XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 101

↓↓
Cố Bảo Bảo càng không biết nên nói gì.

Không nói trước Tư Viễn có nghe theo lời cô không, nếu lần này cô khuyên anh ngày mai về nhà ăn cơm thì chẳng khác nào đáp ứng sẽ dọn về đó sau khi kết hôn ư?

Nghĩ đến việc buổi sáng Hoan Hoan khóc kể lại với cô, cô thật sự không muốn đáp ứng.

"Bảo Bảo!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mục Phong Minh nhìn cô: "Thái độ phía bà ấy cháu không cần để ý đến, có chú đây rồi, nhà họ Mục còn chưa đến phiên bà ấy nói đâu."

"Chú Mục..."

Chẳng lẽ chuyện xảy ra lúc sáng chú ấy biết rồi?

Ông mỉm cười cho cô một đáp án khẳng định.

Cô nhìn ba mẹ, thở dài.

Thừa dịp người lớn đều ở đây, không bằng cô nói hết những lời trong lòng ra.

"Chú Mục, chuyện này lúc đầu cháu cũng không định nói gì."

Cô lấy dũng khí: "Nhưng nếu cô có thành kiến với Hoan Hoan Nhạc Nhạc, sau này chúng cháu thật sự sẽ rất khó chung sống."

Ba Cố và mẹ Cố đều không nói gì, bà Mục là hạng người thế nào bọn họ đều biết.

Trong lòng họ cũng mơ hồ hiểu vì sao Mục Phong Minh lại đưa Hoan Hoan chuyển sang căn hộ này ở.

"Bảo Bảo."

Mục Phong Minh thở dài. "Chẳng lẽ chú sẽ để Hoan Hoan Nhạc Nhạc chịu tủi thân hay sao?"

Ông hỏi ngược lại khiến Cố Bảo Bảo nghẹn lời.

Cô biết ông sẽ không làm thế. Nhưng... Suy nghĩ của cô rối loạn, không nghĩ ra được gì trong đầu.

"Chú Mục, cháu về nói chuyện với Tư Viễn trước, còn những chuyện khác thì để sau này chúng ta bàn bạc lại, chú thấy được không ạ?"

Không phải còn nửa năm nữa bọn họ mới kết hôn sao?

Biết được sự băn khoăn trong lòng cô, Mục Phong Minh không nói thêm nữa, mỉm cười gật đầu.

***

Từ lúc ra khỏi căn hộ, ba Cố một mực im lặng lên tiếng: "Bảo Bảo, con hãy về khuyên Tư Viễn đi."

Cố Bảo Bảo gật đầu.

Bất kể thế nào đi nữa thì bữa cơm ngày mai nhất định phải đi.

Ba Cố lại nói: "Gia đình nào mà không có mâu thuẫn? Con không thể trốn tránh, chạy trốn càng không phải một biện pháp lâu dài."

Cô im lặng không nói.

Ý của ba là bảo cô cố gắng hóa giải mâu thuẫn giữa Tư Viễn và người nhà sao?

Nhưng cô có năng lực ấy ư?

Cô thấy rằng dùng hết sức mình không để Hoan Hoan Nhạc Nhạc chịu bất cứ thương tổn gì đã khiến cô hài lòng rồi.

Cùng là phụ nữ và đã làm mẹ, mẹ lại càng hiểu tâm tình của cô, âm thầm nháy mắt với ba, bảo ông đừng nói nữa.

"Bảo Bảo."

"Chỉ cần làm những việc mình có khả năng làm, đừng suy nghĩ quá nhiều, biết không?"

"Con biết rồi mẹ."

Cô gật đầu, tiễn ba mẹ về rồi mới ngồi xe quay lại biệt thự.

Mấy ngày nay anh về rất sớm, lúc cô về đến nhà thì mới chỉ hơn năm giờ chiều. Vậy mà khi vào vườn hoa đã thấy anh và Hoan Hoan Nhạc Nhạc đang chơi xích đu.

Xích đu này giống như bàn đu dây có thể nâng lên rất cao, Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngồi trên dây đu còn anh thì ở dưới đẩy.

Ba cha con chơi rất vui vẻ với nhau.

Cô mỉm cười.

Anh thấy cô liền đi tới, thò tay ôm eo cô.

"Em đi đâu đấy?"

Anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.

Cô không trả lời, mặt áp vào ngực anh. "Anh về sớm thế?"

Anh cúi đầu, đôi môi xít lại gần tai cô, thấp giọng nói: "Anh nhớ em."

Cô không muốn tin nhưng lại không nhịn được mỉm cười ngọt ngào.

"Anh Tư Viễn, anh làm vậy là không được. Mấy người trong ban giám đốc của công ty sẽ nói em làm hỏng việc của anh!"

Nói xong cô đẩy anh ra, chạy đến bên cạnh xích đu, tiếp tục đẩy giúp hai đứa bé.

"Mẹ, mẹ!"

Thấy mẹ về, hai bé đều vui mừng, cùng gọi to.

Những tiếng cười vui tai, giọng trẻ con dễ nghe khiến không khí buổi chiều càng rộn rã.

Cô nhất định phải ghi nhớ hạnh phúc này!

Cố Bảo Bảo tự nhủ, nhất định phải nhớ.

Về sau dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhớ lại những ký ức vui vẻ, cô tin rằng mình nhất định có thể tiếp tục bước đi!

***

"Chú thỏ con nhớ kỹ bài học này, về sau, bất kể thi chạy đua cùng loài vật nào, nó đều dùng hết sức chạy đến đích, không ngủ quên trên đường nữa." Khép lại quyển truyện, đứa bé bên cạnh đã ngủ say.

Hôm nay bé chơi rất nhiều, ăn cơm xong còn ra vườn hoa chơi máy bay điều khiển từ xa cả đêm với ba.

Mỗi khi nghe truyện, Hoan Hoan cũng cố gắng nghe cho hết nhưng hôm nay cũng không gắng gượng nổi.

"Bảo bối ngoan!"

Cô cúi đầu hôn lên má mỗi đứa một cái. "Mẹ vĩnh viễn yêu các con."

Ra khỏi phòng bọn trẻ về phòng ngủ đã thấy anh đang nằm dựa vào thành giường, mỉm cười nhìn cô.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

Tuy hỏi vậy nhưng trái tim cô đã đánh trống rồi.

Phải làm sao nói với anh về chuyện ngày mai đây?

"Vẫn còn sớm nên không ngủ được."

dien_Đ@n_l3_quY_đ[ô]n

Nghe anh trả lời, cô ngồi xuống mép giường.

Phải nói ra, bằng không ngày mai bọn họ vắng mặt, chú Mục sẽ nghĩ thế nào?

"Em đang nghĩ gì thế? Không yên lòng à."

Mục Tư Viễn ôm cô từ phía sau, môi dính vào má cô: "Có phải đang nghĩ đến anh?"

Đang nghĩ đến anh?

Cô vô thức gật đầu, cô đang nghĩ đến anh, nghĩ làm sao để nói với anh.

Thật sự đang nghĩ đến anh à?

Thấy cô gật đầu rồi lại ngây ra như phỗng, anh thấy nghi ngờ.

"Bảo Bảo."

Anh buông cô ra dịch tới ngồi phía trước, vừa chăm chú vừa lo lắng nhìn cô: "Có phải có chuyện gì không? Chiều nay em đã đi đâu? Mau nói cho anh biết."

"Anh Tư Viễn!"

Cô đặt tay mình vào tay anh, dịu dàng nói: "Hôm nay chú Mục mời ba mẹ em đi bàn chuyện thiệp cưới, em cũng đi."

Nghe vậy, anh lập tức hiểu ra gì đó: "Có phải ông già nói gì với em không?"

"Anh đừng gọi chú Mục như thế."

Cô đánh vào lòng bàn tay anh: "Sau khi đính hôn, em cũng phải gọi chú ấy là ba như anh mà."

Mục Tư Viễn lầm bầm hai tiếng, không nói lời nào.

"Anh Tư Viễn."

Cô hít sâu, có lấy dũng khí.

"Ngày mai... ngày mai anh dẫn em đi chào hỏi cô Mục được không?"

Anh nhướng mày: "Hôm nay ông già nói với em việc này?"

Anh có hơi tức giận, cầm lấy điện thoại: "Ông già hồ đồ rồi à? Thấy chỗ anh không nói được thì nói sang em?"

Nói xong anh đã tìm ra số của Mục Phong Minh chuẩn bị gọi.

Thấy vậy, Cố Bảo Bảo đương nhiên nhanh chóng ngăn cản.

Nhưng anh không nghe, thấy anh đã nhấn phím gọi đi, cô vừa tức vừa vội.

"Được rồi, anh gọi đi, gọi đi!"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Xem xiếc cùng cha

Xem xiếc cùng cha

Những đứa trẻ nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con

30-06-2016
Gái Đến Ở Cùng Nhà

Gái Đến Ở Cùng Nhà

Tên truyện: Gái Đến Ở Cùng NhàTác giả: Hoang Thien AnhThể loại: Truyện VOZ, ReviewTình

18-07-2016 11 chương
Cô gái của mùa thu

Cô gái của mùa thu

Tôi vẫn nhớ mùa thu đã cũ. Một mùa thu vàng rực lá me bay. Em rẽ lối hay mùa thu rẽ

24-06-2016