Insane
Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung

Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 76
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung - Chương 31 - Ỷ thiên trường kiếm phi hàn mang 2

↓↓

- Xách cổ con nhãi này đi theo.

bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trương Vô Kỵ giơ hai tay chặn lại:


- Khoan đã. Ân ... Ân tiền bối, ông định bắt cô ấy làm gì?


Ân Dã Vương đáp:


- Con a đầu này là đứa con mất dạy của mỗ, giết mẹ kế, hại mẹ đẻ, so với cầm thú cũng không bằng, còn để cho sống làm gì?


Trương Vô Kỵ nói:


- Lúc đó Ân cô nương còn nhỏ, thấy mẹ mình bị người ta khinh rẻ, nhất thời không nhịn được nên mới gây ra chuyện không hay, xin tiền bối nghĩ tình cha con, xử phạt nhẹ tay một chút.


Ân Dã Vương ngửng đầu lên cười ha hả, nói:


- Hảo tiểu tử, ngươi là cái hạng người gì mà chuyện thiên hạ đâu đâu cũng xen vào, ngay cả chuyện nhà họ Ân cũng can dự? Hay là ngươi là "võ lâm chí tôn" chăng?


Trương Vô Kỵ trong lòng khích động, đã định nói ra: "Tôi chính là cháu ông, đâu phải người ngoài" nhưng sau cùng cũng cố nén lại được. Ân Dã Vương cười nói tiếp:


- Tiểu tử, từ nay ngươi phải biết giữ thân, nếu cứ tiếp tục lo chuyện thiên hạ thì có đến mười cái mạng cũng không đủ đâu.


Nói xong vẫy tay một cái, Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người liền tiến lên nắm lấy Châu Nhi, kéo về phía sau Ân Dã Vương. Trương Vô Kỵ biết rằng một khi Châu Nhi rơi vào tay cha nàng, tính mạng ắt không toàn vẹn, trong cơn gấp gáp, xông lên toan cướp lại. Ân Dã Vương nhíu mày, tay trái vung ra nắm ngực chàng nhẹ nhàng ném ra ngoài. Trương Vô Kỵ thân hình bay bổng như đằng vân giá vụ, bình một tiếng, rớt ngay trên bãi cát vàng. Chàng có Cửu Dương thần công hộ thể, tuy không bị thương nhưng rơi xuống, tai mắt, mũi mồm đầy cát thật là khó chịu. Thế nhưng chàng không chịu thôi, liền nhỏm dậy xông tới lần nữa.


Ân Dã Vương cười nhạt:


- Tiểu tử, lần đầu ta nhẹ tay, lần sau sẽ không nể nang gì nữa đâu.


Trương Vô Kỵ khẩn cầu:


- Cô ấy ... cô ấy là con ruột ông, khi còn thơ ông đã từng bế bồng, hôn hít, xin ông tha cho.


Ân Dã Vương trong lòng cảm động, quay lại nhìn Châu Nhi, thấy nàng mặt sưng vù, lòng chán ghét càng tăng thêm, quát lớn:


- Cút ngay.


Trương Vô Kỵ trái lại chạy lên một bước, toan cướp lại. Châu Nhi kêu lên:


- A Ngưu ca, anh đừng nghĩ đến em, em sẽ mãi mãi nhớ đến lòng tốt của anh. Mau chạy đi, anh không chống cự lại cha em được đâu.


Ngay lúc đó, từ trong bãi cát một người mặc áo xanh trồi lên, hai tay vươn ra, chộp cổ Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ, dập lại một cái, trán hai người đụng mạnh vào nhau, lập tức bất tỉnh. Người kia ôm luôn Châu Nhi phóng mình bỏ chạy, Ân Dã Vương giận dữ quát lên:


- Vi Bức Vương, ngươi lại định xen vào chuyện người khác ư?


Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cười phá lên, chạy thẳng về trước. Y có tên là "nhất tiếu" thành thử tiếng cười của y liên miên thành một chuỗi dài, nào phải chỉ "bách tiếu, thiêu tiếu" mà thôi đâu? Ân Dã Vương cùng Trương Vô Kỵ lập tức phóng mình chạy đuổi theo.


Lần này Vi Nhất Tiếu không chạy vòng vòng nữa, thẳng hướng tây nam vùn vụt chạy. Thân pháp người này thật là nhanh không tưởng nổi. Ân Dã Vương nội lực thâm hậu, khinh công cũng khá, Trương Vô Kỵ chân khí trong người lưu chuyển, chạy mỗi lúc một nhanh, nhưng Vi Nhất Tiếu chạy lại còn nhanh hơn. Lúc đầu hai người chỉ cách y vài trượng, về sau thành ra hơn chục trượng, hai chục trượng, ba chục trượng ... sau cùng không còn thấy hình bóng y đâu nữa.


Ân Dã Vương giận dữ cười khẩy, thấy Trương Vô Kỵ trước sau vẫn chạy ngang vai với mình, không chịu sau đến nửa bước, trong bụng không khỏi kinh ngạc, biết rằng không cách nào có thể đuổi kịp được Vi Nhất Tiếu, nhưng lại muốn thử xem cước lực gã thanh niên này bực nào. Ông ta gia tăng kình lực, thân hình như mũi tên rời khỏi cung, bắn vọt về phía trước, nhưng chàng ta không kém, vẫn cùng mình chạy song song. Đột nhiên nghe Trương Vô Kỵ nói:


- Ân tiền bối, gã Thanh Dực Bức Vương này tuy chạy nhanh thật, nhưng chưa chắc đã dài hơi, mình cứ lẽo đẽo theo mãi đến tận cùng.


Ân Dã Vương giật mình kinh hãi, lập tức đứng ngay lại, nhủ thầm: "Ta thi triển khinh công như thế là đã hết sức bình sinh, không nói gì mở miệng ra nói, ngay cả đến thở hụt một hơi cũng đã không xong. Tên tiểu tử này nói năng như thường, vậy mà chân không chậm lại chút nào, là cái công phu gì đây?".


Ông ta vừa dừng bước, Trương Vô Kỵ đã vọt lên đến vài trượng, vội quay đầu chạy trở lại bên cạnh Ân Dã Vương, nghe ông ta bảo gì.


Ân Dã Vương nói:


- Tăng huynh đệ, sư phụ chú là ai?


Trương Vô Kỵ vội nói:


- Không, không, ông đừng gọi tôi là huynh đệ, tôi đáng hàng con cháu, lão nhân gia cứ gọi tôi là " A Ngưu" được rồi. Tôi không có sư phụ.


Ân Dã Vương chợt nghĩ ra một ý định: "Tên tiểu tử này võ công thật là quái dị, để nó sẽ gây ra hậu họa vô cùng, chi bằng xuất kỳ bất ý, một chưởng đánh nó chết đi là hơn".


Ngay lúc đó, bỗng nghe mấy tiếng tù và ốc biển lanh lảnh từ xa xa vọng tới, chính là tiếng báo động của Thiên Ưng giáo. Ân Dã Vương nhíu mày, nghĩ thầm: "Chắc là Hồng Thủ, Liệt Hỏa hai kỳ giận ta không cứu Nhuệ Kim Kỳ, nên đến tấn công chăng?". Nếu như một chưởng đánh không chết gã tiểu tử này, ta làm gì có thì giờ đánh dằng dai với y. Chi bằng mình mượn dao giết người, đẩy y đến cho Vi Nhất Tiếu sát hại".


Ông ta liền nói:


- Thiên Ưng giáo gặp địch rồi, ta phải quay về ứng phó. Ngươi một mình đuổi theo Vi Nhất Tiếu. Người đó âm hiểm độc ác, ngươi nên tiên hạ thủ vi cường.


Trương Vô Kỵ đáp:


- Tôi bản lãnh thấp kém, làm sao đánh lại ông ta? Các ông có kẻ địch nào đến đánh thế?


Ân Dã Vương nghiêng đầu nghe ngóng tiếng tù và, nói:


- Quả nhiên là Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Hậu Thổ ba kỳ của Minh giáo đến rồi.


Trương Vô Kỵ nói:


- Tất cả đều chung một Minh giáo cả, sao lại tàn sát lẫn nhau?


Ân Dã Vương sầm mặt xuống, nói:


- Trẻ con biết gì? Lại xen vào chuyện người khác rồi.


Ông ta nói xong quay đầu lại chạy về. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Châu Nhi rơi vào tay đại ác ma Vi Nhất Tiếu, nếu như y cắn cổ nàng, hút hết máu thì còn làm sao sống được?". Nghĩ đến đó, chàng càng nóng ruột, vội hít mạnh một hơi, co chân chạy. Cũng may là Vi Nhất Tiếu khinh công tuy giỏi thật nhưng trong tay ôm thêm một người, không thể nào không để lại vết trên mặt cát, trên sa mạc rõ ráng hai đường dấu chân. Trương Vô Kỵ đã có chủ ý: "Y nghỉ ngơi, ta không nghỉ, y nằm ngủ, ta không ngủ, chạy ba ngày ba đêm thể nào ta cũng đuổi kịp y".


Dưới ánh nắng gay gắt, trên bãi sa mạc, chạy ba ngày ba đêm đâu phải chuyện dễ. Chàng chạy đến tối, đã thấy miệng khô lưỡi đắng, toàn thân mồ hôi chảy như mưa. Thế nhưng cũng thật lạ lùng, chân chàng không hề mỏi, chân khí Cửu Dương thần công súc tích trong người mấy năm qua bắt đầu phát huy, càng sử dụng lực, càng thấy tinh thần phấn chấn.


Chàng ghé lại một cái suối uống một bụng no, rồi lại chạy tiếp, cứ theo dấu chân Vi Nhất Tiếu mà đuổi. Chạy đến nửa đêm, thấy trăng đã lên đến đỉnh đầu, Trương Vô Kỵ trong bụng bỗng dưng sợ hãi, chỉ sợ bất ngờ nhìn thấy thi thể Châu Nhi đã bị hút hết máu nằm đâu đây. Ngay lúc đó, nghe dường như đằng sau có tiếng chân người, chàng quay lại nhìn, chẳng thấy ai. Chàng không dám lần chần hơn nữa, lại cố chạy nhưng tiếng chân người vẫn thấy đâu đây.


Trương Vô Kỵ trong bụng lạ kỳ, quay đầu nhìn lần nữa, vẫn không thấy ai, nhìn kỹ hơn, trên sa mạc rõ ràng có ba hàng dấu chân người, một vết là của Vi Nhất Tiếu, một vết của mình, không thể nào sai được, nhưng còn một hàng nữa là của ai? Chàng quay lại lần nữa, đằng trước chỉ có một hàng vết chân của Vi Nhất Tiếu, quả thực mình đang bị ai đó đuổi theo rồi không còn nghi ngờ gì, nhưng sao không thấy ai, chẳng lẽ người này có phép tàng hình hay sao?


Chàng trong bụng đầy nghi hoặc, vừa tiếp tục chạy, lại nghe tiếng chân người theo sau. Trương Vô Kỵ kêu lên:


- Ai đó?


Đằng sau có tiếng đáp:


- Ai đó?


Trương Vô Kỵ hoảng sợ, quát lên:


- Ngươi là người hay là ma?


Người kia lại trả lời:


- Ngươi là người hay là ma?


Trương Vô Kỵ vội quay phắt đầu lại, lần này thấy đằng sau có bóng thấp thoáng, biết là một người nào đó thân pháp thật nhanh náu ở sau lưng mình, kêu lên:


- Ngươi theo ta làm chi?


Người kia đáp:


- Ta theo ngươi làm chi?


Trương Vô Kỵ cười hỏi lại:


- Làm sao tôi biết được? Có thế mới hỏi ông.


Người kia đáp:


- Làm sao ta biết được? Có thế mới hỏi ngươi.


Trương Vô Kỵ xem chừng người này không có ác ý, y theo sau mình đã lâu, nếu ra tay có thể giết mình ngay, liền hỏi:


- Ông tên gì?


Người kia đáp:


- Thuyết Bất Đắc.[7]


Trương Vô Kỵ hỏi:


- Sao lại không nói được là sao?


Người kia đáp:


- Thuyết Bất Đắc là Thuyết Bất Đắc, cần gì phải có lý do tại sao? Còn ngươi tên là gì?


Trương Vô Kỵ đáp:


- Tôi... tôi tên là Tăng A Ngưu.


Người kia hỏi:


- Sao nửa đêm canh ba ngươi lại chạy như thằng khùng thế là sao?


Trương Vô Kỵ biết đây là một dị nhân thân mang tuyệt kỹ, liền nói:


- Một người bạn của tôi bị Thanh Dực Bức Vương bắt đi, tôi muốn cứu về.


Người kia nói:


- Ngươi không cứu nổi đâu.


Trương Vô Kỵ hỏi:


- Sao thế?


Người kia đáp:


- Thanh Dực Bức Vương võ công cao hơn ngươi, ngươi đánh không lại y đâu.


Trương Vô Kỵ nói:


- Đánh không lại vẫn cứ đánh.


Người kia nói:


- Giỏi lắm, ngươi quả có chí khí. Bạn của ngươi là một cô gái phải không?


Trương Vô Kỵ đáp:


- Đúng vậy. Làm sao ông biết?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Ngày gió giao mùa

Ngày gió giao mùa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Người đàn bà bỏ đi

Người đàn bà bỏ đi

Bố đã từng yêu thương mẹ và đến bây giờ khi mẹ đã bỏ đi, bố vẫn không ngừng

26-06-2016
Mối Tình Đầu - Sogood

Mối Tình Đầu - Sogood

Đầu tiên phải kể sơ qua thế này.. lớp em là lớp cá biệt, tuần nào cũng đội sổ

17-07-2016 28 chương
Sự hối hận muộn màng

Sự hối hận muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cuộc đời là

27-06-2016
Con bò khóc

Con bò khóc

Khi anh ta nhìn mà không tin vào mắt mình, anh ta thấy ở con mắt bên phải của con bò, bên

29-06-2016
Anh

Anh

Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm,

24-06-2016