Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 258
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Tru tiên - Tiêu Đỉnh - Chương 96 - Kì hoa

↓↓
Đại vương thôn.


Tiểu Hoàn đứng tại cửa thôn, ưu tư nhìn chăm chăm về phía Tử Trạch, sớm nay trời quang mây tạnh, vậy không hiểu sao giờ lại u ám như sắp có trận mưa rào.


Đêm hôm trước, nàng và gia gia Chu Nhất Tiên còn cùng với Kim Bình Nhi trong Tử Trạch, nhưng sau khi Kim Bình Nhi đi một chuyến rồi trở lại, thần sắc mệt mỏi phi thường, đồng thời đưa luôn hai người ra khỏi Tử Trạch trong đêm hôm đó.


Tiểu Hoàn có hỏi riêng Kim Bình Nhi nhưng Kim Bình Nhi trầm mặc không nói, chỉ khẽ bảo:

bạn đang xem “Tru tiên - Tiêu Đỉnh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nay tại Tử Trạch, tình thế thật nguy hiểm vượt xa những gì ta tiên liệu, các ngươi lưu lại chỉ chuốc họa vào thân mà thôi.


Tiểu Hoàn luôn tin tưởng vị thư thư này nên trong đêm liền cùng Chu Nhất Tiên rời Tử Trạch, đồng thời theo lời Kim Bình Nhi, hôm nay chuẩn bị rời nơi đây. Nàng biết Kim Bình Nhi nhất thời không sao nhưng đêm qua lúc ra đi thấy Kim Bình Nhi có vẻ rất lo lắng.


Nàng nghĩ lại những chuyện đã qua, không có chuyện ám muội thì vị thư thư ấy trở lại làm chi?


- Tiểu Hoàn!


Từ phía sau một tiếng gọi vọng tới, Tiểu Hoàn quay lại, thấy Chu Nhất Tiên hớt hải chạy tới nói:


- Mọi việc đã hoàn tất, chúng ta đi quách.


Tiểu Hoàn lặng lẽ gật đầu, nhưng không nhịn được lại hỏi Chu Nhất Tiên:


- Gia gia, theo ông ở Tử Trạch chị Bình Nhi có gặp nguy hiểm không?


Chu Nhất Tiên run run nói:


- Ta làm sao biết được?


Tiểu Hoàn dẩu mỏ, trừng mắt nhìn ông ta, Chu Nhất Tiên trong lòng rất yêu đứa cháu gái này, đành thở dài, ngó nghiêng tứ phía không thấy ai, bèn đến cạnh Tiểu Hoàn, khẽ nói:


- Những ngày chúng ta ở Tử Trạch, đi theo Kim Bình Nhi đã vài lần gặp người của Trường Sinh Đường, nhưng đêm qua, cháu có nhìn thấy chúng nhân Trường Sinh Đường không?


Tiểu Hoàn thất kinh.


Chu Nhất Tiên cười cười, sắc mặt dần trở lại với nét cười vô dạng hàng ngày, mục quang sáng quắc, nói:


- Đặc biệt là vào ngày cháu đối mặt gã ngư đầu quái nhân, ông ở bên cạnh nghe rõ Kim Bình Nhi hẹn cùng cao thủ của hai đại tông phái trong Ma giáo, Quỷ vương tông Quỷ Lệ và Vạn Độc Môn Tần Vô Viêm. Ba người này hẹn gặp nhau tại Tổng Đà của Trường Sinh Đường, theo cháu họ gặp nhau làm gì?


Tiểu Hoàn cau mày, hồi lâu mới nói:


- Gia gia, theo gia gia thì...


Chu Nhất Tiên ngắt lời:


- Không sai, chỉ e phong quang suốt 800 năm của Trường Sinh Đường, cuối cùng sẽ bị huỷ bị huỷ trong tay ba tên sát tinh trẻ tuổi này, Ngọc Dương Tử đạo hạnh cao thâm, mà cũng...


Ông ta đột nhiên nói thao thao bất tuyệt, thần sắc rầu rầu, trầm mặc hồi lâu, lại nói tiếp:


- Nay trong Ma giáo tranh đấu kịch liệt, chính đạo lại cũng đấu đá lẫn nhau, Thanh Vân Môn mười năm trước tổn hao nguyên khí rất nặng nề, giờ vẫn chưa hồi phục. Thiên hạ giờ đây, sợ rằng sinh linh lại lâm vào cảnh lầm than.


Tiểu Hoàn run run xuất thần, Chu Nhất Tiên liền trấn tĩnh tinh thần, cười hề hề nói:


- Thiên hạ loạn thì kệ thiên hạ loạn, liên quan gì đến chúng ta? Đi, chúng ta tiếp tục đi tạo phúc cho trăm họ.


Tiểu Hoàn cười sằng sặc, Chu Nhất Tiên tựa hồ như không hề để ý, đi chuẩn bị bao phục, tay cầm gậy trúc "Tiên nhân chỉ lộ", quay đầu vẫy Tiểu Hoàn, chợt như ngây dại, nhìn chằm chằm phía sau Tiểu Hoàn.


Tiểu Hoàn thấy gia gia mục quang cổ quái, quay người nhìn lại, cũng ngây người ra, chỉ thấy Dã Cẩu Đạo Nhân mặt hầm hầm, từ phía Tử Trạch đi tới, ánh mắt lướt qua Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên ở cửa thôn.


Sớm hôm nay, Dã Cẩu Đạo Nhân vốn dĩ vẫn theo chân Quỷ Lệ đột ngột bị Quỷ Lệ ra lệnh rời Tử Trạch, Dã Cẩu hết sức ngạc nhiên, tuy trong lòng hiểu rõ hiện nay tại Tử Trạch tình thế cực kỳ hung hiểm, chạy thì tốt hơn, nhưng bị Quỷ Lệ khinh thường thành ra mặt hằm hằm không nói được câu nào, trong lòng rất khó chịu, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi bới.


Lúc ấy đột nhiên thấy Tiểu Hoàn ở cửa thôn, Dã Cẩu không biết thế nào hơi lúng túng nhưng trong lòng cũng không hiểu sao mình lại thế?


Hắn chưa kịp cất bước thì ở phía sau Tiểu Hoàn đã hỏi:


- Đạo trưởng, khoan hãy đi.


Dã Cẩu run run từ từ quay người lại, Chu Nhất Tiên nhíu mày chạy lại bên cạnh Tiểu Hoàn, lúng túng hỏi:


- Cháu gọi hắn làm gì?


Tiểu Hoàn trừng mắt nhìn Chu Nhất Tiên, không trả lời, mặt nở nụ cười, tiến lại phía Dã Cẩu Đạo Nhân, lấy chiếc dù từ trong bao phục ra, nói với hắn:


- Đạo trưởng, tôi trả lại chiếc dù cho ông này.


Dã Cẩu hai mắt nhìn chòng chọc chiếc dù, mặt trù trừ không định, nhất thời hơi hoảng hốt, không dám đưa tay ra lấy. Tiểu Hoàn không để ý, đặt chiếc dù lên tay hắn, nhìn hắn cười nói:


- Cảm ơn ông về chuyện ngày hôm đó.


Dã Cẩu Đạo Nhân đột nhiên thấy lòng như chắp cánh, thư thái như đứng trước rừng hoa, lặng lẽ khẽ nuốt nước bọt.


Tiểu Hoàn chạy lại về phía Chu Nhất Tiên, đỡ lấy bao phục, nói:


- Mình đi thôi gia gia.


Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn gã Dã Cẩu si ngốc bất động, đi theo Tiểu Hoàn, lẩm bẩm:


- Sao cháu lại cười với hắn?


Tiểu Hoàn tức giận nói:


- Gia gia, ông ấy là người tốt.


Chu Nhất Tiên "phì" một cái, nói:


- Hắn mà là người tốt thì ta là Phật tổ đầu thai!?


Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên dần dần đi xa, thanh âm bé dần, Dã Cẩu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào chiếc dù trên tay, cũng không biết bao lâu mới đột nhiên cất bước những bước dài theo hướng Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên đã đi.


Sau khi họ đi khỏi, Đại Vương thôn trở lại không khí tĩnh lặng, cách cửa thôn độ một trượng xuất hiện một nam một nữ, nam mặc bộ đồ trắng, nữ có tấm hắc sa che mặt, chính thị là Thanh Long và U Cơ.


Thanh Long lãnh đạm nói:


- Gã Chu Nhất Tiên đó lai lịch thế nào, cô có biết không?


Đằng sau tấm hắc sa che mặt, U Cơ không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.


Thanh Long trầm ngâm, trong sâu thẳm dường như suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói:


- Hắn ta thực sự không đơn giản, thêm vào đó cháu gái hắn có giao tình với Hợp Hoan phái Kim Bình Nhi, sau này cần phải chú ý nhiều.


U Cơ trầm mặc suy nghĩ, nhẹ nhàng nói:


- Chúng ta đi thôi, Tông chủ bảo chúng ta đi làm đại sự, không thể trì hõan.


Thanh Long nhìn cô ta, mắt ánh lên sự lo âu nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, nói:


- Không sai, chúng ta đi thôi.


Dứt lời, hai người từ từ rời Đại Vương Thôn , đi ngược với hướng bọn Chu Nhất Tiên, nhằm thẳng vùng đầm nước chết chóc tiến tới.


Gió bỗng không biết từ đâu thổi tới khắp trời đất ẩn chứa sự thê lương khôn tả.


Sắc trời bỗng dưng sầm sì.


***


- Ầm!


Sấm bỗng nổi lên giữa những đám mây đen vần vũ và mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Trời đất mờ mịt trong làn mưa. Quỷ Lệ đứng dưới một cây đại thụ, mắt nhìn tứ phía.


Sau lưng vẫn là bức tường chướng khí khổng lồ, kỳ thực nếu theo lẽ thường, lam sơn chướng khí tầm thường hễ gặp phải nước mưa là lập tức biến mất, nhưng chướng khí kịch độc bên trong Tử Trạch này lại dường như không hề uý kị nước mưa vậy, mặc cho mưa gió tơi bời, bức tường chướng khí vẫn sừng sững không hề suy giảm.


Quỷ Lệ từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn ra phía trước, thấy trong cái đầm lúc này đã mọc lên một khu rừng rậm rạp, dưới cơn gió thảm mưa sầu, khu rừng trải dài mãi không dứt, chẳng biết là rộng lớn đến mức nào? Mà mưa mỗi lúc một to, tầm nhìn tuy đã rõ ràng hơn ban nãy, khi trời đầy chướng khí, nhưng vẫn không thể nhìn ra quá xa được.


- Chi chi , chi chi !


Đột nhiên, cành cây lay động và một vật xuất hiện, đích thị là Tiểu Hôi vừa mới chạy đi đâu đó nhí nhảnh nhảy lại, khẽ đứng trên vai Quỷ Lệ, tay cầm mấy quả dại không hiểu vặt ở đâu, cười toe, đưa cho Quỷ Lệ, trên tay vẫn còn ba bốn quả bắt đầu nhấm nháp.


Quỷ Lệ cười mát, cắn thử thấy chát sít nhưng sau đó lại cảm thấy vị ngòn ngọt.


Lúc đó mưa lớn dần, sấm sét dồn dập, Quỷ Lệ không thể dùng pháp bảo để tránh được, để mặc mưa gió táp vào người. Tiểu Hôi đứng trên vai Quỷ Lệ, lông trên mình ướt dần, nhưng trông như không thèm để ý đến trận mưa, chỉ để tâm vào thứ quả trên miệng, "tọp tẹp tọp tẹp", sung sướng tận hưởng, cái đuôi dài sau lưng Quỷ Lệ cứ rung rung, quẫy lên quẫy xuống trông rẩt vui mắt.


Quỷ Lệ từ từ ăn thứ quả dại trên tay, đột nhiên nói:


- Tiểu Hôi, vừa rồi nhà ngươi cũng nhận ra cô ta à?


Tiểu Hôi đang nhấm nháp thứ quả dại, mồm ngậm chặt không thốt ra tiếng nào, đôi mắt nhìn Quỷ Lệ tỏ vẻ đồng ý.


Quỷ Lệ cũng không trông đợi sự trả lời từ phía Tiểu Hôi, lại nói tiếp một mình:


- Tại sao cô ta không giết ta nhỉ? Lúc nào cô ta cũng thống hận Ma giáo lắm cơ mà ?


- Ầm.


Tiểu Hôi không đáp, trời bỗng nổi một tiếng sấm kinh thiên động địa.


Quỷ Lệ trầm ngâm nhìn trời đẩt, mưa giăng khắp nơi, như đao như kiếm, biến hóa vạn trạng, tung hoành khắp chốn.


Thân hình hắn run lên nhè nhẹ, đột nhiên thần trí lãng đãng, dường như lại quay trở về cái đêm thời niên thiếu đó, cùng lão hoà thượng khuôn mặt hiền từ đứng nơi đầu thôn, hắn lặng lẽ ôn lại...


Điều này đã khắc sâu trong tâm tưởng của hắn trong nhiều năm nay, chưa từng phai nhạt.


Hai tay hắn nắm chặt, móng tay như bấu chặt vào chưởng tâm, thậm chí như gắn chặt vào cơ thể, hắn đang bị kích động đến mức run rẩy. Lúc này, Phệ Hồn trong tay áo hắn như một phần của cơ thể cũng đồng thời phát sáng, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa tòan thân, Phệ Huyết Châu tỏa khí hung lệ, phảng phất tập trung tại đôi mắt của hắn.


Tiểu Hôi trên vai của hắn như thấy bất an cũng kêu lên.


Trên trời, bỗng xẹt lên một tia chớp, Quỷ Lệ gầm lên một tiếng hung dữ, phi thân bay lên, giữa thinh không toàn thân hồng quang đại thịnh, tay phải xuất Phệ Hồn, chỉ thấy huyền thanh quang mang giữa trời mưa ngưng tụ thành đại quang mang, rầm rĩ đánh xuống.


Lúc này mắt hắn ngầu đỏ, mặt mũi biến dạng, đằng đằng sát khí, miệng gầm lên, thập phần trông như dã thú.


Đại quang mang ấy đột nhiên đánh xuống, gốc cây lớn ban nãy hãy còn đứng đó giờ đã bị chẻ làm đôi, đổ rạp sang hai bên .


-Ầm.


Phía chân trời, một tiếng sét kinh hồn cũng hưởng ứng.


Tiểu Hôi nhảy sang bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn.


Quỷ Lệ qùy xuống không kể bùn đất hôi thối, tay phải nắm chặt Phệ Hồn, toàn thân run rẩy, mắt lộ hung quang, nét mặt tràn ngập vẻ thống khổ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016
Màu nước mắt

Màu nước mắt

"Vì đời vui được mấy đâu, con người ta thò đầu ra đã khóc rồi, những đứa không

24-06-2016
Anh yêu em bao nhiêu?

Anh yêu em bao nhiêu?

Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng

30-06-2016

XtGem Forum catalog