"Vâng".
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Về sau... anh phải ở Trấn Giang".
"Ở đó ư?"
"Ừ, ở lại đó".
Thời Nghi nghĩ rồi nói: "Em thôi việc cùng anh quay về".
Châu Sinh Thần không lập tức trả lời cô, dường như đang cân nhắc chuyện gì đó. Cô nghĩ Châu Sinh Thần đang lo lắng về người nhà anh, nhưng cô không muốn sau khi về nước anh vẫn cách xa cô như cũ.
"Em ở lại Thượng Hải đi, Trấn Giang không xa lắm, anh có thể cách ngày về nhà. Hoặc là, em có thể cùng anh ở Trấn Giang vào những ngày cuối tuần". Anh đưa ra ý kiến.
Thời Nghi lười cùng anh tranh luận: "Vậy cũng được, nếu như cách ngày về nhà thì ở nhà em. Chỗ anh bên đấy quá rộng, nếu em ở một mình sẽ không quen".
Cô nghĩ, nếu như anh đã đưa ra quyết định thì hẳn là tốt nhất cho cả hai rồi.
"Được".
Tối đó, họ ra ngoài ăn tối.
Không giống với Tiểu Nhân, Châu Sinh Thần không quá kĩ tính, chỉ tìm một nơi gần đó dùng bữa. Thời Nghi chợt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, theo như những gì cô biết về anh, ngoại trừ việc ở Trấn Giang cùng người nhà của anh ra, còn trước sau anh vẫn giữ nếp sinh hoạt của bản thân.
Đơn giản nhưng cũng không quá tùy tiện.
Quần áo gọn gàng đúng mực, những vật dụng mang theo rất đơn giản, không thích xã giao tiệc tùng, lại càng không thích dùng điện thoại di động, thứ đồ lãng phí thời gian. Thời gian cố định, địa điểm cố định, làm việc theo quy luật. Còn ăn uống chỉ là những sinh hoạt thiết yếu, ngoài ra... Thời Nghi đổi tay ôm anh, bần thần suy nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười.
Châu Sinh Thần nhìn cô.
Cô giải thích: "Em đang nghĩ xem anh và những người đàn ông khác có gì giống nhau nhưng nghĩ không ra. Ví dụ như anh cũng xem Cỗ máy thời gian đến bảy mươi chín lần, cũng...".
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi: "Là thật đấy, anh toàn xem khi rảnh. Anh không muốn mất công đi tìm một bộ phim truyền hình nào đấy nên xem đi xem lại thôi. Khi đang xem đến một cảnh nào đó em có thể lập tức nhớ ra đoạn sau và cả lời thoại của nó, khá thú vị đấy".
Cô cười như một đứa trẻ, tiếp tục nắm lấy tay anh.
Hồng Hiểu Dự gọi điện cho Thời Nghi rủ cô cùng đi ăn tối.
Hai người đến quán ăn nói chuyện một lúc thì Hồng Hiểu Dự và Đỗ Phong cũng đến. Các quán ăn nơi đây, đa phần do người bản xứ mở, hầu hết đều là đặc sản ngoài ra cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Đến khi thịt dê nướng được mang lên, Châu Sinh Thần đang định gắp thì Thời Nghi nói nhỏ với anh, mùa hè không nên ăn thịt dê sẽ dễ bị nóng trong. Châu Sinh Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu liền chuyển sang ăn cá, không động đến món thịt dê nữa.
Hồng Hiểu Dự nhìn thấy cảnh này, cảm thán: "Cậu xem, khi mình chọn món thì cậu không nói gì, đến khi mình định ăn, cậu lại khuyên chồng là không nên ăn, nói cái gì mà nóng trong. Đúng là con gái đã lấy chồng như bát nước hắt đi, trong mắt cậu làm gì còn đứa bạn như mình".
Thời Nghi cười: "Cậu đi đến đâu nhất định phải ăn đặc sản nơi đó, có khuyên cậu cũng không nghe, mình biết vậy nên không nói".
Hai người phụ nữ thân thiết đấu khẩu với nhau, nói mãi cũng không hết chuyện.
Ai thắng ai thua thì chưa biết, chỉ biết hai người đàn ông ngồi bên cạnh lại xem đầy hứng thú.
Đỗ Phong rót rượu, đưa đến trước mặt Châu Sinh Thần.
Anh cười từ chối: "Rất xin lỗi, tôi không uống được rượu".
Đỗ Phong nói: "Chỉ là hình thức, nhấp một ngụm là được rồi".
Hồng Hiểu Dự cũng không tha: "Đàn ông gặp mặt uống chút rượu cũng không vấn đề gì".
Châu Sinh Thần do dự chốc lát, cầm cốc rượu lại bị Thời Nghi giành lấy.
Cô nhìn Hồng Hiểu Dự: "Không được ép anh ấy uống".
"Hả? Mình đâu có ép?" Hồng Hiểu Dự dở khóc dở cười. "Mình chỉ khuyên một câu, chỉ đúng một câu, đại tiểu thư của tôi ạ".
Thời Nghi cầm cốc rượu, đưa lên mũi ngửi ngửi: "Độ rượu cũng không thấp nhỉ?"
Ý tứ trong câu nói của Thời Nghi rất rõ ràng, Hồng Hiểu Dự thực sự bị thái độ bảo vệ Châu Sinh Thần làm cho tức chết, lấy đũa của mình gõ nhẹ vào cốc rượu: "Cậu quá đáng rồi đấy".
Đỗ Phong cười: "Như thế này, bỏ qua mấy người đàn ông, nhưng...".
Thời Nghi sợ họ làm khó Châu Sinh Thần, không đợi Đỗ Phong nói xong đã ngửa cổ uống hết cốc rượu.
Quá bất ngờ nên không ai kịp ngăn cô lại.
Cô đặt cốc xuống: "Được rồi, mình đã uống thay anh ấy, các cậu không cần nói thêm gì nhé!"
Hồng Hiểu Dự cũng biết Thời Nghi tửu lượng thấp, nhìn cô như vậy cũng không dám nói thêm, nhanh chóng đổi đề: "Đây mới thực sự là yêu, so với cậu, mình còn kém xa".
Cô cười: "Lần đầu gặp gỡ, không sao".
Cô biết mình bảo vệ Châu Sinh Thần như vậy cũng có chút không nể mặt bạn bè.
Nhưng cô không chịu được khi anh bị bắt ép như vậy, cho dù anh chỉ hơi nhíu mày, hay do dự cô cũng không muốn nhìn thấy.
Thời Nghi uống trà, cố ép mùi cồn nhộn nhạo trong cổ họng mình xuống.
Cô gác tay lên thành ghế cảm giác nóng bức trào lên, Châu Sinh Thần nắm lấy tay kia của Thời Nghi, cô quay đầu nhìn anh. Cô cảm nhận được, anh đặt bàn tay to lớn mình vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô.
Người trước mặt anh là cô, không phải ai xa lạ nên anh mới thoái mái thể hiện cảm xúc của mình như vậy.
Thời Nghi chỉ cười, ý rằng anh không cần nói gì hết, bản thân cô hiểu, anh muốn nói gì, cô đều biết.
Châu Sinh Thần có chút trách cứ, cũng tự trách bản thân mình, phỏng chừng là trách cô uống rượu, lại trách bản thân không thể ngăn cô, đôi mắt có chút nặng nề. Thời Nghi cúi đầu cười, quay đi không nhìn anh, đột nhiên cô liên tưởng đến nếu như trong phòng thí nghiệm cũng xảy ra chuyện, ánh mắt của Châu Sinh Thần có như vậy không?
Quả nhiên tửu lượng của Thời Nghi quá thấp.
Lúc rời khỏi quán, mặt cô đã đỏ lên, miệng cười không dứt. Con người ta khi có chuyện vui đều sẽ uống vài ly rượu, đây là đạo lý gì vậy? Cô đưa anh đi nghe ngâm khúc, bởi nhân viên công ty, thí sinh cũng như giới truyền thông tham gia cuộc thi lần này đều đã về hết, ở lại chỉ còn có vài người vì những lí do khác nhau.
Trên sân khấu âm thanh ngâm khúc vang lên, phía dưới những hàng ghế dài thưa thớt, chỉ lác đác vài ba người.
Hai người ngồi trong một góc phía tây bắc của khán đài, cô ngồi tựa vào vai anh, sau lại mượn hơi rượu dần dần trượt xuống, nằm trên chân anh. Cứ như vậy ngắm anh, mãi không chán.
Bị cô nhìn như vậy, Châu Sinh Thần vươn người đặt tay lên ghế trước, trán tỳ vào lòng bàn tay, cúi đầu nhìn cô.
Anh làm vậy để cô có thể thoái mái ngắm mình hơn.
Anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen đơn giản, khuôn mặt sáng sủa.
Có lẽ quanh năm sinh hoạt trong phòng thí nghiệm, nên những gì anh tiếp xúc và làm đều liên quan đến nghiên cứu, chẳng chút nào giống với người đàn ông đã ba mươi tuổi, nhìn anh giống nghiên cứu sinh hai mấy tuổi hơn.
Thời Nghi giơ tay chạm vào cằm anh: "Sáng nay, ở đây có chút... Ưm, hình như vừa mới mọc lên".
Châu Sinh Thần nhìn cô: "Sáng nay cọ vào em?"
Câu hỏi của anh rất đơn giản, thuần khiết nhưng cô lại liên tưởng đến điều gì đó khiến khuôn mặt đỏ rực lên, giọng nói mang chút nũng nịu: "Không nói với anh đâu".
Hơi men bốc lên khiến mọi điều không dám nói trước đây đều nói ra.
Bàn tay mềm mại của cô chạm đến mặt anh, khẽ giọng nói: "Em nhớ trong một cuốn sách có viết một câu rất hay".
"Câu gì?"
"Những mong muốn, khát vọng của tôi đều được anh cất giữ, sắp xếp, bảo vệ một cách an toàn. Để tôi không ngạc nhiên, không đau khổ, không phải rơi nước mắt, để tôi có một chỗ dựa an tâm".
Anh "ừ". một tiếng, tâm tư của cô gái này anh đều hiểu nhưng không nói ra.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cứ như vậy ngồi trên ghế dài, Thời Nghi đang nằm trên chân mình, thật thoải mái.
Cô nhìn anh: "Anh nhất định nghĩ đi đâu rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi".
"Vậy sao?" Anh cười.
"Em đang nghĩ rằng, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh".
Ánh mắt cô ngời sáng, lặng lẽ nhìn anh như đang nhìn một vật quý giá.
Anh chính là thứ quý giá nhất của cô.
Châu Sinh Thần lại nhìn cô, im lặng không nói gì.
Ngay tức khắc, anh dùng mu bàn tay xoa nhẹ mặt cô: "Mặt em đỏ hết lên rồi này".
"Thật hả?" Thời Nghi vội vàng áp tay lên mặt mình, cảm thấy có hơi nóng thật. "Em không biết uống rượu, một chút thôi cũng say".
"Nhưng đỏ như vậy lại nhìn rất xinh".
Thời Nghi nhìn anh có vẻ không tin.
Anh cười: "Anh nói thật".
Có lẽ vì sự kích thích của rượu, cô khó lòng khống chế được cảm xúc của mình, cảm thấy mũi mình cay cay, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, vội nghiêng người ôm lấy thắt lưng, áp mặt vào người anh.
Em sao vậy?" Châu Sinh Thần lo lắng hỏi cô.
"Đầu em hơi choáng...".
"Nếu như khó chịu chúng ta về phòng".
"Không cần đâu... để em như vậy một lúc là được, bây giờ đứng lên sợ rằng sẽ càng khó chịu".
Cô khẽ trả lời, khuôn mặt dán sát lên lớp vải quần của anh, hai mắt long lanh nước, tâm trạng không thể nói là vẫn tốt được.
Châu Sinh Thần không phát hiện ra cô hơi kỳ lạ, hai tay vỗ nhẹ lên lưng như muốn dỗ cô ngủ.
Ngâm khúc kết thúc, cả khán phòng chìm vào im lặng. Một vài diễn viên trên sân khấu nhìn thấy lượng khách ít ỏi ngày hôm nay nên đang thương lượng có nên kết thúc sớm hay không. Nhưng tất cả những việc đó đều không ảnh hưởng đến nơi đây.
Chương trước | Chương sau