XtGem Forum catalog
Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung

Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 76
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung - Chương 14 - Thất hiệp tự hội lạc vị ương 2

↓↓

- Thế vừa rồi tứ ca giao lại cho y chắc là danh sách và trù hoạch thư, phải không?

bạn đang xem “Ỷ thiên đồ long ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trương Tùng Khê đáp:


- Đúng thế.


Mạc Thanh Cốc hỏi:


- Còn Cung Cửu Giai thì sao? Tứ ca giúp y cái gì?


Trương Tùng Khê đáp:


- Tên Cung Cửu Giai này võ công cao cường lắm, thế nhưng nhân phẩm hành vi không thể nào so với Tổng tiêu đầu Vân Hạc được. Sáu năm trước, y bảo tiêu đến Vân Nam, ở Côn Minh nhận lời gửi gấm của một lái buôn, chuyển một chuyến châu ngọc đáng giá tới sáu mươi vạn lạng bạc châu báu tới Đại Đô . Thế nhưng khi tới Giang Tây thì việc không hay xảy ra, bên hồ Bà Dương, bị ba trong số Bà Dương tứ nghĩa vây đánh, cướp mất tài hóa. Mất chuyến này, Cung Cửu Giai dù có khuynh gia đãng sản cũng không đền nổi số châu báu đã nhận, nhất là Yến Vân tiêu cục lại đứng đầu các tiêu cục ở phương bắc, một khi y hạ bảng rồi, sau này ai còn làm ăn gì được nữa. Y nằm trong khách điếm suy qua nghĩ lại, cuối cùng toan kết liễu cuộc đời.


Bà Dương tam nghĩa vốn không phải lục lâm đại đạo, sao lại đi cướp món châu báu này? Thì ra lão đại trong tứ nghĩa phạm tội, đang bị giam trong nhà lao ở phủ Nam Xương, nay mai sẽ bị xử chém. Tam nghĩa đã hai lần cướp nhà tù nhưng không cứu được người anh cả, quan phủ lại càng phòng phạm nghiêm nhặt hơn. Bà Dương tam nghĩa biết y tham tiền, nên toan đem số châu báu đó hối lộ để y giảm khinh tội danh cho lão đại. Tiểu đệ thấy bốn anh em thật là nghĩa khí, nên tìm cách cứu lão đại ra khỏi nhà lao, yêu cầu bọn họ đem châu báu trả lại cho Cung Cửu Giai. Gã tổng tiêu đầu đó tuy mặt mày đáng ghét, ăn nói vô duyên, nhưng bình sinh cũng chưa làm điều gì ác, tại Đại Đô cũng không giao kết quan phủ, hà hiếp người lương thiện, có cứu mạng y cũng là chuyện tốt. Đệ nói Bà Dương tứ nghĩa không được đề cập đến tên Trương Tùng Khê, chỉ giữ lại mảnh gấm đoạn dùng để bọc châu báu lại thôi. Lúc nãy tiểu đệ đem trả lại mảnh gấm đó, y phải biết ngay là chuyện gì rồi.


Du Liên Châu gật đầu:


- Việc này tứ đệ làm là đúng lắm. Gã Cung Cửu Giai không nói làm chi, nhưng cứu Bà Dương tứ nghĩa thì phải ra tay.


Mạc Thanh Cốc nói:


- Tứ ca, thế còn Kỳ Thiên Bưu thì anh giao cái gì thế?


Trương Tùng Khê nói:


- Đó là chín mũi Đoạn Hồn Ngô Công tiêu[9].


Năm người nghe nói đều ?A? lên một tiếng. Đoạn Hồn Ngô Công tiêu cũng khá nổi danh trên giang hồ, là ám khí thành danh của đại hào Ngô Nhất Manh đất Kinh Châu. Trương Tùng Khê nói:


- Chuyện này quả thực tiểu đệ lớn mật quá, đến bây giờ nghĩ lại, hôm đó quả thực nguy hiểm. Gã Kỳ Thiên Bưu bảo tiêu đi qua Đồng Quan[10], vô ý gây chuyện với đệ tử của Ngô Nhất Manh, hai người động thủ, Kỳ Thiên Bưu xuất chưởng đánh y bị thương nặng. Kỳ Thiên Bưu biết mình gây ra đại họa, vội vàng giao lại tiêu ngân, đang đêm lẻn trốn về Kim Lăng, tụ tập bằng hữu, hợp lực đối phó với Ngô Nhất Manh. Thế nhưng y vừa tới Lạc Dương thì bị Ngô Nhất Manh đuổi kịp, hẹn với y hôm sau ở bên ngoài cửa tây thành Lạc Dương tỉ thí.


Ân Lê Đình nói:


- Ngô Nhất Manh võ công cao cường lắm, Kỳ Thiên Bưu làm sao là đối thủ của y được?


Trương Tùng Khê đáp:


- Đúng thế. Kỳ Thiên Bưu cũng biết tài nghệ y, không sao đỡ nổi một mũi tiêu của Ngô Nhất Manh, nhưng không còn cách nào khác, nên đến gặp anh em họ Kiều ở Lạc Dương nhờ giúp đỡ. Kiều thị huynh đệ liền nhận lời, nói: ?Bằng vào võ công anh em chúng tôi, Kỳ đại ca chắc cũng biết quyết không sao địch lại Ngô Nhất Manh đâu. Thế nhưng đại ca đã gọi chúng tôi ra, có thì cũng chỉ đứng ngoài la hét trợ uy thôi. Được rồi, ngày mai giờ ngọ, bên ngoài cửa thành phía tây, anh em chúng tôi thể nào cũng có mặt?.


Mạc Thanh Cốc nói:


- Anh em họ Kiều cũng là tay sử dụng ám khí có hạng, có họ giúp sức, Kỳ Thiên Bưu lấy ba địch một, may ra đánh ngang tay được với Ngô Nhất Manh. Nhưng không biết bên phía Ngô Nhất Manh có còn ai không?


Trương Tùng Khê nói:


- Ngô Nhất Manh chẳng có ai khác, nhưng có điều anh em họ Kiều chơi khăm. Sáng hôm sau, Kỳ Thiên Bưu đến nhà họ Kiều, toan cùng họ thảo luận sách lược nghinh địch, nào ngờ người giữ cửa nói là: ?Đại gia và nhị gia sáng sớm nay có chuyện gấp phải đi Trịnh Châu, dặn Kỳ lão gia đừng chờ nữa?. Kỳ Thiên Bưu nghe nói thế tưởng chừng giận muốn vỡ bụng mà chết. Mấy năm trước anh em họ Kiều có chuyện ở Giang Nam, Kỳ Thiên Bưu từng giúp đỡ họ rất nhiều, nào ngờ khi nguy nan nhờ cứu viện, anh em họ mồm nói thật ngọt tai, nhưng chân lại bôi mỡ, chạy bay chạy biến. Kỳ Thiên Bưu biết Ngô Nhất Manh tâm địa ác độc, ước hội này không sao trốn tránh được, đành về khách điếm viết một lá thư để lại, tính toán hậu sự, giao cho người đưa tin xong, còn mình đi ra ngoài thành phó ước.


Chuyện này trước sau đều lọt vào mắt tiểu đệ. Hôm đó đệ giả trang làm một người ăn mày, bôi mặt nằm ở một gốc cây lớn ngoài thành phía tây. Chẳng mấy chốc Ngô Nhất Manh và Kỳ Thiên Bưu trước sau đến đó, hai người ra tay đánh nhau. Đấu được vài hiệp, Ngô Nhất Manh liền giở sát thủ ném ra một mũi Đoạn Hồn Ngô Công tiêu. Kỳ Thiên Bưu thấy không cách nào đỡ được, nhắm mắt chờ chết. Tiểu đệ liền lướt ra, giơ tay bắt lấy mũi tiêu. Ngô Nhất Manh vừa sợ vừa tức, quát hỏi đệ có phải là người của Cái Bang không? Tiểu đệ chỉ cười hì hì không trả lời.


Ngô Nhất Manh liên tiếp ném ra tám mũi Ngô Công tiêu. Ám khí thành danh của y quả thực phi thường, nếu như dùng võ công bản môn để bắt thì không có gì là khó. Tuy nhiên tiểu đệ sợ y nhìn ra được, nên cố giả cách chân trái bị què, tay phải cụt, chỉ dùng một tay trái, lại dùng cách bắt phi tiêu của phái Thiếu Lâm, lòng bàn tay úp xuống đất mà bắt, bắt tất cả chín mũi phi tiêu, nhưng lòng bàn tay bị mũi độc tiêu thứ bảy của y cào xước, thật là mười phần nguy hiểm. Quả nhiên y quát hỏi đệ là học trò của vị cao tăng nào trong phái Thiếu Lâm, tiểu đệ giả câm ú ớ, nói năng ấp úng một hồi. Ngô Nhất Manh biết rằng không địch nổi, tức giận bỏ đi, trở về Kinh Châu đóng cửa không ra ngoài nữa, mấy năm nay không thấy xuất hiện trên giang hồ.


Mạc Thanh Cốc lắc đầu:


- Tứ ca, Ngô Nhất Manh tuy không phải là phường lương thiện, nhưng gã Kỳ Thiên Bưu cũng chẳng tốt lành gì, hôm đó nếu như tứ ca bị thương bởi Ngô Công tiêu, có phải khổ không? Chuyện đó mạo hiểm quả thực không đáng gì.


Trương Tùng Khê cười đáp:


- Thì cũng vì ta nhất thời hiếu sự, lúc trước đâu có ngờ rằng những mũi phi tiêu Ngô Công đó lợi hại đến thế.


Mạc Thanh Cốc tính tình sảng trực, làm sao hiểu chân ý của việc Trương Tùng Khê làm, nhưng Trương Thúy Sơn thì hiểu ngay tứ ca tận tâm kiệt lực chẳng qua chỉ để giải tỏa cái vụ đại cừu toàn gia Long Môn tiêu cục bị giết mà thôi. Anh ấy biết Hổ Cứ đứng đầu các tiêu cục vùng Giang Nam, các đầu não tiêu cục một dãy Dực Lỗ đều thuộc Yến Vân, các tỉnh tây bắc thì Tấn Dương tiêu cục là nhất. Sau này nếu chuyện Long Môn tiêu cục xảy ra, ba tiêu cục này nhất định đứng ra nên anh ấy phải ra tay giúp cho ba điều ân huệ. Ba chuyện đó nhìn qua thì tưởng ngẫu nhiên, nhưng thực ra Trương Tùng Khê đã cố gắng tìm tòi, chờ đợi cơ hội, không biết tốn mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tâm huyết.


Trương Thúy Sơn nghẹn ngào nói:


- Tứ ca, anh em mình tình huynh đệ như tay chân, tiểu đệ không dám nói đến chữ ?tạ?, cũng chỉ vì đệ muội trước đây sai trái, gây ra cái đại họa này.


Chàng đem chuyện Ân Tố Tố cải trang như thế nào, đang đêm đến giết toàn bộ gia quyến của Long Môn tiêu cục kể lại đầu đuôi, sau cùng nói:


- Tứ ca, chuyện này rồi sẽ kết thúc ra sao, xin tứ ca tính cho tiểu đệ một điều.


Trương Tùng Khê trầm ngâm hồi lâu nói:


- Việc này phải nhờ sư phụ chỉ thị. Nhưng ta thiết tưởng người chết rồi không sống lại được, đệ muội đã bỏ ác làm lành, không còn là cô gái giết người không chớp mắt khi xưa. Tri quá năng cải, thiện mạc đại yên[11]. Đại ca nghĩ có phải không?


Tống Viễn Kiều phải đối phó chuyện đại sự liên quan đến mấy chục nhân mạng, nhất thời trù trừ không quyết định được. Du Liên Châu gật đầu nói:


- Đúng thế.


Ân Lê Đình sợ nhất là nhị ca, biết đại ca là người dễ tính, dễ dàng xuôi theo, còn Du Liên Châu là người thiết diện vô tư, ghét kẻ ác như kẻ thù, e sẽ làm khó khăn cho ngũ tẩu, nên từ trước tới nay vẫn canh cánh không yên. Chàng đâu hay Du Liên Châu biết chuyện này từ trước, đã tha thứ cho Ân Tố Tố nên thấy nhị ca gật đầu, trong lòng vui sướng nói:


- Thế thì ai hỏi tới, ngũ ca cứ nói không phải mình giết. Cái đó cũng không nói sai, vì ngũ ca đâu có làm.


Tống Viễn Kiều trừng mắt nhìn Ân Lê Đình:


- Nếu cứ chối tội như thế, lòng ngũ đệ sao an? Chúng ta mang tiếng hiệp nghĩa, lòng mình sao an?


Ân Lê Đình vội nói:


- Thế thì làm sao bây giờ?


Tống Viễn Kiều nói:


- Theo ý ngu huynh, đợi khi tiệc thọ của sư phụ xong rồi, chúng ta trước hết đi tìm đưa con của ngũ đệ, sau đó sẽ mở anh hùng đại hội tại Hoàng Hạc Lâu. Khi chuyện Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn kết thúc rồi, sáu người sư huynh đệ chúng ta, thêm cả ngũ đệ muội, bảy người cùng xuống Giang Nam, trong vòng ba năm, mỗi người phải làm cho được mười điều thiện.


Trương Tùng Khê vỗ tay reo lên:


- Đúng thế, đúng thế. Long Môn tiêu cục chết uổng bảy mươi người, mỗi người chúng ta làm mười điều thiện, cứu được một hai trăm người vô tội, xem ra miễn cưỡng có thể bỏ qua được.


Du Liên Châu nói:


- Đại ca tính thế cũng ổn, sư phụ chắc cũng bằng lòng. Nếu không thì dù có bắt ngũ đệ muội đền mạng cho bảy mươi mạng người của Long Môn tiêu cục, cũng chỉ chết thêm một người, có ích lợi gì?


Trương Thúy Sơn tới nay vẫn lo lắng, nghe đại sư ca an bài như thế, trong lòng thật mừng nói:


- Để tiểu đệ nói cho Tố Tố hay.


Chàng nói cho vợ nghe những lời Tống Viễn Kiều vừa nói, lại báo tin sau khi anh em chúc thọ sư phụ rồi, sẽ cùng nhau đi tìm Vô Kỵ. Ân Tố Tố vốn không bệnh tật gì nhiều, chỉ vì thương nhớ con mà thành ốm, nghe trượng phu nói như thế, nghĩ thầm bằng tài sức của sáu người trong Võ Đương lục hiệp, thể nào cũng đem được Vô Kỵ trở về, nàng mới khoan tâm.


Trương Thúy Sơn lại đi thăm Du Đại Nham, sư huynh đệ gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, mỗi người mang một tâm sự.


[1] Áo dệt bằng sợi dây sắn (pueraria thunbergiana)


[2] dao đài là cái lầu bằng ngọc dao, ý nói càng tăng vẻ đẹp


[3] chỉ bộ áo cà sa và bát khất thực của nhà sư đời trước truyền cho đời sau. Nguyên nghĩa chỉ dùng cho Thiền tông mà thôi, đây nói chung về việc truyền chức chưởng môn của một môn phái.


[4] Loại tên bắn ra có tiếng kêu rít, dùng để báo hiệu (sounding-arrow)


[5] Ngọc không mài dũa, không thành đồ vật.


[6] Nguyên tác kháng là một loại giường xây bằng gạch, dưới có đốt than cho ấm


[7] gió từ tay áo ra


[8] ra quân hỏi tội


[9] mũi phi tiêu có hình con rết (ngô công)


[10] thuộc tỉnh Thiểm Tây


[11] biết sai lầm mà sửa đổi, là một điều tốt lớn vậy


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Trăng lạnh (Phần cuối)

Trăng lạnh (Phần cuối)

Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm

24-06-2016
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016