- Vậy tiền bối đưa chúng tôi về trước vậy.
bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tạ Tốn cười:
- Các ngươi về đến trung nguyên, hành tàng của tôi bị lộ rồi còn gì?
Trương Thúy Sơn nhỏm người dậy, sẵng giọng:
- Thế ông định sao đây?
Tạ Tốn đáp:
- Chỉ còn cách buộc hai vị ở trên hoang đảo đó với tôi sống một đời tiêu dao khoái hoạt.
Trương Thúy Sơn nói:
- Thế lỡ mười năm, tám năm ông chưa tìm ra bí mật trong thanh đao thì sao?
Tạ Tốn cười đáp:
- Thì các người đành ở trên đảo với tôi mười năm, tám năm, ngày nào tôi nghĩ chưa ra, thì còn ở thêm một ngày. Hai vị trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, ở trên đảo kết thành vợ chồng, sinh con đẻ cái, không hay lắm sao?
Trương Thúy Sơn giận quá, vỗ bàn quát lên:
- Ông không được nói nhăng nói cuội.
Chàng liếc qua, thấy Ân Tố Tố thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ bừng. Trương Thúy Sơn trong lòng kinh hãi, chàng có linh cảm rằng nếu cùng Ân Tố Tố ở bên nhau lâu, e rằng mình khó lòng tự chế. Tạ Tốn là một cường địch, cái tâm viên ý mã trong lòng mình cũng là một cường địch, quả thực bốn bề đều đầy rẫy nguy cơ, làm sao thoát ra khỏi càng sớm càng tốt. Nghĩ thế chàng bèn cố nén lửa giận, nói:
- Tạ tiền bối, tại hạ là người nói biết giữ lời, quyết không tiết lộ hành tung của tiền bối. Bây giờ tôi sẽ lập trọng thệ, quyết không nói cho ai biết những gì trông thấy, nghe thấy ngày hôm nay.
Tạ Tốn nói:
- Trương ngũ hiệp là hiệp nghĩa danh gia, một lời đáng nghìn vàng, nặng như non, trên chốn giang hồ đã nghe từ lâu. Thế nhưng họ Tạ này hồi hai mươi tám tuổi đã có một lời nguyền, các người coi ngón tay tôi thì biết.
Nói rồi đưa bàn tay trái ra, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố thấy ngón tay út đã bị chặt đứt, chỉ còn lại bốn ngón tay. Tạ Tốn chậm rãi nói tiếp:
- Vào năm đó, một người mà tôi sùng kính nhất, yêu kính nhất đã làm nhục tôi, làm cho tôi nhà tan người chết, cha mẹ vợ con, chỉ một đêm chết hết không còn một ai. Vì thế tôi chặt tay lập thệ, ngày nào họ Tạ này còn sống, quyết không tin một người nào. Năm nay tôi bốn mươi mốt tuổi, mười ba năm qua tôi chỉ làm bạn với cầm thú, tôi tin cầm thú mà không tin người. Mười ba năm qua, tôi giết người nhiều hơn giết cầm thú.
Trương Thúy Sơn cảm thấy rởn gai ốc, mới biết tại sao y mang võ công tuyệt thế nhưng trên chốn giang hồ chẳng nghe tên tuổi, chẳng nghe nói tới. Cái thảm sự y gặp phải hồi trẻ hẳn ít thấy trên trần gian này, nên mới chán đời, sống xa trần tục, coi mọi người là kẻ thù như thế. Chàng vốn thống hận sự tàn ác, bạo ngược của Tạ Tốn vô cùng, nhưng giờ nghe y nói như thế, không khỏi dâng lên một nỗi đồng tình, trầm ngâm giây lát, nói:
- Tạ tiền bối, thâm thù đại hận của ông chắc đã báo phục rồi.
Tạ Tốn đáp:
- Chưa được. Người hại tôi võ công rất cao, tôi chưa thắng được y đâu.
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố hai người không hẹn mà cùng ?Ồ? lên một tiếng, nói:
- Còn giỏi hơn ông ư? Người đó là ai thế?
Tạ Tốn đáp:
- Việc gì tôi phải nói tên y ra để thêm nhục? Nếu không vì cái thâm cừu đại hận đó, tôi đâu phải đi cướp thanh đao Đồ Long làm chi? Việc gì mà phải khổ sở nghĩ cho ra bí mật của thanh đao này? Trương tướng công, tôi mới gặp ông đã thấy hợp tính, nếu không cứ như tính tình bình thường của tôi, quyết không để ngũ hiệp sống đến giờ phút này. Tôi để cho hai người sống thêm một thời gian nữa, thế đã là phá lệ rồi, e rằng sẽ có chuyện không hay.
Ân Tố Tố hỏi:
- Sao lại sống thêm một thời gian nữa?
Tạ Tốn thản nhiên đáp:
- Đợi đến khi tôi tìm ra bí mật trong thanh đao Đồ Long rồi, trước khi rời đảo tôi sẽ giết hai người. Tôi tìm ra chậm một ngày, hai người sống thêm một ngày.
Ân Tố Tố nói:
- Hừ, thanh đao này bất quá nặng nề sắc bén, lửa nung không chảy thôi, chứ bên trong có gì bí mật đâu? Cái chuyện ?hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng? chẳng qua chỉ là nói đến việc thanh đao này là món binh khí đứng đầu thiên hạ, không gì sánh được mà thôi.
Tạ Tốn thở dài:
- Nếu đúng là như thế, ba người mình sẽ phải ở trên hoang đảo một thời gian lâu.
Bỗng nhiên mặt y đổi thành sầu thảm, tuyệt vọng, dường như e rằng câu nói của Ân Tố Tố rất có thể là sự thực, xem ra việc báo thù cả đời không sao thành được. Trương Thúy Sơn thấy thần sắc y như thế, nhịn không nổi toan nói vài câu an ủi. Nào ngờ Tạ Tốn phẩy tay một cái, thổi tắt ngọn nến, nói:
- Thôi đi ngủ.
Y thở dài, trong âm thanh bao hàm nỗi thống khổ vô cùng vô tận, nỗi tuyệt vọng vô biên vô tế, tưởng đâu không phải tiếng người, mà là tiếng kêu của một con thú bị thương sắp chết. Tiếng than đó lẫn với tiếng sóng biển ỳ ầm bên ngoài, Trương Ân hai người nghe mà không khỏi rùng mình.
Gió từ ngoài theo cửa khoang thổi vào, Ân Tố Tố áo quần mỏng mảnh, một lát sau dần dần chịu không nổi nên run rẩy. Trương Thúy Sơn hạ giọng hỏi:
- Ân cô nương, cô lạnh phải không?
Ân Tố Tố đáp:
- Chưa sao.
Trương Thúy Sơn cởi áo dài, nói:
- Cô khoác lên người đi.
Ân Tố Tố trong lòng cảm kích, nói:
- Không cần đâu. Anh cũng lạnh mà.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Tôi chịu lạnh được.
Nói rồi đem trường bào đặt vào tay nàng. Ân Tố Tố cầm lấy khoác lên vai, thấy áo còn hơi ấm của Trương Thúy Sơn, cảm thấy ngọt ngào êm dịu, trong bóng đêm nàng bất giác mỉm cười.
Trương Thúy Sơn lại chỉ nghĩ kế thoát thân, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một đường: ?Không giết Tạ Tốn không thể thoát được?. Chàng lắng tai nghe, bên cạnh tiếng ỳ ào ầm ầm của sóng biển, chàng nghe tiếng thở ngưng trọng của Tạ Tốn, hiển nhiên y đã ngủ say, nghĩ thầm: ?Người này lập trọng thệ, trên đời quyết chẳng tin ai, nhưng sao y cùng mình đi chung một thuyền, sao vẫn yên tâm nằm ngủ, chẳng lẽ y không sợ ta hạ thủ gia hại sao? Nhưng dầu sao chăng nữa, mình cũng phải mạo hiểm tấn công. Nếu trì hoãn, suốt cuộc đời còn lại mình sẽ phải ở chung với y tại một hoang đảo?.
Chàng len lén đến bên cạnh Ân Tố Tố, định ghé tai nói nhỏ mấy câu, nào ngờ ngay lúc đó Ân Tố Tố lại quay đầu. Hai người đụng phải nhau, môi của Trương Thúy Sơn để ngay lên má bên phải của nàng.
Trương Thúy Sơn giật mình kinh hãi, định biện bạch vài lời để nàng biết không phải mình có ý khinh bạc, nhưng chưa biết nói sao. Ân Tố Tố trong lòng thật vui sướng, liền nghiêng đầu tựa ngay lên vai chàng, cảm thấy biết bao êm đềm ngọt ngào, mong sao con thuyền này cứ đi mãi, đi mãi trên biển cả không bao giờ tới bến, dù có cả trăm năm cũng được. Bỗng nàng thấy Trương Thúy Sơn ghé tai nói nhỏ:
- Ân cô nương, cô đừng giận tôi nhé.
Ân Tố Tố đã thẹn đến mặt đỏ như một đóa phù dung, cũng hạ giọng:
- Được chàng để ý tới, em thật hài lòng.
?Nàng tuy hành sự muốn gì làm nấy, giết người không chớp mắt, nhưng trong ái tình, cũng nào có khác chi những cô gái biết yêu lần đầu. Lòng nàng vừa mừng vừa lo, vừa lúng túng vừa hoảng loạn, nếu không phải trong đêm tối, chắc nàng không dám nói ra câu đó.
Trương Thúy Sơn sựng người, không ngờ câu xin lỗi của mình, lại khiến nàng thổ lộ chân tình. Ân Tố Tố kiều diễm không ai sánh kịp, mới gặp nhau một lần nàng đã đối với mình đầy tình ý, bây giờ chỉ trong chín chữ, đã nói lên hết cái tấm lòng yêu thương. Trương Thúy Sơn đang tuổi thanh xuân, tuy biết tự chế trong lễ nghĩa, nhưng đâu có phải là gỗ đá gì, thấy thân hình mềm mại của nàng tựa trên vai mình, mùi thơm dịu dàng ngây ngất xông lên mũi, đang định nói vài lời tình tứ, bỗng chợt nghĩ: ?Trương Thúy Sơn ơi, đại địch ngay trước mắt, sao lại không lo đến? Lời dạy bảo của ân sư, không lẽ quên hết sạch rồi sao? Dẫu cho nàng với ta ý tình tương hợp, nàng lại là ân nhân của tam ca chăng nữa, nhưng dẫu sao cũng xuất thân tà giáo, hành vi bất chính, có muốn lấy nàng cũng phải bẩm rõ lên sư phụ, nếu được lão nhân gia thuận rồi, nhờ người mai mối, chứ đâu có ở nơi tối tăm này, làm điều sằng bậy được??. Chàng nghĩ đến đây, liền thẳng người lên, nói nhỏ:
- Hai đứa mình phải nghĩ cách chế ngự người này, tìm cách thoát thân mới được.
Ân Tố Tố trong lòng đang mê man say đắm, bỗng nghe chàng nói, không khỏi ngơ ngẩn, hỏi lại:
- Sao thế?
Trương Thúy Sơn hạ giọng:
- Hai đứa mình đang ở trong cảnh tuyệt hiểm, nếu như đương khi y ngủ ra tay ám kích, không phải là hành vi đại trượng phu. Chi bằng để anh gọi y dậy, cùng y đấu chưởng lực, em ném kim châm đả thương y. Lấy hai địch một, tuy có thắng cũng không thượng võ, nhưng mình so với y chênh lệch quá xa, đành phải cách ấy thôi.
Câu nói đó chàng nói khẽ như tiếng muỗi vo ve, miệng lại ghé tận sát tai Ân Tố Tố, nào ngờ Ân Tố Tố chưa trả lời, Tạ Tốn ở phía sau khoang đã cười ha hả, nói:
- Nếu ngươi bất ngờ ra tay đánh lén, mặc dù họ Tạ này đâu có để cho ai thâu tập, nhưng cũng còn một chút hi vọng, bây giờ lại muốn ra tay theo đường quang minh chính đại, bảo toàn tiếng danh môn hiệp nghĩa của môn phái, thì chỉ có chuốc lấy khổ vào thân thôi.
Tiếng ?thôi? vừa dứt, thân hình y lắc một cái, đã đến ngay trước mặt Trương Thúy Sơn, vung chưởng đánh ngay vào ngực chàng.
Trương Thúy Sơn khi đang nghe y nói đã ngưng tụ chân khí, ám vận nội công, khi chưởng của y vừa đánh ra lập tức giơ chưởng phải, dùng sư môn tâm truyền Miên Chưởng chống lại, hai chưởng đụng nhau, chỉ nghe bộp một tiếng nhỏ, chưởng lực bài sơn đảo hải của đối phương đã ào tới. Trương Thúy Sơn biết Tạ Tốn công lực hơn mình xa lắc, nên đã dự định chỉ thủ mà không công, được phút nào hay phút đó. Vì thế hai người chưởng lực đụng nhau, chưởng của chàng bị đẩy lùi lại đến tám tấc. Tám tấc sai biệt đó, lại khiến cho chàng thủ ngự càng dễ dàng hơn, dù Tạ Tốn vận kình thế nào, nhất thời vẫn không phá được chưởng lực phòng ngự của Trương Thúy Sơn.
Tạ Tốn liên tiếp đẩy ra ba luồng lực đạo, chỉ cảm thấy chưởng lực của đối phương so với mình yếu hơn nhiều, thế nhưng yếu mà không suy, nhẹ mà không kiệt, chưởng lực của y càng đánh ra càng mạnh, nhưng Trương Thúy Sơn vẫn chống đỡ được.
Tạ Tốn lại đưa tay trái ra, nhắm ngay đỉnh đầu Trương Thúy Sơn ép xuống. Trương Thúy Sơn tay trái co lại, dùng chiêu ?Hoành Giá Kim Lương?[2] đỡ lấy. Võ công của phái Võ Đương sử dụng cốt dùng mềm mại, khít khao làm sở trường, so với phái khác không đâu sánh kịp, hai người tuy công lực hơn kém nhau xa, nhưng Trương Thúy Sơn vận dụng sư môn tâm pháp, trong nhất thời Tạ Tốn chưa làm gì chàng được.
Hai người đấu chưởng một hồi, Trương Thúy Sơn mồ hôi chảy xuống như mưa, toàn thân ướt đẫm, trong bụng kêu thầm: ?Sao Ân cô nương giờ này còn chưa ra tay? Y lúc này đang hết sức tấn công ta, nếu Ân cô nương dùng kim châm bắn vào các huyệt đạo của y, dù không hạ được thì y cũng phải thu chưởng chống đỡ, chỉ cần một chớp mắt là y sẽ bị trúng chưởng của ta, bị thương ngay?.
Sự việc đó Tạ Tốn đã nghĩ tới, y vẫn tưởng rằng nếu Trương Thúy Sơn bị cả hai chưởng của y cùng đánh một lượt sẽ bị trọng thương ngay, nào ngờ tuổi chàng tuy còn trẻ, nhưng nội công tài nghệ lại không phải bình thường, chống đỡ được đến hết một tuần trà rồi mà chưa núng thế. Hai người tỉ đấu chưởng lực, nhưng cũng vẫn nghe ngóng động tĩnh của Ân Tố Tố. Trương Thúy Sơn ngưng khí ở ngực, không dám mở miệng gọi nàng. Tạ Tốn thì không đến nỗi đó, y nói:
- Tiểu cô nương, cô không ra tay là khôn, nếu không ta biến chưởng thành quyền, một quyền đánh ra, ý trung nhân của cô sẽ đứt hết gân cốt.
Ân Tố Tố nói:
- Tạ tiền bối, chúng tôi bằng lòng đi theo ông, ông thu chưởng lại đi.
Tạ Tốn nói:
- Trương tướng công, ngươi nghĩ sao?
Trương Thúy Sơn càng thêm nóng ruột, trong bụng kêu thầm: ?Bắn ngân châm, bắn ngân châm, cái dịp may ngàn năm một thuở này, sao không bắt lấy??. Ân Tố Tố vội nói:
- Tạ tiền bối mau thu chưởng lại đi, nếu không tôi sẽ thí mạng đó.
Tạ Tốn kỳ thực cũng sợ Ân Tố Tố bất ngờ ra tay dùng ngân châm bắn lén, trong khoang thuyền chật hẹp, châm lại nhỏ bé, trong đêm tối bắn ra không hình không bóng, không tiếng động, không dễ gì tránh né, dù y có lập tức chưởng lực tống ra, đánh chết Trương Thúy Sơn, cũng không kịp. Y nghĩ thầm: ?Tiểu cô nương này kinh khiếp uy thế của ta, không dám xuất thủ, chứ trong tình cảnh này, có lẽ cả ba người cùng chết cả? bèn nói:
- Nếu hai người không có ý khác, ta có thể tha mạng cho được.
Ân Tố Tố đáp:
- Không, chúng tôi không có ý khác đâu.
Tạ Tốn nói:
- Vậy cô thay y thề đi.
Ân Tố Tố trầm ngâm, nói:
- Trương ngũ ca, hai đứa mình không phải là địch thủ của Tạ tiền bối, thôi mình đi theo ông ta ra hoang đảo ở vài tháng, một năm. Bằng trí tuệ thông minh của ông ấy, việc tìm ra bí mật của thanh đao này không phải là khó, để em thay anh lập lời thề nhé.
Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: ?Lập lời thề quỉ gì? Mau bắn kim châm, bắn kim châm đi?. Thế nhưng khổ nỗi chàng không thể mở miệng, trong đêm tối không cách gì ra hiệu cho nàng, huống chi cả hai tay đều dính chặt vào tay đối phương, có muốn ra hiệu cũng không được.
Ân Tố Tố trước sau không nghe Trương Thúy Sơn nói một lời nào, nên nói:
- Chúng tôi Ân Tố Tố và Trương Thúy Sơn quyết ý theo Tạ tiền bối sống trên hoang đảo cho đến khi tìm ra bí mật của đao Đồ Long mới thôi. Nếu hai người chúng tôi có dị tâm, xin chết dưới đao kiếm.
Tạ Tốn cười:
- Chúng ta là người học võ, chết dưới đao kiếm có gì là lạ đâu?
Chương trước | Chương sau