Chu Điên nói:
bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chắc là họ sợ quá nên cắt phải tay...
Nói tới đây y khựng lại, tự biết như thế không đúng nên không hết câu. Ngay lúc đó, một trận gió thổi qua, khiến quần áo mọi người tung bay. Chu Điên vui vẻ nói:
- Gió mát quá.
Bỗng nghe có tiếng lách cách, một cây tùng lớn ngả xuống cách vài mươi trượng ở phía tây. Quần hào ai nấy kinh ngạc, cùng nhảy lên chạy ngay đến chỗ cây đổ, thấy cây tùng đó ở bên góc đông nam của một tòa đại viện, trong viện cũng không có ai, không hiểu vì sao cây tùng lớn thế mà lại bị gió thổi gãy được, làm sập cả một mảng tường. Mọi người tới gần quan sát, thấy các sớ gỗ nát vụn, hiển nhiên bị người nào dùng trọng thủ đánh nát, chỗ gãy cũng đã khô, không phải mới gãy.
Quần hào coi kỹ một hồi, bàn tán xôn xao:
- Ồ, không phải.
- A, nơi đây có động thủ.
- Ghê gớm thật, chết nhiều người quá.
Trong tòa đại viện chỗ nào cũng có dấu vết một cuộc kịch chiến, trên nền đá xanh, những cành cây khô, tường đá vây quanh để lại biết bao nhiêu vết binh khí chém xuống, quyền cước đấm đá. Nơi nào cũng đầy vết máu, đủ biết nơi đây giao chiến kịch liệt dị thường. Trên nền đất cũng còn nhiều vết chân nông sâu, là của cao thủ tỉ đấu nội lực còn lưu lại.
Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Mau bắt gã tri khách tăng kia hỏi cho ra lẽ.
Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc mọi người liền chia ra tìm kiếm, nhưng không biết nhà sư kia trốn nơi đâu. Ngũ Hành Kỳ cũng chia ra các nơi tra xét, qua đến nửa giờ, các chưởng kỳ sứ quay về bẩm báo, nói là trong chùa không có ai nhưng chỗ nào cũng có dấu vết kịch đấu. Nhiều điện đường còn cả vết máu, binh khí gãy nhưng không thấy xác người. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Dương tả sứ, ông nghĩ sao?
Dương Tiêu đáp:
- Trận chiến ghê gớm này chỉ mới hai ba ngày trước, không lẽ toàn thể phái Thiếu Lâm bị tiêu diệt, hoặc bị giết, hoặc bị bắt không còn một ai hay sao?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Hồi nãy chẳng có mấy chục người chạy về phía hậu sơn đấy ư?
Dương Tiêu đáp:
- Rất có thể đó là bọn đối đầu của phái Thiếu Lâm lựu lại thủ ngự nơi đây, thấy đại đội nhân mã của mình nên bỏ chạy trước.
Bành Oánh Ngọc nói:
- Cứ theo sự thế mà suy đoán thì hẳn là như thế. Gã tri khách tăng kia cũng chỉ là mạo xưng thôi, tiếc là không giữ hắn lại. Thế nhưng đối đầu với phái Thiếu Lâm có môn phái bang hội nào ghê gớm đến thế? Không lẽ là Cái Bang?
Chu Điên nói:
- Cái Bang thế lực tuy có lớn thật, cao thủ tuy nhiều thật nhưng đâu có thể chỉ đánh một trận mà giết sạch bọn đầu trọc chùa Thiếu Lâm đâu. Chỉ có Minh giáo chúng ta mới làm nổi, nhưng rõ ràng bọn mình đâu có làm?
Thiết Quan đạo nhân nói:
- Chu Điên, ngươi nói bớt một câu tầm ruồng đi có được không? Bản giáo có làm chuyện đó hay không, không lẽ chính bọn ta không biết?
Chưởng kỳ sứ Hậu Thổ Kỳ Nhan Viên quay về báo:
- Khải bẩm giáo chủ, mười tám pho tượng Phật La Hán trong La Hán Đường không biết ai đã di động, không hiểu có chuyện gì không?
Quần hào biết Nhan Viên giỏi ngành nề mộc xây cất, nếu y đã khởi nghi, ắt có chuyện gì liền nói:
- Bọn mình đến xem thử.
Đến La Hán Đường thấy trên tường đầy vết máu, giới đao thiền trượng còn đầy mặt đất. Chu Điên nói:
- Nhan huynh, mười tám vị La Hán này có gì khác lạ?
Nhan Viên đáp:
- Tòa La Hán nào cũng bị người ta xô đẩy, lúc đầu huynh đệ nghi đằng sau có thể có lối đi, nhưng xem xét tường vách không thấy có cửa bí mật hay đường bí mật.
Dương Tiêu trầm ngâm một hồi, nói:
- - Mình thử đẩy tượng La Hán ra lần nữa xem sao?
Nhan Viên nhảy lên bệ thờ, đẩy tượng trường mi La Hán sang một bên, lộ tường ra quả nhiên không có gì khác lạ. Dương Tiêu cũng nhảy lên bệ, xem kỹ pho tượng La Hán, đột nhiên "Ồ" một tiếng nói:
- Sau lưng La Hán có viết chữ.
Liền xoay ngược pho tượng lại. Quần hào ngạc nhiên thấy có khắc một chữ "Diệt" lớn bằng cái đấu. Pho tượng này vốn dĩ sơn son thếp vàng, lúc này lớp sơn bên ngoài bị người nào dùng lợi khí khắc một chữ Diệt lớn, sâu vào cả tấc, lộ cả đất ra. Vết xem ra còn mới hiển nhiên khắc chưa bao lâu. Chu Điên nói:
- Chữ Diệt này là cái quái gì? A, đúng rồi, chắc là phái Nga Mi đến quấy phá chùa Thiếu Lâm, Diệt Tuyệt sư thái để chữ lại thị uy đấy mà.
Ai nấy thấy chuyện đó ngoài sức tưởng tượng, đều lắc đầu. Trong khi đang nói chuyện, những người khác đã xoay cả mười tám pho tượng lại, trừ pho Hàng Long La Hán ở tận cùng bên phải, và Phục Hổ La Hán ở tận cùng bên trái, mười sáu pho tượng La Hán còn lại sau lưng đều có khắc mỗi pho một chữ, từ phải sang trái thành như sau:
Tiên tru Thiếu Lâm,
Tái diệt Võ Đương.
Duy ngã Minh giáo,
Võ lâm xưng vương.
(Diệt phái Thiếu Lâm trước,
Rồi diệt Võ Đương sau.
Chỉ còn mình Minh giáo,
Trong võ lâm đứng đầu.)
Ân Thiên Chính, Thiết Quan đạo nhân, Thuyết Bất Đắc mọi người không hẹn mà cùng kêu lên:
- Đây là kế Di Họa Giang Đông.
Quần hào thấy mười sáu chữ đó giương nanh khoe vuốt, hình dáng thật ghê rợn, nghĩ đến quần tăng chùa Thiếu Lâm bị thảm họa, bao nhiêu tội lỗi đổ lên đầu Minh giáo, không khỏi lo âu. Chu Điên kêu lên:
- Mình mau mau cạo sạch mấy chữ này đi, để khỏi bị tiếng oan.
Dương Tiêu nói:
- Địch nhân dụng tâm ác độc, chỉ cạo mấy chữ đi đâu đã đủ.
Lần này Chu Điên thấy y ăn nói có lý, không cãi lại chỉ hỏi:
- Thế thì làm thế nào?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Cứ để sau làm chứng cớ. Mình đi kiếm kẻ lập tâm di họa, bắt đối chất với mười sáu chữ này.
Dương Tiêu gật đầu khen phải. Bành Oánh Ngọc nói:
- Tiểu tăng vẫn còn một chuyện chưa rõ, muốn được Dương tả sứ chỉ giáo. Kẻ khắc mười sáu chữ này là đã lập tâm giá họa cho bản giáo, để chúng ta phải chịu cái đại tội tiêu diệt Thiếu Lâm, khiến cho anh hùng võ lâm cùng nổi lên tấn công, thế nhưng sao lại xoay lưng các pho tượng này quay vào tường? Sao không để mười sáu chữ đó hướng ra ngoài? Nếu Nhan kỳ sứ không xét nét, thì có ai biết được sau lưng tượng La Hán lại có khắc chữ?
Dương Tiêu mặt mày ngưng trọng nói:
- Cứ mỗ suy xét, các pho tượng La Hán này có ai đó xoay ngược lại, hẳn là bí mật giúp cho bản giáo, mình chịu một ân tình lớn của người đó.
Quần hào cùng hỏi:
- Người đó là ai? Sao Dương tả sứ lại biết?
Dương Tiêu thở dài:
- Nguyên ủy khúc chiết trong chuyện này, chính mỗ cũng chưa nghĩ ra...
Câu nói của ông ta chưa xong, Trương Vô Kỵ bỗng nhiên "A" lên một tiếng, kêu hoảng lên:
- Tiên tru Thiếu Lâm, tái diệt Võ Đương, chỉ sợ... chỉ sợ phái Võ Đương cũng đang gặp nạn rồi.
Vi Nhất Tiếu nói:
- Chúng ta nghĩa chẳng dung từ, lập tức đến cứu viện ngay, để xem bọn chó má nào tính làm gì.
Ân Thiên Chính cũng nói:
- Việc không thể chậm trễ, mình phải lập tức đi ngay. Bọn gian tặc này đã đi trước một hai ngày rồi.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Thần công búng ngón tay
[2] Ném đá điểm huyệt
[3] tiếng khiêm tốn để nói tới cấp trên của mình
[4] Một trăm họ phổ biến nhất ở bên Tàu làm thành một bài thơ có vần điệu cho dễ nhớ, tương truyền là từ đời Tống nên lấy họ Triệu (hoàng tộc) đứng đầu trăm họ.
[5] Tám con ngựa
[6] Một danh họa gia đời Nguyên (xin xem thêm Thư Họa, bài viết của Nguyễn Duy Chính)
[7] kinh đô đời Bắc Tống, còn gọi là Biện Kinh, nay thuộc Hà Nam.
[8] Công phu bò trên tường như con thạch sùng
[9] đã học võ trước rồi sau mới xin học chùa Thiếu Lâm
Chương trước | Chương sau