Insane
Tuyết sơn phi hồ - Kim Dung

Tuyết sơn phi hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 66 đánh giá )

Tuyết sơn phi hồ - Kim Dung - Chương 14 - Câu chuyện không có đoạn kết

↓↓

Hồ Phỉ đáp:

bạn đang xem “Tuyết sơn phi hồ - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Con người này giả nhân giả nghĩa, chỉ một việc ông ta mưu hại cha muội có thể nhận ra những việc khác...


Nói đến đây, giọng chàng dịu hẳn lại:


-Nhưng bây giờ tôi không oán hận ông ta nữa. Nếu không có ông ta, làm sao tôi gặp được muội?


Lúc này ngoài hang chợt có tiếng binh khí va chạm nhau, văng vẳng xen kẽ với tiếng quát tháo chửi bới. Những tiếng này trầm đục, Hồ Phỉ lờ mờ nhận ra được còn Miêu Nhược Lan chỉ tưởng đó là tiếng gió lay tùng bách, tiếng tuyết rơi từ trên núi.


Hồ Phỉ nói:


-Tiếng này vang lên từ lòng đất, thật lạ! Muội ở đây, tôi ra xem sao!


Nói xong đứng ngay dậy. Miêu Nhược Lan nói:


-Không, cho muội đi cùng!


Hồ Phỉ cũng không muốn để nàng một mình trong hang liền nói "Thôi được!" rồi cầm tay nàng ra khỏi hang lần theo tiếng động mà đi.


Hai người thong thả đạp tuyết đi chừng mấy chục dặm. Hôm ấy là ngày rằm tháng ba, trăng đang độ tròn, ánh trăng như bạc rót xuống ánh tuyết như bạc lại phản chiếu trên da dẻ trắng ngần của Miêu Nhược Lan, thật là cảnh tiên trên cõi trần gian, nào biết đêm nay là cái đêm gì? Lúc này Hồ Phỉ đã cởi áo ngoài khoác lên vai cho Miêu Nhược Lan. Dưới ánh trăng, bốn mắt nhìn nhau, thật là không còn gì vướng bận trong lòng nữa.


Hai người thấy lòng êm dịu, những câu thơ ca vịnh tình ý gắn bó của người xưa bỗng từng câu buộc ra từ miệng họ. Hồ Phỉ bất giác ngâm khẽ:


-Nghĩ ngôn ẩm tửu, dữ tử giao lão.


Miêu Nhược Lan ngẩng đầu nhìn lên vào mắt chàng khe ngâm theo:


-Cầm sắt tại ngư, mạc bất tĩnh hảo.


Ðó là những câu đối đáp giữa một đôi vợ chồng được ghi lại trong Kinh Thi, tình ý triền miên, dịu dàng vô hạn. Chợt tiếng người trong lòng đất vang rõ hơn.


Hồ Phỉ nhận biết tinh hơn, nói:


-Bọn họ đã tìm đến nởi cất giấu kho báu đang tranh giành chém giết nhau dưới đó.


Từ lá thư để lại của cha, chàng biết nơi để kho báu, đã từng vào đó mấy lần và lấy ra tờ giấy cha mẹ cất giấu năm nào và cả cây bút bằng vàng của cha Ðiền Quy Nông. Sáng hôm nay, chàng búng cây bút vàng cho Ðiền Thanh Văn là có ý cảnh cáo. Tuy biết rõ kho báu nhưng thể theo ý cha mẹ, chàng không muốn khui nó ra.


Lúc này lần theo hướng tiếng động chàng đoán bọn Bảo Thụ thấy châu báu vàng bạc thì vằn mắt lên, đang tranh cướp lẫn nhau.


Hồ Phỉ đoán không sai một li. Dưới hang sâu, người của các phái Thiên Long Môn, ẩm Mã Xuyên sơn trại, Bình Thông tiêu cục đang lăn xả chém giết nhau để tranh giành của báu. Bảo Thụ khoanh tay đứng xem, chỉ cười nhạt, thầm nghĩ cứ để cho chúng mày đâm chém nhau vãn đi, lão hoà thượng này sẽ thong thả dọn dẹp chúng mày. Chu Vân Dương giằng co với Hùng Nguyên Hiến, cả hai lăn lộn dưới đất. Bỗng cả hai lăn đến cạnh đống lửa. Lúc đầu cả hai đều muốn đè đối phương trên đống lửa, nào ngờ lăn lộn một lúc suýt nữa làm tắt cả lửa. Bảo Thụ chửi mắng:


-Muốn chết cóng cả lũ hay sao mà dập lửa đi thế?


Lão giơ chân phải kê dưới thân mình Chu Vân Dương rồi hất tung cả hai gã cùng bay lên rồi rơi biu bịch xuôngs đất. Bảo Thụ cười hì hì, cúi xuống nhặt mấy thanh củi to bỏ thêm vào đống lửa. Ðang định ưỡn thẳng lưng đứng lên, lão chợt thấy dưới ánh lửa bập bùng soi rõ hai bóng người trên vách băng trước mặt. hai bóng người này cùng đang rung rinh khiến lão giật mình quay lại nhìn. Thì ra ở cửa hang có hai người sánh vai nhau cùng đứng, một người có vẻ e lệ, đó là Miêu Nhược Lan, người kia râu ria tua tủa, mặt đầy sát khí, đó là Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Phỉ.


Bảo Thụ "A!" lên một tiếng, vẫy tay phải ra, một xâu tràng hạt sắt bay đi. Tràng hạt lúc đầu ném ra liền như một chuỗi nhưng thực ra dây xâu đã bị lão ngắt từ trước nên mâý chục hạt bỗng chia ra trên dưới, tả hữu đánh vào những huyệt đạo quan trọng trên người Hồ Phỉ và Miêu Nhược Lan. Ðây là tuyệt kĩ do lão khổ luyện hơn mười năm mới thành, chuyên nhằm bảo vệ mình và cứu người, chưa bao giờ dùng để đón đánh địch thủ cả. Lúc này, gặp địch thủ tài giỏi quá đột ngột,trong lúc cấp bách, lão phải giở chiêu sát thủ này ra.


Hồ Phỉ cười nhạt, bước tới một bước, che chắn cho Miêu Nhược Lan. Bảo Thụ thấy chàng không có công phu kì lạ nào chống đỡ thì mừng lắm, thầm nghĩ: "Thì ra ngươi chỉ phách lối, công phu chẳng qua có vậy, phen này phải khiến cho ngươi không có đất chôn mới được!". Lão đang lúc đắc ý chợt thấy Hồ Phỉ vung hai tay áo ra là đã thu hết mấy chục hạt sắt đang vun vút bay tới, rồi từ tay áo có tiếng lách tách như tiếng băng rơi, mấy chục viên sắt đã bay cả sang vách băng, làm băng vụn toé ra tứ phía.


Bảo Thụ thấy thế thì bất giác sợ mất mặt, vội nhảy lùi về phía sau Tào Vân Kỳ.


Sợ Hồ Phỉ đuổi theo, lão la lên "Hỏng rồi!" hai tay chộp lấy lưng Tào Vân Kỳ, nhấc tấm thân cao lớn ấy lên ném vào đống lửa. Lão định dập tắt lửa đê Hồ Phỉ không thấy được lão, nào ngờ đống lửa vừa được bỏ thêm củi khô đang rực cháy, Tào Vân Kỳ ngã vào lửa, lửa bén vào quần áo hắn khiến trong hang càng thêm sáng.


Hồ Phỉ thấy Bảo Thụ vừa bước lên đã giở ngay độc thủ ra với mình và Miêu Nhược Lan, lại nghĩ tới những điều Miêu Nhược Lan vừa kể, đủ thấy lão hoà thượng này bỉ ổi ham tiền, đã hại đến tính mạng cha mình thì lửa giận trong lòng bùng lên chẳng khác gì đống lửa đang cháy trong hang vậy. Chàng cúi nhặt một vốc châu báu đặt lên lòng bàn tay trái, dùng ngón tay trỏ bên phải không ngừng búng đi.


Chỉ thấy nào trân châu, san hô, bích ngọc, mã não, phỉ thuý, bảo thạch, ngọc mắt mèo, ngọc xanh tố mẫu... thôi thì đủ thứ quý hiếm bay tới như mưa trên người Bảo Thụ. Mỗi hạt ngọc bắn tới khiến lão đau đớn khôn cùng. Lão vọt lên, cui xuống cố tránh nhưng hễ ngón tay Hồ Phỉ búng ra, châu báu bắn tới đều trúng cả không chệch chút nào. Người trong hang khá đông, vậy mà số châu báu này không khi nào chạm vào người khác.


Nhìn thấy cảnh đó, bọn Lưu Nguyên Hạc, Ðào Bách Tuế đều nép sát người vào vách hang không dám động đậy. Lúc đầu Bảo Thụ còn né đông tránh tây, sau mắt cá chân trúng liền hai viên ngọc bích lão ngã ngay xuống, không đứng dậy được,đành kêu gào lăn lộn dưới đất. Lúc trước, lão chỉ sợ châu báu không nhiều, lúc này lão lại mong càng ít châu báu càng hay.


Hồ Phỉ càng búng càng nặng tay song cố ý tránh những chỗ nguy hiểm đến tính mạng lão, để cho lão nếm đủ mùi cay đắng. Những người kia lùi cảvào một góc hang chăm chú ngó xem, ai nấy hồn xiêu phách lạc, thở cũng không dám thở mạnh.


Miêu Nhược Lan thấy Bảo Thụ kêu rên thê thảm quá, trong lòng không nỡ bèn nói nhỏ:


-Người này xấu xa nhưng lão nếm đòn thế đủ rồi, tha cho lão đi!


Bình sinh Hồ Phỉ đã trừ ác là trừ tận gốc, huống hồ kẻ đó chính là kẻ thù đã giết hại cha mẹ mình, nhưng vừa nghe Miêu Nhược Lan nói vậy, chàng bỗng thấy mình đã hưởng hạnh phúc cực lớn nên lòng căm giận kẻ thù độc ác nhất trên đời cũng vơi đi nhiều. Chàng bèn vung tay trái ra, hơn mười mảnh ngọc quý còn lại trên tay bắn ra kêu lách tách, găm hết vào trong vách băng. Mọi người đều kinh hãi, thầm nghĩ: "Số đá quý ấy nếu cho Bảo Thụ nếm mùi, thì chỉ một mảnh thôi, cũng đủ lấy đi tính mệnh lão!".


Hồ Phỉ quét ánh mắt giận dữ từ trái sang phải, ánh mắt tia đến mặt người nào,người ấy bất giác cúi gầm mặt xuống, không dám đón ánh mắt chàng. Trong hang im lặng như tò, Bảo Thụ tuy đau đớn trên người song không dám rên nửa tiếng.


Một lúc sau, chàng quát lên:


-Các vị ham châu báu đến thế thì ở lạ trong hang này mà làm bạn với châu báu nhé!


Nói xong chàng dắt tay Miêu Nhược Lan quay gót bước ra.


Cả bọn không ngờ chàng chịu dễ dàng buông tha bon họ đến thế nên đều mừng rỡ khi nghe tiếng bước hcân hai người xa dần trong đường hầm. Họ kêu lên vui vẻ rồi cúi xuống nhặt châu báu.


Ra khỏi đoạn có hai tảng đá tròn, Hồ Phỉ nói:


-Chúng mình ngồi đây đợi một lát xem họ có chịu ra không. Ai ít lòng tham,chịu rút ra ngoài thì tha mạng sống của người đó.


Lúc này trong hang mọi người dùng tay bới nhặt lung tung, chỉ giận cha mẹ không sinh cho mình vài cái tay nữa. Một lúc lâu sau, bỗng trong đường hầm vang lên một hồi tiếng đóng nện nặng nề, bọn họ lúc đầu không hiểu, sau mới nghĩ ra thì ai nấy hoảng sợ, mặt xám ngoét, cùng kêu lên:


-Trời ơi, nguy mất rồi!


-Hắn lấp chặt lối ra rồi!


-Liều mạng với hắn thôi!


Trong lúc nguy cấp, mọi người tranh nhau ùa ra. Ðến được chỗ hai tảng đá tròn thì hai tảng đá đó đã bị Hồ Phỉ đẩy về chỗ cũ, chặn cứng lối ra. Ðường hầm chật chội, ở phía ngoài còn có chỗ để đẩy, còn phía trong chỉ đủ chỗ cho mọi người đứng. Mặt đá lại trơn nhẵn không bám vào đâu được mà xê dịch, bị lấp kín như thế này, chỉ một lúc sau số băng tan thành nước sẽ đông cứng lại, nếu bên ngoài không có người đến cứu thì người trong hang không sao thoát ra ngoài được.


Miêu Nhược Lan thấy không nỡ, nói:


-Huynh định chôn sống họ hay sao?


Hồ Phỉ đáp:


-Muội nói đi, trong số đó ai là người tốt, đáng được tha mạng nào.


Miêu Nhược Lan thở dài:


-Trên đời này, ngoài cha muội và huynh, muội không còn biết có ai thực sự là người tốt cả. Song huynh không thể giết hết kẻ xấu trong thiên hạ được.


Hồ Phỉ sững người, hỏi:


-Huynh sao kể được là người tốt?


Miêu Nhược Lan ngẩng lên nhìn chàng, đáp:


-Muội biết huynh là người tốt. Khi chưa gặp huynh, muội đã biết rồi kia! Ðại ca,đại ca có biết lúc nào trái tim muội đã thuộc về đại ca không?


Ðây là lần đầu tiên nàng buộc miệng gọi chàng là "đại ca", nhưng tiếng này gọi tự nhiên, trôi chảy, dường như đã quen gọi như thế từ rất lâu. Hồ Phỉ không sao kìm nén được nữa, dang tay ra ôm chặt lấy nàng. Miêu Nhược Lan cũng vòng tay ôm lại, cả người tựa vào lòng chàng. Hai người ôm lấy nhau, chỉ mong sao giây phút này dài vô tận.


Hai người ôm nhau như thế không biết đã được bao lâu thì ngoài cửa hang vang lên mấy tiếng bước chân. Hồ Phỉ thầm nghĩ: "Hỏng rồi, mình lấp cửa đường hầm để chôn sống bọn kia thì lại có: "con sẻ vàng rình con bọ ngựa bắt con ve", thế là lại có kẻ khác lấp cửa hang chôn sống mình!". Tay vẫn ôm Miêu Nhược Lan, Hồ Phỉ nhanh chóng đưa nàng rời khỏi hang.


Dưới ánh trăng, họ thấy trên tuyết có hai người ra sức chạy trốn, hiển nhiên là hai khách võ lâm đã so tài với Hồ Phỉ trên đỉnh núi tuyết. Chàng cười, bảo:


-Cha muội đuổi chúng đấy.


Chàng cúi xuống vốc một nắm tuyết, vận lực ra ngón tay nắm tuyết thành hòn cứng như đá. Chàng vung tay ra, hòn tuyết bay thẳng đánh trúng sau lưng một người, người này ngã xuống không dậy được. Người chạy sau thất kinh, ngoái cổ lại nhìn thì một hòn tuyết khác bay trúng vào ngực, lập tức ngã ngửa ra. Tuy hai kiểu ngã khác nhau song cả hai đều không sao đứng dậy được.


Hồ Phỉ cười ha hả rồi chợt dịu giọng hỏi:


-Trái tim muội thuộc về huynh từ khi nào? Huynh nghĩ chắc không thể sớm hơn huynh được. Phút đầu tiên nhìn thấy muội, huynh... huynh đã không còn làm chủ được bản thân nữa.


Miêu Nhược Lan thủ thỉ:


-Mười năm trước đây, khi mới lên bảy, muội nghe cha kể chuyện về cha mẹ đại ca, lòng muội chỉ toàn nghĩ tới đại ca. Muội tự nhủ, nếu cậu bé đáng thương đó còn sống trên đời này muội sẽ chăm lo cho cậu ta suốt đời để cậu ta đưọc sung sướng,quên thủa nhỏ đã bị người ta bắt nạt, xử tệ như thế nào.


Hồ Phỉ cảm kích trong lòng, không biết nói gì hơn, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng, qua vai nàng trông ra, bỗng chàng thấy trên đỉnh núi tuyết có mấy bóng đen đang bám dây trượt xuống. Hồ Phỉ kêu lên:


-Chúng mình chặn bọn xấu xa này cho cha muội nhé!


Nói xong, chàng vận lực vào gan bàn chân rồi ôm Miêu Nhược Lan chạy gấp,chốc lát đã tới chân đỉnh núi tuyết. Lúc này hai người đã đặt chân lên đất chỗ chân núi, mấy người khác đang tuột theo sau. Hồ Phỉ đặt Miêu Nhược Lan xuống, hai tay nắm hai hòn tuyết rồi cùng lúc vung ra, hai người khách dưới chân núi ngã liền.


Chàng đang định vung tuyết đánh bọn chưa xuống tới đất, chợt nghe lưng chừng núi có có người tiếng nói rành rọt:


-Ta thả chúng đi đấy, đừng ai cản chúng!


Từng tiếng một trong hai câu này vang lên từ lưng chừng núi xuống, âm vang và rành rọt, đó chính là tiếng nói của Miêu Nhân Phượng. Miêu Nhược Lan mừng rỡ gọi:


-Cha!


Tiếng nói ấy xa ngoài trăm trượng nhưng âm thanh từ xa vang tới chẳng khác nào người nói ở ngay trước mặt. Hồ Phỉ thấy nội lực Kim Diện Phật quả thực thâm hậu hơn hẳn mình, bất giác càng thêm khâm phục. Chàng vung hai tay ra, hai hòn tuyết nằm trong tay chàng lại cùng bay đi, lại trúng vào huyệt đạo hai người nằm dưới đất, song lần trước là điểm huyệt, lần này là giải huyệt. Hai người này nhúc nhích mấy cái rồi chống tay đứng lên, bỏ chạy thục mạng.


Tiếng Miêu Nhân Phượng từ lưng chừng núi lại vang lên:


-Quả nhiên công phu rất khá, chỉ tiếc là học chưa tốt!


Lời bình gồm mười hai chữ này, mỗi tiếng lại gần thêm ra, rồi một người cao gầy bám thừng tụt xuống. Chữ "tốt" vừa ra khỏi miệng thì người này đã đứng ngay trước mặt Hồ Phỉ. Hai người giương mắt nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ nghe xung quanh tiếng lạo xạo vang lên, đó là bước chân trên tuyết của những kẻ lên núi lần này được thoát chết chạy tản ra tứ phía.


Dưới ánh trăng, một người khập khiễng bước tới gần, chính là trang chủ Ðỗ Hi Mạnh. Lão đưa một cái bọc dài chừng hai gang tay cho Hồ Phỉ, run run nói:


-Ðây là di vật cũ của mẹ cháu, trong này không thiếu một thứ gì, cháu hãy nhận lấy đi!


Hồ Phỉ nhận lấy cái bọc, cảm thấy như có một luồng hơi nóng từ đấy truyền vào tim, khiến chàng run rẩy cả người. Nhìn theo bóng Ðỗ Hi Mạnh cà nhắc xa dần trong tuyết, Miêu Nhân Phượng thầm nghĩ: "Người này văn võ toàn tài, kết giao khắp thiên hạ, cũng gọi được là một hào kiệt, tình bạn với mình cũng đã trải hơn hai chục năm. Chỉ vì một sai lầm một lúc mà thân tàn mang tiếng xấu, thực là đáng tiếc!". Ông không biết Ðỗ Hi Mạnh và mẹ Hồ Phỉ là chỗ họ hàng gần gũi, càng không biết Hồ Phỉ là đứa con côi mà mình thương nhớ không quên trong hơn hai chục năm qua. Ông thong thả quay người lại, thấy con gái mình đang khoác áo đàn ông thẹn thò đứng trong tuyết. Ông thầm nghĩ, chàng trai kia tuy cứu mình thoát chết nhưng lại làm hoen ố sự trinh trắng của con gái mình, lại nghĩ đến chuyện


người vợ thất tiết bỏ nhà, giận không thể giết hết bọn đàn ông vô hạnh đểu cáng trong thiên hạ. Nghĩ đến đây ngực ông như muốn vỡ ra, khàn khàn bảo Hồ Phỉ:


-Theo ta!


Nói xong sải chân bước đi. Miêu Nhược Lan kêu lên:


-Cha, Hồ đại ca là...


Miêu Nhân Phượng vốn trầm mặc ít nói, xưa nay không thích nói thừa dù chỉ một tiếng, cũng không thích nghe thừa một lời nào, lúc này lại đang cơn giận bèn không cho con gái nói nữa. Thấy Hồ Phỉ đưa tay toan dắt con gái mình đi theo, ông quát to:


-To gan thật!


Ông lướt tới giơ tay trái lên, bàn tay to như chiếc quạt lá nắm chặt lấy cánh tay trái của Hồ Phỉ, nói:


-Lan Nhi, con đứng đây. Cha có mấy câu cần nói với nó.


Nói rồi chỉ một ngọn núi bên phải. Ngọn núi này tuy không cao vút tận mây như ngọn Ngọc Bút song phần nguy nga hiểm trở cũng chẳng kém là bao. Ông bỏ cánh tay Hồ Phỉ ra, đi nhanh lên núi. Hồ Phỉ nói:


-Lan muội, cha muội đã nói như vậy, huynh phải đi một lát đây. Muội đợi ở đây nhé!


Miêu Nhược Lan nói:

Chương trước

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Chuyện của bong bóng

Chuyện của bong bóng

Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến

29-06-2016
Con lừa và con la

Con lừa và con la

Lừa và La cùng đi đường. Hai con cùng chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang

24-06-2016
Nửa đời

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm

24-06-2016
Mật khẩu trái tim

Mật khẩu trái tim

"Nếu trái tim anh đã cài password, thì em sẽ cố gắng trở thành hacker chuyên nghiệp. Em

01-07-2016