Ring ring
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 100

↓↓
Có chuyện gì vậy?

Sao cát lại rơi vào đầu mẹ Sơ Hàn?

Cố Bảo Bảo ra ngoài xem liền thấy bên cạnh cửa có một cái thang cùng cái túi ny lon đựng cát còn đang trẻo ở trên cửa!

"Nhạc Nhạc!"

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cố Bảo Bảo kinh hãi chạy đến ôm lấy bé. "Sao con trèo cao như vậy? Ngã xuống thì làm sao đây?"

Nhạc Nhạc lè lưỡi, không có chuyện gì đâu mẹ!

Khi bé leo lên đã bảo chú làm vườn đứng dưới đỡ rồi!

"Cố Bảo Bảo!"

Mục Sơ Hàn giận dữ nói: "Mẹ tôi bị con trai cô làm thành ra như vậy mà cô chỉ lo cho thằng quỷ đó! Cô như thế mà xứng là con dâu hả?"

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Cố Bảo Bảo ra vẻ xấu hổ. Nhưng cô chỉ lo cho Nhạc Nhạc thôi.

"Cô Mục."

"Nhạc Nhạc có hơi nghịch ngợm, xin cô đừng tức giận. Cháu đưa cô vào phòng tắm lau rửa nhé."

"Không cần!"

Mẹ Sơ Hàn đẩy cô ra, giận dữ nói: "Tôi không nhận nổi!" Nói xong bà ta bước nhanh qua cái thang.

"Cô quá...!"

Mục Sơ Hàn chỉ tay vào cô mà mãi không tìm được từ gì để mắng, cuối cùng đành nói: "Tôi nhất định nói với ba tôi, cô ngay cả con mình cũng không trông nổi, thật vô dụng!" Cô ta nói xong cũng đuổi theo mẹ.

Nhạc Nhạc đứng trên cầu thang làm mặt quỷ với bọn họ! Hơn thế bé còn lớn tiếng nói: "Kẻ xấu, đi đi, đi đi!"

Hừ!

Dám khi dễ mẹ bé, bé còn rất nhiều cách để khiến mấy người đó đẹp mắt!

"Nhạc Nhạc!"

Cố Bảo Bảo cũng bất đắc dĩ ôm lấy bé: "Nhạc Nhạc không được làm vậy, con xem, bà nội và cô Sơ Hàn đều giận rồi đấy."

Bà nội với cô gì chứ?

Nhạc Nhạc còn lâu mới chấp nhận, cái miệng dẩu lên: "Không quen!"

"Nhạc Nhạc!"

Hoan Hoan chạy lên thang, nháy mắt mấy cái với Nhạc Nhạc: "Có trúng không?"

Nhạc Nhạc liền gật đầu, hai anh em cùng nhìn nhau cười.

Đôi lông mày của Cố Bảo Bảo càng nhăn lại.

Cô hiểu, chuyện này hoàn toàn do hai đứa cùng làm!

"Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!"

Sắc mặt cô trầm xuống. "Các con sao lại làm vậy hả? Một người là bà nội, một người là cô, các con phải tôn trọng bà với cô!"

Mẹ tức giận rồi!

Nhạc Nhạc chu môi nói: "Họ xấu lắm, bắt nạt mẹ!"

Những lời bọn họ nói với nhau, bé và Hoan Hoan đều nghe được hết.

Bà nội gì mà ánh mắt đáng sợ như thế, cứ như là muốn nuốt chửng mẹ vậy.

Cố Bảo Bảo nhìn Nhạc Nhạc: "Còn cãi nữa!"

Bé mỗi ngày một lớn, cứ tiếp tục phóng túng cho bé ngang bướng như thế là không được!

Nghe vậy, cái miệng của Nhạc Nhạc xẹp lại, nước mắt lộp bộp rớt xuống má.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của bé, cô lại không nhịn được mềm lòng.

"Mẹ."

Hoan Hoan đứng trước mặt cô lớn tiếng nói: "Bà nội trước giờ không đếm xỉa đến Hoan Hoan, lúc ông nội và ba không có mặt là bà liền nói Hoan Hoan là tạp chủng, muốn đuổi Hoan Hoan đi!"

Nhớ lại chuyện đau lòng trước đây, Hoan Hoan cũng bắt đầu khóc.

Cô thật sự không ngờ cô Mục lại nặng lời với một đứa bé như thế.

Giờ cô mới hiểu được vì sao chú Mục không ở biệt thự của của Mục gia mà đưa Hoan Hoan ra căn hộ ở.

Một bên là vợ, một bên là cháu trai, hai bên đều làm khó ông cho nên mới phải nghĩ ra cách này. ~d8dd~ leeQuY$đ[ô]n

Tim cô đau như dao cắt. "Bảo bối của mẹ, con đừng khóc, đừng khóc."

Cô ôm hai bé vào ngực, áy náy vô cùng: "Đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên..."

Không nên bỏ bé một mình ở đây.

"Đừng khóc nữa nhé được không?"

Cô lau nước mắt rồi hôn lên má hai đứa.

Hoan Hoan cuối cùng cũng ngừng khóc.

Còn Nhạc Nhạc thấy mẹ không giận nữa thì đương nhiên cũng không khóc.

"Hoan Hoan."

"Chuyện trước kia đừng nhớ tới nữa nhé? Hoan Hoan có ông nội, ông ngoại bà ngoại, ba và mẹ thương yêu là đủ rồi."

Nhạc Nhạc cũng chen miệng vào: "Còn con nữa, còn con nữa!"

Hoan Hoan nín khóc mỉm cười: "Có cả tiểu Nhạc Nhạc sao?"

Nhạc Nhạc gật đầu: "Còn tiểu... tiểu Nhạc Nhạc nữa!"

Tuy trước tên bị thêm vào chữ "tiểu" khiến bé không vui nhưng chỉ cần anh vui là được!

Hoan Hoan cười khúc khích, giơ tay lên lau khô nước mắt: "Nhạc Nhạc, chúng ta tiếp tục đi xây lâu đài đi!"

Bé kéo tay em, hai đứa cùng vui vẻ chạy đi xây lâu đài.

Nhìn bóng dáng hoạt bát của chúng, Cố Bảo Bảo khẽ lắc đầu.

Cô không nên để bất cứ ai làm tổn thương con của cô, dù thế nào thì cô cũng sẽ không cho phép.

Ý nghĩ này không cần bất cứ đạo lý gì cả, chỉ bởi cô là mẹ của chúng.

Cô đi làm bữa trưa trước, ban đầu cô dự định là buổi chiều sẽ đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến khu vui chơi, không ngờ anh lại về sớm.

Khi cô còn đang thái cà chua thì anh bất thình lình xuất hiện khiến cô sợ hết hồn.

"Sao anh đã về rồi? Ở công ty không bận gì à?"

Anh ôm cô lên. "Nhớ bà xã nên về thôi."

Thật hay giả vậy?

Cô cười khẽ, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Nhưng cô chợt nhớ ra, giơ cà chua lên: "Trưa nay em làm mỳ ống cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc, anh có ăn không?"

"Em làm gì anh cũng ăn hết."

Kỳ quái, gần đây miệng anh như được bôi mật lên vậy, nói câu nào câu nấy đều ngọt chết người.

Cô nhịn cười đẩy anh: "Muốn ăn thì đừng làm phiền em, ra ngoài chờ đi!"

"Tuân lệnh bà xã đại nhân!"

Nói xong anh bất ngờ hôn trộm một cái lên má cô rồi mới ra ngoài.

Bại hoại!

Cô đỏ mặt mắng một câu nhưng trái tim lại theo anh ra khỏi phòng bếp.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào!

Cô thầm nói rồi mới bắt đầu tiếp tục làm món mỳ ống.

Ai, cô thật hận bản thân!

Cách làm mỳ ống không khó, chẳng bao lâu cô đã làm xong một đĩa lớn.

Vừa ra thì đã thấy ba cha con đang ngồi trên ghế, ba một lời con một lời không biết đang nói gì.

Cô tò mò vừa đi vừa nói: "Có thể ăn rồi, mọi người mau tới ăn nào."

Không một ai di động.

Mục Tư Viễn ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt lộ ra tâm tình không ổn định.

Cô nghi hoặc nhìn anh: "Sao vậy?"

Anh không trả lời cô ngay mà nhỏ giọng nói với Hoan Hoan Nhạc Nhạc: "Các con đi ăn cơm trước nhé, ba với mẹ nói chuyện một lát."

Hai đứa bé nghe lời gật đầu chạy vào phòng ăn.

Lúc này anh mới hỏi: "Hôm nay Sơ Hàn và mẹ nó đã đến đây hả?"

Chẳng lẽ là Hoan Hoan Nhạc Nhạc nói chuyện này với anh?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Sau làn khói thuốc

Sau làn khói thuốc

Kỷ niệm cũng có thể khiến vật vô tri vô giác trở thành một bóng ma ám ảnh đến

24-06-2016
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016
Hổ và ngựa

Hổ và ngựa

Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất,

24-06-2016
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Ngốc thế

Ngốc thế

  Người đâu mà ngốc thế không biết! *** "Nè, Nam làm cái gì vậy hả?". Giọng nhỏ

23-06-2016
Khi em bé ra đời

Khi em bé ra đời

"Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và sẽ cười với con suốt cả ngày. Con sẽ cảm

01-07-2016