Không Trí đến trước mặt Trương Vô Kỵ, chắp tay vái chào nói:
bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngôi chùa Thiếu Lâm cổ kính đã nghìn năm nay qua được một cơn hỏa kiếp toàn là nhờ đại ân đại đức của Trương giáo chủ, toàn thể tăng chúng trong chùa dẫu có nát thân cũng không báo đáp được.
Trương Vô Kỵ khiêm tốn hoàn lễ nói:
- Chuyện đó đương nhiên phải làm, đại sư việc gì phải đa lễ.
Không Trí nói:
- Không Văn phương trượng bị bọn phản đồ bắt giữ trong Đạt Ma Viện, lửa dập được rồi nhưng không biết tệ sư huynh an nguy ra sao. Trương giáo chủ và chư vị anh hùng xin đợi cho một chút, lão nạp đi xem ra thế nào.
Thành Côn cười ha hả nói:
- Trên người Không Văn tẩm đầy dầu mỡ, lửa vừa cháy lên thì y cháy trước. Hồng Thủy Kỳ có cứu là cứu Đạt Ma Viện chứ làm sao cứu nổi lão phương trượng.
Bỗng từ lưng chừng núi có tiếng người vọng lên:
- Hồng Thủy Kỳ không cứu nổi nhưng còn Hậu Thổ Kỳ.
Tiếng nói đó chính là tiếng của Phạm Dao. Y vừa nói xong đã thấy cùng với chưởng kỳ sứ Hậu Thổ Kỳ Nhan Viên chạy lên núi, hai người dìu một lão tăng, chính là phương trượng Không Văn chùa Thiếu Lâm, cả ba người quần áo tả tơi, râu tóc cháy xém trông rất thê thảm. Không Trí tiến lên ôm lấy Không Văn, kêu lên:
- Sư huynh có sao không? Sư đệ vô năng tội Thái đáng chết.
Không Văn mỉm cười nói:
- Cũng nhờ có hai vị Phạm thí chủ và Nhan thí chủ từ dưới đất chui lên cứu, nếu không ta với sư đệ chắc chẳng còn dịp gặp lại nhau.
Không Trí kinh hãi nói:
- Tài chui dưới đất lên của Hậu Thổ Kỳ Minh Giáo thần diệu Thái.
Ông ta quay sang nói vái Phạm Dao, Nhan Viên tạ ơn, rồi tiếp:
- Phạm thí chủ, lão tăng trước đây vô lễ mạo phạm, xin thứ tội cho. Cái ước hẹn nơi chùa Vạn An, Đại Đô lão tăng không dám đến nữa.
Võ lâm nhân sĩ đã đính ước tỉ thí nếu như nuốt lời không đến so với muối mặt chịu thua còn đáng hổ thẹn hơn nhiều. Không Trí cảm kích Phạm Dao mạo hiểm cứu sư huynh mình, nên đã tự nguyện hủy bỏ ước hẹn. Hai người vốn dĩ đã phục nhau, chuyện này rồi càng thêm hết lòng hết dạ, từ đó thành đôi bạn tâm giao.
Thì ra Thành Côn đã sắp xếp Thái chu đáo, đêm hôm trước ngày Anh Hùng Đại Hội xuất kỳ bất ý ra tay điểm huyệt Không Văn, bắt giữ ông ta tại Đạt Ma Viện, trong viện chất đầy các loại lưu hoàng thuốc nổ, cỏ củi dễ cháy, sai người tâm phúc canh giữ, ép Không Trí mọi việc phải nghe theo mình, nếu không sẽ phóng hỏa đốt chết Không Văn. Ngờ đâu mọi việc không phải như y đã tính, đến khi tan tành ra mây khói rồi liền truyền hiệu lệnh, cho người đốt lửa, là nước cờ sau cùng phá phủ trầm chu[4]. Y tính rằng quần hùng và tăng chúng hốt hoảng lo cứu hỏa, những kẻ tâm phúc sẽ nhân cơ hội đó cứu y xuống núi. Ngờ đâu đại đội của Dương Tiêu kéo đến núi Thiếu Thái từ mấy ngày trước, đã sai Hậu Thổ Kỳ đào một đường hầm thông vào trong chùa Thiếu Lâm, vốn tính chuyện cứu Tạ Tốn, biết đâu Tạ Tốn lại không nhốt ở trong chùa. Người của Hậu Thổ Kỳ tìm mãi không ra, nhân cơ hội đó mài mười sáu chữ sau lưng những pho tượng La Hán đi.
Về sau Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược liên thủ phá Kim Cương Phục Ma Khuyên, đến lúc Thành Côn lộ mặt ra rồi, làm bẽ mặt Không Trí trước công chúng, Triệu Mẫn và Dương Tiêu liền hiểu ngay được mối manh. Hai người bàn tính xong xuôi, nhờ Phạm Dao tất lãnh Hồng Thủy, Hậu Thổ hai kỳ, chui vào trong chùa cứu Không Văn. Có điều Thành Côn bố trí Thái là cơ mật, độc địa, chung quanh trong ngoài Đạt Ma Viện chất đầy lưu hoàng, dầu củi, chỉ mồi là lửa bừng lên ngay, khiến cho năm giáo đồ trong Hậu Thổ Kỳ bị chết cháy. Phạm Dao và Nhan Viên hai người cố xông vào đám khói cứu được Không Văn ra, nhưng cả ba cũng bị xém hết cả râu tóc, nếu không nhờ thoát hiểm bằng đường hầm, thì ắt đã vùi thân nơi đống tro rồi. Đạt Ma Viện và mấy căn tăng xá chung quanh cũng bị cháy nhưng may chưa lan sang Đại Hùng Bảo Điện, Tàng Kinh Các, La Hán Đường những nơi quan trọng khác.
Không Văn và Không Trí bàn tán mấy câu, truyền pháp chỉ xuống bắt tất cả các đồng đảng của Thành Côn đem giam nơi hậu điện chờ phân xử sau. Thành Côn ở chùa Thiếu Lâm đã lâu, kết nạp đồ đảng quả không phải ít, nhưng kẻ đứng đầu đã bị bắt rồi, phương trượng thoát hiểm, bọn đồng đảng thấy đại thế đã hỏng, nên chẳng một ai dám kháng cự. Thủ tọa La Hán Đường chỉ huy tăng chúng áp giải bọn chúng, đứa nào đứa nấy cúi gầm mặt xuống, lủi thủi xuống núi.
Trương Vô Kỵ đi đến bên cạnh Tạ Tốn, chỉ kêu lên được một tiếng: ?Nghĩa phụ? rồi nước mắt như mưa. Tạ Tốn cười nói:
- Thằng con ngốc nghếch của ta ơi, nghĩa phụ may được ba vị cao tăng điểm hóa, đại triệt đại ngộ, bao nhiêu tội lỗi một đời hóa giải hết sạch, con phải mừng cho ta chứ, sao lại khổ sở làm vậy? Ta phế bỏ võ công có gì đáng tiếc đâu, không lẽ mai này còn dùng để làm điều sằng bậy nữa hay sao?
Trương Vô Kỵ không biết trả lời sao nhưng trong lòng vẫn còn đau đớn, lại kêu một câu:
- Nghĩa phụ!
Tạ Tốn đi đến trước mặt Không Văn, quì xuống nói:
- Đệ tử tội nghiệt thâm trọng, mong phương trượng cho ở lại, xuống tóc tu hành.
Không Văn chưa kịp trả lời, Độ Ách nói:
- Ngươi lại đây, lão tăng thu ngươi làm đồ đệ.
Tạ Tốn đáp:
- Đệ tử không dám mong được phúc duyên như thế.
Ông ta bái Không Văn làm thầy là đệ tử hàng chữ Viên, còn như bái Độ Ách làm thầy là ở vào hàng chữ Không, cùng Không Văn, Không Trí xưng hô huynh đệ. Độ Ách quát lên:
- Hừ,
Không đã đành là không,
Viên cũng lại là không,
Ngã tướng với nhân tướng,
?Nào có chi bất đồng.
(Không cố thị không,
Viên diệc thị không.
Ngã tướng nhân tướng,
Hảo bất mông đồng)
Tạ Tốn ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ngay, sư phụ đệ tử, hàng trên hàng dưới, pháp danh thứ tự đối với nhà Phật cũng đều là huyễn ảo nên liền đọc ngay:
Sư phụ vốn là không,
Đệ tử cũng không nốt.
Không tội, nghiệp sao còn,
Công đức đâu mà kết.
(Sư phụ thị không,
Đệ tử thị không.
Vô tội vô nghiệp,
Vô đức vô công)
Độ Ách nghe thế cười ha hả:
- Thiện tai! Thiện tai! Ngươi vào làm môn hạ của ta, tên ngươi vẫn là Tạ Tốn, ngươi có hiểu chăng?
Tạ Tốn đáp:
- Đệ tử hiểu rồi!
Tạ Tốn hay cục phân,
Cũng đều là hư ảnh.
Đến thân còn chẳng chấp,
Lẽ nào vướng vào danh?
(Ngưu xí Tạ Tốn,
Giai thị hư ảnh.
Thân tức vô vật,
Hà huống ư danh?)
Tạ Tốn văn võ toàn tài, chư tử bách gia đâu đâu cũng thông suốt, nay được Độ Ách điểm hóa, lập tức hiểu ngay tinh nghĩa nhà Phật, từ đó đi vào cửa không về sau trở nên một cao tăng đức độ.
Độ Ách nói:
- Thôi đi! Thôi đi! Đã ngộ được đạo đừng trở vào ma chướng nữa.
Ông nắm tay Tạ Tốn cùng Độ Kiếp, Độ Nạn thủng thẳng xuống núi. Không Văn, Không Trí, Trương Vô Kỵ cùng mọi người đứng lên khom lưng tiễn biệt. Ba mươi năm trước Kim Mao Sư Vương danh chấn giang hồ, từng làm biết bao nhiêu chuyện kinh tâm động phách, hôm nay thân nếm mùi thiền, ai nấy đều cảm thán. Trương Vô Kỵ lòng vừa vui mừng lại vừa bi thương.
Không Văn nói:
- Các vị anh hùng quang lâm tệ tự, nói ra hổ thẹn, trong chùa bỗng sinh nội biến, Thái đáng trách, việc tiếp đãi Thái chẳng chu đáo chút nào. Các vị ở khắp bốn phương hôm nay tụ hội nơi đây, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại, xin mời vào chùa ngồi nghỉ.
Quần hùng liền xuống núi quay trở vào chùa, tăng lữ liền dọn tiệc chay thết đãi, rồi lập đàn tràng tụng kinh siêu độ cho những người bỏ mạng trong kỳ đại hội này, ai nấy phúng điếu rất bi ai.
Mọi sự xong xuôi, Trương Vô Kỵ trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa minh bạch, Tạ Tốn đi vội quá nhiều chuyện chưa hỏi được cho tường tận nhưng cũng đoán rằng những việc đó ắt có liên quan đến Chu Chỉ Nhược. Chàng nghĩ đến nghĩa xưa, liệu chẳng nên tìm hiểu khúc nhôi làm gì để khỏi tổn hại đến thanh danh người tình cũ. Ăn uống xong xuôi, chàng liền cùng Sử Hồng Thạch và các trưởng lão Cái Bang tại sương phòng phía tây bàn thảo những chuyện lớn của Cái Bang bỗng có giáo đồ Minh Giáo đến báo:
- Thưa giáo chủ, Trương tứ hiệp của phái Võ Đương đã đến có chuyện gấp muốn thương nghị.
Trương Vô Kỵ hoảng hốt nghĩ thầm: ?Không lẽ có chuyện gì không hay xảy ra cho thái sư phụ chăng??. Chàng vội vào rảo bước đi ra, đến đại điện vái lạy Trương Tùng Khê thấy ông thần sắc không có gì khác thường mới thấy yên tâm bèn hỏi:
- Sư bá, thái sư phụ vẫn mạnh khỏe?
Trương Tùng Khê đáp:
- Sư phụ lão nhân gia vẫn bình thường. Ta ở núi Võ Đương nghe được tin hai vạn quân thiết kỵ Nguyên binh, đang tiến về phía chùa Thiếu Lâm, xem tình hình có vẻ sắp gây bất lợi cho đại hội anh hùng, cho nên ngày đêm chạy đến báo tin.
Trương Vô Kỵ nói:
- Vậy mình nên cho phương trượng biết ngay.
Hai người vội quay về hậu viện, bẩm cho Không Văn hay, Không Văn trầm ngâm rồi nói:
- Việc này có liên hệ rất lớn, nên cùng quần hùng bàn thảo xem sao.
Ông bèn truyền cho các nhà sư thỉnh chuông tụ tập tất cả mọi người lên Đại Hùng Bảo Điện. Quần hùng nghe tin ai nấy xôn xao bàn tán, những người tính nóng liền nói:
- Nhân cơ hội các anh hùng thiên hạ có mặt nơi đây, tất cả chúng ta kéo xuống dưới núi đánh cho chúng trở tay không kịp.
Người lão thành dè dặt hơn nói:
- Quân Nguyên qua lại điều động binh mã là chuyện thường tình, chưa chắc đã tới đây tấn công chúng ta đâu.
Trương Tùng Khê nói:
- Tại hạ biết tiếng Mông Cổ, chính tai nghe quan quân Thái tử ra lệnh, đúng là đưa quân đến vây chùa Thiếu Lâm.
Khi đó người Mông Cổ đã cai trị trung nguyên gần một trăm năm, những người Hán biết tiếng Mông Cổ không phải là ít. Trương Tùng Khê thông minh đa trí, thông thạo nhiều thổ ngữ địa phương, tiếng Mông Cổ cũng rất lưu loát. Không Văn nói:
- Các vị anh hùng, xem ra triều đình nghe tin chúng ta tụ tập nơi đây, đoán chừng làm điều bất lợi nên sai binh lính đến trấn áp. Chúng ta ai ai cũng biết võ công, không sợ gì Thái tử, binh đến thì đưa tướng ra ngăn, nước dâng lên thì đắp đất chặn lại, có gì sợ đâu ...
Ông nói chưa dứt câu trong đám đông đã có nhiều người hoan hô rầm rĩ. Không Văn nói tiếp:
- Có điều chúng ta là hào sĩ giang hồ, quen với đơn đả độc đấu, tỉ thí không phải chỉ binh khí quyền cước mà cả nội công ám khí, việc lên ngựa chiến đấu bằng trường thương đại kích không phải là sở trường. Cứ như ý lão nạp, các vị anh hùng lập tức giải tán ra đi, quí vị nghĩ sao?
Chương trước | Chương sau