Insane
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 16 - Vai diễn của người đang sống

↓↓
Không ngừng có bác sĩ đi ra đi vào, Châu Sinh Thần cũng vào phòng bệnh.


Thời Nghi càng hoảng sợ hơn.


Cô không ngừng nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, ngắm bóng cây in trên mặt đất rồi lại nhìn những viên hình cảnh quốc tế và người nhà họ Châu Sinh ở tầng dưới. Được một lúc, cô bất an nhấp vài ngụm trà sữa, chuỗi hạt trong tay lắc lên lắc xuống, những hạt ngọc xanh biếc đập vào nhau, phát ra những âm thanh nho nhỏ.


Không hiểu tại sao cô lại có cảm giác có người đang nhìn mình.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thời Nghi nhìn xung quanh, tìm kiếm ánh mắt khiến cho mình không mấy dễ chịu này, là Châu Văn Xuyên.


Nhưng khi cô phát hiện ra, anh ta lập tức nhìn đi nơi khác, đưa tay lên xoa xoa cái bụng nhỏ của Vương Mạn.


Vương Mạn cúi đầu nhìn Châu Văn Xuyên, khẽ đặt tay lên tay anh ta, tay của họ cùng đặt lên vị trí đứa con trong bụng. Nhà họ Vương không đại phú đại quý như nhà họ Châu Sinh, nhưng trước giờ vẫn luôn có vị thế vững chắc. Cô vì Châu Văn Xuyên mà lùi một bước rồi lại lùi một bước, nhưng lại không hiểu tại sao sự việc càng lúc càng phức tạp... Những quan chức ở tầng dưới kia sẽ dần dần thu hẹp phạm vi điều tra đến khi chỉ còn một mình anh ta.


Nhà họ Châu Sinh lớn như vậy, liệu còn người nào khác ngoài anh ta nhúng tay vào những vụ làm ăn mờ ám không? Hay chỉ có một mình anh ta lún sâu vào vũng lầy...


Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở.


Một vị bác sĩ trung niên sải bước ra ngoài, lệnh cho y tá gọi thêm vài bác sĩ khác, dường như rất nghiêm trọng. Tất cả mọi người ngoài phòng bệnh đều đứng hết dậy chăm chú nhìn theo những người đang chạy ra chạy vào phòng bệnh.


Từ sáng sớm hôm nay cho đến giờ, đã phải cấp cứu ba lần, đây là lần thứ tư...


Mười phút sau, Châu Sinh Thần đột ngột bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn Mai Hành và Thời Nghi. Anh đã cởi quần áo cách li, sơ mi mặc bên trong nhàu nhĩ, cứ đứng đó, dáng vẻ vô cùng tiều tụy.


Thời Nghi thấy mắt mình cay cay, cũng nhìn anh.


Cô và Mai Hành bước tới, cô nắm lấy tay Châu Sinh Thần, anh cũng nắm lại, nói: "Văn Hạnh muốn gặp mọi người lần cuối".


Thời Nghi thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.


Vốn là phòng bệnh vô trùng, nhưng lúc này những người vào sau không cần phải mặc quần áo cách li chống độc nữa. Họ đẩy cửa bước vào, mẹ Châu Sinh Thần đứng không vững, ngồi một góc phòng bệnh, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt. Văn Hạnh nằm trên giường bệnh, khe khẽ mở mắt, nhìn Thời Nghi và Mai Hành.


Hai người bước lại gần.


Văn Hạnh cầm lấy tay Thời Nghi, rất khó khăn viết vào lòng bàn tay của cô mấy chữ: Điện thoại, ghi âm, nghe.


Thời Nghi gật đầu, quay đầu nói với Châu Sinh Thần: "Đưa giúp em điện thoại của Văn Hạnh".


Châu Sinh Thần lập tức bước ra ngoài, không lâu sau cầm một chiếc túi quay lại, lấy từ trong đó ra chiếc điện thoại, đưa cho Thời Nghi. Văn Hạnh nhìn thấy Thời Nghi cầm điện thoại bèn chầm chậm đưa mắt nhìn Mai Hành.


Cô không còn đủ sức để nói gì nữa, máy thở không ngừng phun ra màn sương bàng bạc.


Đến thở cũng rất tốn sức.


Cô chỉ nhìn Mai Hành không chớp mắt.


Mai Hành ngồi xuống bên cạnh Văn Hạnh, khiến cho ánh mắt cô dịu lại đôi chút.


Thời Nghi không chịu nổi nữa, cúi đầu mở điện thoại, đeo tai nghe vào.


Trong phần Thư mục lưu trữ có một thư mục tên 11.


Cô biết chính là thư mục này, mở ra, là đoạn ghi âm của Văn Hạnh:


"Chị dâu, em xin lỗi.


Em là một người ích kỉ. Nếu em phải chết, nhất định trước khi chết sẽ dành tất cả thời gian cho Mai Hành. Em phải ghi nhớ anh ấy, có thể kiếp sau mới có thể tìm thấy anh ấy. Vì thế đoạn ghi âm này đã được chuẩn bị từ rất sớm, để đưa cho chị.


Đoạn ghi âm này... em không biết phải bắt đầu từ đâu.


Từ nhỏ em đã lớn lên ở nước ngoài, không tính là quá thân thiết với mọi người trong nhà, đối tốt với em chỉ có hai người anh trai. Tất nhiên, đối tốt với em nhất là anh cả. Nhưng khi còn bé em đã có cảm giác mẹ không thích anh cả.


Sau này dần dần lớn lên, em đã biết được một bí mật".


Trong đoạn ghi âm có tiếng cười của Văn Hạnh, sau khi dừng lại một lúc, cô nói tiếp: "Nhưng bí mật này em không thể nói cho chị biết, em cảm thấy bất cứ ai biết được chuyện này đều sẽ không may mắn, như em, như anh hai".


Thời Nghi cảm thấy rất nghi hoặc.


Nhưng cô cảm thấy điều quan trọng mà Văn Hạnh muốn nói lại nằm ở phía sau.


"Hình như em nói nhiều chuyện linh tinh quá rồi thì phải, bắt đầu lãng phí thời gian rồi.


Chị Thời Nghi, thật ra, em rất muốn nói với chị, rất rất xin lỗi chị.


Mấy ngày chị ở Ô Trấn, anh hai của em đã muốn làm những chuyện rất xấu với chị... Em nghĩ, chuyện này nhất định anh cả chưa nói gì với chị, nếu không phải anh ấy thu xếp mọi chuyện, có thể chị đã bị hại rồi. Sau khi chuyện này xảy ra, lúc đó rất nhiều người mới biết chuyện, nhưng cả nhà vẫn lựa chọn giữ im lặng.


Những người mà em nhắc đến, có cả em. Em thừa nhận những người trong gia đình em đều rất ích kỉ và bảo thủ.


Sau đó chỉ có Tiểu Nhân về nước trước anh cả, đến Ô Trấn... chị biết đấy, trong nhà họ Châu Sinh Tiểu Nhân rất đặc biệt, em ấy đến đó để đi theo chị, để không ai tiếp cận được chị... Em thừa nhận em không thể tốt được như Tiểu Nhân.


Sau đó, chị đến nhà em ở.


Em trở về để khám bệnh... sau đó... chị ngã xuống nước, chị trúng độc hôn mê, những việc đó đều là bất ngờ.


Em không biết chị có thể đoán ra bao nhiêu phần, người có thể tiếp cận chị, sắp xếp tất cả những việc này và vì lý do gì? Chị Thời Nghi, em rất hi vọng chị có thể đoán ra, như thế em sẽ bớt áy náy hơn rất nhiều...


Người có thể để cho anh cả của em tin tưởng vô điều kiện, chỉ có chị và anh Mai Hành, phải không?


Có lẽ cũng không phải. Anh cả, thậm chí anh ấy còn hoài nghi cả anh Mai Hành...


Thời Nghi, chị thông minh như thế, em nói đến đây, có lẽ chị cũng đoán ra là ai rồi phải không?"


Thời Nghi ngẩng đầu nhìn Văn Hạnh.


Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô, nhưng hiện giờ trong mắt Văn Hạnh, chỉ có Mai Hành.


Hoặc chỉ có khoảnh khắc này, Văn Hạnh mới có thể không kiêng dè dùng cách đó để dõi theo anh.


"Em... không có ý muốn hại chị, nhưng thật sự em đã hại chị rất nhiều lần.


Hại chị ngã xuống nước, rồi em lại cứu chị.


Hại chị bị trúng độc, rồi em lại tự mình cấp cứu cho chị.


Em muốn dùng cách đó làm anh cả chú ý đến việc cả hai người đều bị hãm hại, khiến anh ấy sợ mất chị, sợ liên lụy đến chị khiến anh ấy từ bỏ... gia đình này, rời khỏi đây. Chị Thời Nghi, em là một người rất ích kỉ, những lúc quan trọng nhất em chỉ có thể quan tâm đến những người trong gia đình, em thật sự không muốn nhìn thấy họ tranh giành đến mức một mất một còn.


Vì thế, hiện giờ tất cả đều là do em tự chuốc lấy.


Chị tin vào Phật phải không, nếu có luân hồi, là ác giả ác báo.


Chị Thời Nghi, em xin lỗi, nếu có kiếp sau, nhất định em sẽ báo đáp chị".


Đoạn ghi âm đến đây là hết.


Thời Nghi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, không biết phải nói gì.


Rất nhiều chuyện cô chưa từng biết tới đều hiện ra rõ ràng, chưa kể sau chuyện này còn có rất nhiều mối bất hòa đan xen. Có lẽ vì khoảnh khắc bị ngạt thở do đuối nước và cơn đau quặn thắt ở bụng đã qua đi, cũng có thể vì cô biết sau khi chết, linh hồn còn phải lưu lạc một hành trình dài, vì thế cô hoàn toàn không có oán hận gì.


Trong đầu Thời Nghi trống rỗng, không biết bản thân phải làm gì, chỉ cảm thấy rất buồn.


Trong không gian yên tĩnh đặc quánh đó, nước mắt cứ thế rơi xuống, không thể kiềm chế nổi.


Đôi mắt của Văn Hạnh chớp khe khẽ.


Nhìn quá lâu, Văn Hạnh bắt đầu mệt rồi.


Mắt rất cay, rất muốn khép lại nghỉ ngơi một chút...


Dường như cô muốn cười với Mai Hành, chỉ không biết đã trải qua mười mấy tiếng cấp cứu, bản thân có trở thành nhếch nhác tiều tụy lắm không, hay trông lại đáng ghét khó ưa...


Tay cô khẽ cử động.


Mai Hành dường như hiểu cô muốn gì, khẽ áp mặt vào má cô.


Anh nhớ lúc còn nhỏ cô hay ngồi trên chân anh, thích áp má vào má anh, sau đó chớp mắt cười. Nếu muốn đặt cô xuống, ngay lập tức cô sẽ dụi đầu vào ngực nói: "Không được bỏ xuống, không được bỏ xuống, em sẽ không vui. Em không vui nhất định sẽ đau tim, ai da, đau tim rồi...".


Điều gì là thật, điều gì là giả, tình cảm của một cô gái nhỏ, giờ đã trở thành thứ tình cảm sâu nặng thế này.


Văn Hạnh nhìn anh cho đến lúc quá mệt, không thể chịu được nữa, đành nhắm mắt lại... Trong không gian yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở thế này, Mai Hành chầm chậm cúi thấp đầu, áp vào lòng bàn tay của Văn Hạnh.


Thời Nghi không kìm nổi, đưa tay ra che miệng để tiếng khóc khỏi bật ra...


Cô ấy đã đi rồi.


Cô ấy thật sự nói được làm được, ích kỷ đem tất chút sức lực còn lại dành hết cho Mai Hành.


Châu Văn Xuyên không được phép vào phòng bệnh, chỉ đứng ngoài cửa phòng, nhận ra phản ứng của tất cả mọi người liền lập tức hiểu ra sự tình đã diễn biến đến mức xấu nhất... Anh ta nắm chặt tay, mắt hoe đỏ, đẩy những người đang cản mình ra.


Bước qua cánh cửa đầu tiên của phòng bệnh.


Cánh cửa bên trong vẫn đóng. Văn Xuyên dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa trong suốt nhưng những người trong phòng bệnh bấy giờ dường như không nghe thấy. Cuối cùng, đành lặng lẽ đứng nhìn, lúc đó Châu Sinh Thần quay lại cũng nhìn thấy anh ta.


Ánh mắt rất lạnh lùng. Chưa bao giờ lạnh lùng đến như thế.


Trong một thoáng Châu Văn Xuyên bỗng cảm thấy hết sức lo sợ, lúc anh ta vẫn còn đang đứng ngây người ra Châu Sinh Thần đã cho người mở cửa, bước ra ngoài túm lấy cổ áo của Châu Văn Xuyên, xách cả người anh ta vào phòng bệnh, lạnh lùng đạp vào chân anh ta một đạp.


Châu Văn Xuyên bị bắt quỳ dưới đất, vài giây sau mũi súng đen ngòm đã chĩa vào gáy.


Người cầm súng là Châu Sinh Thần.


Anh không nói một câu nào, rũ mắt xuống, không chút cảm xúc nào nhìn Châu Văn Xuyên.


Đôi mắt vì nỗi đau chất chứa đã đỏ tới mức kinh người.


"Châu Sinh Thần...". Mẹ anh kinh sợ vịn vào chiếc ghế tựa đứng dậy. "Châu Sinh Thần... con bỏ súng xuống đi, mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, những thứ thuốc đó không có tác hại quá lớn, em trai con cũng không muốn...".


Vương Mạn cũng quỳ dưới chân Châu Sinh Thần, nghẹn ngào như sắp ngất, không ngừng dập đầu gọi cậu cả.


Châu Sinh Thần không hề phản ứng, ngón tay vẫn đặt trên cò súng.


Vương Mạn khóc không ra tiếng, nắm chặt quần dài của Châu Sinh Thần, dần dần co rúm dưới chân anh, một mảng váy lớn bị máu thấm ướt: "Cậu cả... Cầu xin...". Gương mặt đau đớn của cô hoàn toàn co rúm lại, Vương Mạn bị sinh non là điều mọi người hoàn toàn không dự đoán được.


Châu Văn Xuyên ôm lấy Vương Mạn đứng dậy.


Mũi súng của Châu Sinh Thần cũng hướng theo.


Hai anh em cứ nhìn nhau như vậy, mắt đỏ sậm.


"Tiểu Thần...". mẹ Châu Sinh Thần ôm chặt ngực mình, nước mắt vẫn không ngừng rơi. "Mẹ cầu xin con một lần này, con không thể để mẹ vừa mất con gái lại mất luôn đứa con trai nữa...".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Tình yêu vốn mỏng

Tình yêu vốn mỏng

Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? *** Từng giọt mưa rơi tí tách

29-06-2016
Dê con nhanh trí

Dê con nhanh trí

Trong ngôi nhà kia có Dê mẹ và một chú Dê con. Một hôm, trước khi ra đồng cỏ, Dê

24-06-2016
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương
Khi cô ấy khóc

Khi cô ấy khóc

"Nhìn con xem, con luôn tươi cười, mẹ đừng lo nhé..." *** Khi cô ấy khóc. Người phụ

24-06-2016