú Mục nói, đó là đất của tổ tiên nhà họ Mục, anh phải về kế thừa!"
Ngẫm lại cũng rất có lý, mảnh đất của tổ tiên nhất định phải truyền cho con cháu, không thể vô duyên vô cớ để trống không được!
Mục Tư Viễn cũng biết, tạm thời không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn ngôi biệt thự ở phía sau.
"Anh Tư Viễn, anh làm sao thế?"
Cô lo lắng hỏi.
Anh lắc đầu: "Bảo Bảo, em có biết vì sao anh muốn ở lại căn biệt thự này không?"
Ngôi biệt thự này đã có hơn hai mươi năm, thiết kế hay thời thượng cũng không bằng những biệt thự bây giờ. Nhưng anh vẫn kiên trì ở lại, còn bảo cô và bọn nhỏ qua ở cùng.
Bởi vì...
"Đây là ngôi biệt thự mà mẹ để lại cho anh!" Anh nói.
Cô có hơi giật mình: "Bác gái?"
Anh gật đầu, trên gương mặt hiện lên nụ cười đau buồn: "Mẹ anh khi đó đã biết ông già sẽ lấy vợ mới, bà sợ anh bị mẹ ghẻ ức hiếp cho nên dùng tiền để dành của mình mua cho anh. Bà sợ con trai mình phải chịu uất ức, có ngôi nhà này rồi chí ít sẽ không đến mức là không có chỗ ở cố định!"
"Hơn nữa giá trị của căn nhà được tăng lên, nếu tương lai anh cần dùng tiền có thể đem nó đi bán."
Cố Bảo Bảo gật đầu. "Bác gái suy nghĩ thật chu đáo."
"Nhưng anh Tư Viễn, chú Mục sẽ không để anh chịu uất ức đâu đúng không?"
Chẳng những không để anh chịu uất ức, còn giao cả tập đoàn Mục Thị lại cho anh.
Sắc mặt Mục Tư Viễn phức tạp, hỏi ngược lại: "Anh biết mẹ anh luôn phù hộ cho anh, bà khiến người đàn bà kia sinh con gái, nếu bà ta sinh con trai, tình hình bây giờ của anh thế nào, ai mà biết?"
Cố Bảo Bảo nghe xong vô cùng lo sợ.
Cổ Tín Dương chỉ là một việc nhỏ, còn việc tranh quyền chân chính giữa anh em con nhà giàu cô mới chỉ thấy được trên TV.
Nghĩ đến những khả năng đó có thể xảy ra trên người anh, trái tim của cô lại bị treo lên.
"Anh Tư Viễn, anh đừng nói vậy, sự việc đã định sẵn rồi, vị trí của anh không ai có thể chạm vào!"
Cô nói nghiêm túc: "Hơn nữa, nói đến chuyện năm đó, chú Mục vẫn cảm thấy có lỗi với anh. Chú ấy đối tốt với Hoan Hoan Nhạc Nhạc như thế, có lẽ một nửa nguyên nhân là muốn đền bù cho anh đấy."
"Đền bù?"
Anh lặp lại, không nhịn được hỏi: "Nếu đã lưu lại vết thương, sau khi đền bù rồi thì vết thương đó có thể lành lại được sao?"
Giọng điệu của anh như đang nói một mình, lại như đang hỏi cô.
"Anh Tư Viễn."
"Có những vết thương sẽ không thể lành lại, nhưng chúng ta có thể lựa chọn quên nó đi."
Trong mắt anh cất chứa cả nỗi buồn và sự áy náy.
Anh vòng tay ôm lấy cô: "Vậy những vết thương anh tạo ra cho em đâu? Em có thể quên sao?"
Nước mắt như được gió xuân thổi bay, mang theo hơi ấm hạnh phúc.
Cô đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói cho anh biết: "Những vết thương đó không phải đã bị quên lãng, chúng có thể khỏi hẳn, hơn nữa còn đang lành miệng."
"Bảo Bảo!"
Anh ôm chặt cô vào lòng.
"Cám ơn em!"
Cô lắc đầu: "Anh Tư Viễn, anh thử đi, anh cũng có thể làm được."
Anh cũng có thể?!
Anh cười khổ lắc đầu lại gật đầu: "Anh cũng không biết có được hay không. Nhưng vì em, anh sẽ thử."
"Thật chứ?"
Cô ngẩng lên, vui vẻ nhìn anh.
"Thật!"
Anh cam đoan. Sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, ghi dấu lời thề của anh.
***
Đêm đã khuya, bên trong biệt thự nhà họ Mục, phòng của chủ trên tầng ba vẫn sáng đèn.
Sau khi Mục Tư Viễn nổi giận đùng đùng bỏ đi, Mục Phong Minh cũng rời khỏi biệt thự.
Chương trước | Chương sau