Teya Salat
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 16 - Vai diễn của người đang sống

↓↓

Châu Sinh Thần cởi áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, cảm thấy cô đang nhìn mình: "Thời Nghi".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vâng?"


"Anh rất áy náy với em". Châu Sinh Thần bỗng nhiên mở lời. "Hoặc có lẽ không chỉ là áy náy, anh muốn nói sự thật với em".


"Vâng, anh nói đi".


"Sau khi gặp anh, em đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, thậm chí còn đe dọa đến cả tính mạng". Anh khẽ thở dài. "Người thân của anh, đều ít nhiều từng làm những chuyện tổn hại đến em. Ví như những chuyện ngoài ý muốn mà em đã gặp".


Thời Nghi đã đoán ra những chuyện mà anh nói tới.


Cô vẫn giữ im lặng.


Châu Sinh Thần thật sự rất áy náy, nên anh không tiếp tục nói sâu hơn nữa, mà hỏi cô: "Em sợ lắm đúng không?"


Cô gật đầu.


Đáng sợ nhất là lần xảy ra cuộc đấu súng ở nước ngoài, xung quanh toàn là tiếng súng, đây là tình huống cô chưa từng gặp phải. Những việc còn lại, Thời Nghi đều không được biết sự thật. Chuyện ở Ô Trấn, là nơi cô và Châu Sinh Thần có những ký ức đẹp nhất, còn lần đầu tiên rơi xuống nước, ai cũng không thể ngờ rằng đó là một âm mưu được định sẵn...


Chỉ có lần cuối cùng, lần mà Châu Sinh Thần đưa cô rời khỏi nhà họ Châu Sinh, lần đó cô thực sự sợ hãi.


Anh không ở bên cạnh cô, cô cảm thấy mình đau tới mức muốn chết đi sống lại.


...


"Nếu như tất cả mọi chuyện đều nói cho em, em sẽ nhận ra rằng, từ ngày đầu tiên đến nhà họ Châu Sinh, đây chính là nơi đáng sợ nhất trên thế gian. Con người ở đây, mỗi người đều có tâm địa độc ác, mỗi người đều có bí mật...".


Châu Sinh Thần im lặng, dừng chân quay người đối diện với cô.


Anh cao hơn cô rất nhiều, lại đứng ngược sáng, khuôn mặt, đường nét của anh tất cả đều khiến cô cảm thấy an tâm.


Thời Nghi vẫn đang đợi anh nói tiếp.


Châu Sinh Thần đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người thật sự hẹn hò.


Ngày đó cô cứ ngây ra nhìn dáng vẻ của anh, cười thích thú, cảm thán mà nói với anh rằng: "Dáng vẻ của anh hôm nay, em cảm thấy thật sự xứng với tên anh".


Châu Sinh Thần.


Dường như trong lòng cô cái tên này vô cùng hoàn mỹ.


Anh nghĩ đến mười năm trước ở trên thuyền, sau khi mẹ Tiểu Nhân qua đời, Tiểu Nhân ngồi trong lòng anh khóc rồi lại ngủ, ngủ rồi lại khóc, từ đầu đến cuối đều nói phải báo thù. Sau này Tiểu Nhân lớn lên, biết được sự thật, rằng sau khi bị gia tộc phát hiện mẹ mình bởi vì thân phận nội gián, lo sợ phải đối mặt với gia pháp tàn khốc, mà đã chọn cho mình cách tự sát vô cùng tàn nhẫn... Tiểu Nhân không bao giờ nhắc đến chuyện báo thù nữa, ngoài trừ vẻ hướng nội, dường như cũng đã quên mất chuyện của mẹ mình.


Vì Tiểu Nhân đã hiểu ra một đạo lý.


Người ngoài rất khó có thể lấy được tính mạng người nhà họ Châu Sinh. Người có thể thực sự uy hiếp đến họ, chỉ có người trong gia đình.


Châu Sinh Thần.


Cái tên chẳng có chút mỹ cảm gì, chỉ thể hiện vẻ nguy hiểm.


"Chuyện nhà họ Châu Sinh, anh thật sự không muốn nói rõ ràng, là vì...".


Anh bỗng dừng lời.


Trước hai người xuất hiện hai mươi mấy người, rất ngay ngắn xếp thành hai hàng, từ trên đỉnh núi vừa đi vừa quét lá rơi, đều là người nhà họ Châu Sinh.


Họ nhìn thấy Châu Sinh Thần và Thời Nghi, ngay lập tức dừng lại gọi to cậu cả, cô Thời Nghi.


Châu Sinh Thần ra hiệu cho họ tiếp tục làm việc, rất nhanh có một chiếc xe xuất hiện từ khúc cua, dừng lại bên cạnh, người thò đầu ra là Tiểu Nhân.


"Em đến đây được hơn một tiếng rồi, hóa ra mọi người vẫn ở đây". Cậu im lặng nhìn Thời Nghi từ đầu đến chân, thở dài: "Chị đi giày cao gót lên đây có mệt không?"


Cậu bé khẽ cười, nói rằng mình xuống núi có việc, rời đi rất nhanh chóng.


Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, Châu Sinh Thần mới cúi đầu nhìn cô: "Mệt không?"


"Có một chút". Thời Nghi trả lời.


Anh khẽ ôm eo bế cô lên.


Cô nhìn xung quanh, khẽ nói: "Sắp đến nơi rồi, để em tự đi cũng được".


Những người quét lá xung quanh đều coi như không nhìn thấy họ, không ai dám ngước mắt lên nhìn một lần. Chỉ có tiếng chổi vang lên, không gian im lặng này càng khiến cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ...


Châu Sinh Thần lại coi như không, bắt đầu đi tiếp.


"Châu Sinh Thần?" Cô dựa vào người anh rồi ngẩng đầu lên nhìn.


"Ừ?"


"Vừa rồi... Anh vẫn chưa nói hết". Cô vẫn nhớ. "Tại sao, anh vẫn không muốn nói sự thật với em?"


"Em không đoán ra à?"


"Em không".


"Nếu như anh nói với em, mỗi phòng ở đây đều từng có ma xuất hiện thì em có dám vào không?"


"Không... em sợ ma".


"Anh cũng sợ". Anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp. "Anh sợ nếu em biết ở đâu cũng có ma, chắc chắn sẽ bỏ đi".


Anh nói, anh sợ.


Nhưng là sợ cô sẽ bỏ đi.


Đây là lần đầu tiên anh nói bản thân sợ điều gì.


Ngoài chuyện của Văn Hạnh, anh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, những con người và sự việc còn lại anh đều nhìn bằng con mắt bàng quan, từ đầu đến cuối đều giữ một thái độ và lý trí phù hợp.


Thậm chí đối với cái chết của Văn Hạnh, cuối cùng anh vẫn giữ cái nhìn của riêng mình.


Cô tin rằng, thứ khiến anh bỏ súng xuống hôm đó không phải vì sự giải thích của người khác, là quyết định của chính anh. Châu Sinh Thần vốn không giống với người nhà họ Châu Sinh, không tự mình kết tội người khác, cũng không vì thế mà tước đoạt mạng sống của ai.


Con đường núi quanh co gấp khúc, những người đang quét lá, dần dần cũng không nhìn thấy nữa.


Cô quàng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên.


Anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Sao thế?"


"Nếu bây giờ hôn anh, anh có ôm nổi em không?" Cô khẽ hỏi.


Anh bất ngờ, đáp: "Không sao".


Châu Sinh Thần khẽ nâng tay bế cô cao hơn một chút.


Anh cảm thấy sự chủ động của Thời Nghi, cũng phối hợp cùng cô. Thời Nghi nhắm mắt, hệt giống như một chú mèo nhẹ nhàng hôn lên môi anh.


Nỗi sợ cũng dần biến mất.


Sợ tình cảm dần nhạt phai, sợ sinh ly tử biệt.


Thời Nghi nhớ rõ, cô cũng đã từng rất sợ, thậm chí ngay cả khi hai người đã thành vợ chồng, cũng rất sợ bỗng nhiên anh rời xa cô. Tất nhiên, một lời nặng tựa nghìn cân, từ lần gọi điện thoại cầu hôn đó anh đã thực sự giữ lời hứa của mình.


Tiếp nhận cô, làm quen với cô, hiểu cô, yêu và bảo vệ cô.


Còn cô đối với anh, giống như cục diện của bàn cờ: Bất luận sống chết, hi sinh cũng không hối hận.


Lúc hai người về đến biệt thự đã là ba giờ chiều, là thời khắc ánh mặt trời đẹp nhất trong ngày.


Hai người về phòng mình, không ngờ lại trông thấy mẹ của Châu Sinh Thần và chú anh đang ngồi ở phòng khách, còn cả một vài người họ hàng trong nhà, từ khi Thời Nghi và Châu Sinh Thần đính hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô được gặp người chú này.


Người chú hiện đang nắm giữ quyền hành nhà họ Châu Sinh, tóc mai đã bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn rất sắc sảo.


Mẹ anh trang điểm rất tinh tế, cũng là vừa từ khu nghĩa trang nhà họ Châu Sinh trở về, mặc bộ sườn xám màu đen như vậy, ánh mắt có chút gì đó rất u ám.


"Thời Nghi". Chú của Châu Sinh Thần gật đầu với cô. "Chào cháu".


Thời Nghi đáp, gật đầu chào ông một cách lễ độ: "Cháu chào chú".


Hai người chào hỏi nhau đơn giản, ông chấp nhận thân phận của Thời Nghi, cũng thể hiện quyền làm chủ của mình.


Tất cả người lớn trong phòng đều hỏi han Thời Nghi rất ân cần. Mọi người đều đã biết, chẳng mấy chốc Châu Sinh Thần sẽ là người chủ của gia đình này, nhưng xem ra người con gái có vẻ vô hại này cũng sẽ tiếp nhận tất cả hoạt động kinh doanh trong tay mẹ Châu Sinh Thần.


Đối với một gia tộc như thế này, điều quan trọng nhất là sự bình an trước mọi sóng gió.


Suy cho cùng vài tháng trở lại đây, dòng tộc Châu Sinh này đã quá rối ren, có được sự bình lặng như ngày hôm nay là sự trông đợi của rất nhiều người.


Dường như Châu Sinh Thần không thích việc cô phải đối phó với người nhà họ Châu Sinh, ra hiệu cho cô có thể lên lầu trước.


Sau khi Thời Nghi một mình lên lầu, cô ngồi trong phòng đọc sách ưa thích, xem nốt cuốn sách lấy về từ tàng thư lâu lần trước, vị trí đánh dấu lần trước vẫn không thay đổi, thậm chí vị trí để cuốn sách vẫn y nguyên.


Lúc Thời Nghi xem sách, có hai cô gái lần lượt mang trà và lư hương lên lầu cho cô.


Trong lư hương là bánh hương trầm được ép thành hình hoa mai.


Dưới lầu có tiếng người nói chuyện nhưng lại nhanh chóng biến mất, xem ra không có chuyện gì to tát. Thời Nghi nghe tiếng mẹ Châu Sinh Thần nói với anh: "Tiểu Thần, mẹ chỉ xin con một điều, hãy đối tốt với em trai con".


Thời Nghi không nghe thấy Châu Sinh Thần đáp lại.


Rất nhanh, anh đã lên lầu. Cô vẫn ngồi trên sofa như cũ, nghe tiếng bước chân không nhanh không chậm của anh, cho đến khi anh xuất hiện mới khẽ hỏi: "Họ đều đi cả rồi ạ?"


"Đi rồi". Anh hỏi. "Em có muốn ngủ một lát không?"


"Bây giờ ư?" Cô nghĩ. "Em cũng không mệt lắm".


Chủ yếu là vì loại hương anh chọn có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo.


Loại hương này là hàng cao cấp trong các loại hương trầm, trước đây chỉ có hoàng đế mới được dùng.


Trong trí nhớ của cô, loại hương này trong phủ của Tiểu Nam Thần Vương lúc đó đều cho mang sang chỗ cô, nhưng lại sợ mùi quá nồng, chỉ cho phép dùng trong biệt viện, không cho phép đặt ở trong phòng.


"Hình như em chưa biết anh thích loại này". Cô có chút thất thần hỏi anh. "Tại sao hôm nay bỗng nhiên lại có nhã hứng thế?"


"Là ý của Mai Hành".


Mai Hành?" Một câu trả lời rất bất ngờ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016
Số điện thoại ma

Số điện thoại ma

Hằng ngày, tôi vẫn nhắn tin vào cái sim điện thoại ma ấy. Vẫn tỉ tê hàng tá chuyện.

24-06-2016
Hãy nắm lấy tay tớ

Hãy nắm lấy tay tớ

Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay

23-06-2016
Lời chưa nói

Lời chưa nói

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Đông qua xuân

24-06-2016